Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 5 : Tặng cỏ may

Trần Tống Mạn đi theo sau đoàn người, cầm bát chờ phát cơm. Trông thấy có bàn trống nên cô toan ngồi xuống chờ thì đã bị Augus kéo lấy cánh tay. “Huh?” Trần Tống Mạn dùng ánh mắt dò hỏi. Không ngờ Augus căn bản chẳng chú ý, vì thế trao đổi ánh mắt thất bại. Cô đành phải nhìn ngó xung quanh, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều cầm bát đứng ở trước bàn, không ai ngồi xuống. Nay cô có chỗ đứng ở đây cũng xem như là may mắn, ánh mắt cô lóe lên sự cảm kích với Augus. Tuy rằng cảm kích, nhưng mà trong mắt cô rõ ràng có tia cười nhạo. Thật sự là một kẻ lộn xộn. Trần Tống Mạn bắt đầu nhớ đến Abel. Đứng hơn mười giây, sau khi mọi người đều được phát cơm, một bác y tá nữ đi tới đứng giữa, hẳn là y tá trưởng, gõ kẻng trong tay “keng keng”. Nghe thấy âm thanh, ai nấy mới lục đục ngồi vào bàn. Cả cô cũng không ngoại lệ. Trước mặt là bát nhựa và đũa gỗ, thức ăn đơn giản, còn có nửa quả trứng luộc và một phần thịt không biết là thịt gì. Nhưng cô cũng không rảnh rỗi nghĩ ngợi nhiều, chỉ im lặng ăn cơm. Hiện tại cô đói đến nỗi ngực sắp dán vào lưng, mặc kệ thức ăn có gì thì với cô nó chính là sơn hào hải vị. Cô ăn rất khỏe, thậm chí còn có chút lười biếng, nuốt luôn mà không cần nhai. “A!” Trần Tống Mạn đặt bát rỗng lên bàn, cảm thán một tiếng, không biết có thể xin thêm cơm ở đâu? Cô không dám trực tiếp hỏi y tá, đành phải quay đầu nhìn sang Augus, lại phát hiện hắn ta đang cầm chiếc đũa, trợn mắt há mồm ngó chòng chọc cô, thức ăn trong bát cơm căn bản còn chưa động qua. “Em… đã nhịn đói mấy ngày rồi?!” Augus vô cùng sửng sốt. “Ba bốn ngày chưa ăn, tôi cũng không nhớ.” Trần Tống Mạn lén lút quan sát xung quanh, bốn phía người ta đều ăn tập trung ăn uống, cũng không ai có ý muốn thêm cơm. Cô hỏi, “anh là Abel?” Abel gật đầu, dùng đũa xới xới bát cơm: “Đương nhiên, không phải anh thì là ai?” Rồi hắn ta chỉ chỉ cái thùng gỗ to đằng kia, “em có thể xếp hàng xin thêm cơm.” Trần Tống Mạn nhìn chằm chằm cái thùng gỗ, hai mắt tỏa sáng. Cô đứng dậy, đem bát đi sang bên kia. Tuy rằng thùng cơm không xa nhưng cũng phải đi qua vài cái bàn dài, bọn người trên bàn vẫn chưa ăn xong. Hơi ngượng nghịu bới một ít cơm, lúc cô đi ngang qua đã vô tình khiến vài kẻ chú ý. Ánh mắt ngây dại nhìn cô không chút cảm xúc khiến cô chợt thấy toàn thân có vô số rắn độc bò ngang. Cô bị bọn họ nhìn như vậy, hai chân chợt bủn rủn. Này, này, bọn họ chính là bệnh nhân tâm thần đấy… Trần Tống Mạn bèn bước nhanh hơn, muốn đi nhanh qua bọn họ nhưng ông trời trêu ngươi, vì quá gấp gáp nên bị trượt chân ngã. Không phải đo đất trên sàn nhà lạnh băng như cô tưởng tượng, vì cô đã ngã sấp lên một người khác, và rồi người đó ngoảnh mặt lại xem cô. “Xin lỗi, xin lỗi!” Trần Tống Mạn vội vàng đứng dậy cầm chiếc bát trong tay, cúi đầu xin lỗi. Y tá thấy cô bị ngã nên cũng vội vàng bước tới. Người đàn bà bị cô va phải vẫn không một cảm xúc, ngay cả động tác nhỏ cũng không có. Bà ta lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục nhìn xuống, cuối cùng ánh mắt có phần kích động. Cô cũng nhìn theo, thì ra cánh tay cô lúc nãy bị ngã đã trầy một mảng, tuy không đau nhưng đã có ít máu chảy ra. Quan sát người đàn bà trước mặt mình, cô phát hiện biểu cảm bà ta trở nên hung hãn, trong mắt đầy tàn nhẫn. Trần Tống Mạn còn chưa kịp định thần thì đã bị một người đằng sau đã túm chặt lấy tay cô khiến cô bị đau, mà dưới chân thì cũng có chút bất ổn. Đột nhiên người đàn bà kia giơ nanh múa vuốt, nhằm phía cô mà đánh. Hai tay quơ quào, rất giống Mai Siêu Phong. Khi cô định thần lại thì nhận ra người vừa kéo cô về sau là Trương Tiểu Hồng. Lúc này, chị ta đối phó với bệnh nhân tâm thần, vài cô y tá khác cũng chạy như bay đến, giữ chặt tay chân người đàn bà điên. Bà ta dường như không muốn sống nữa, cứ hướng đến cô mà đá, mà đòi cào xé. Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện những bệnh nhân vẫn ngồi tại chỗ ăn cơm, có vài người bị âm thanh ồn ào làm cho chú ý, nhưng rồi họ chẳng buồn phản ứng, tiếp tục cúi đầu im lặng. Đây chính là bệnh viện tâm thần. Trần Tống Mạn nhìn cánh tay bị xướt của mình, nén đau thả tay áo xuống, cô sợ bệnh nhân khác trông thấy lại nổi điên thì khó mà ngăn chặn. Căn thời gian chuẩn xác, Trương Tiểu Hồng lấy ống tiêm trong túi ra, không chút do dự tiêm vào cánh tay của người đàn bà, sau đó bà ta dân dần yên tĩnh, rồi rơi vào trạng thái hôn mê. Y tá trưởng một bên phục vụ các bệnh nhân khác ăn cơm, một bên dùng bộ đàm gọi cho vài nam y tá, đưa người đàn bà vừa phát cuồng này lên xe đẩy ra ngoài. Đâu vào đấy hết, lúc này y tá trưởng mới phát hiện sắc mặt trắng bệch của Trần Tống Mạn, cô đang nấp sau lưng Trương Tiểu Hồng. Bà cau mày, ánh mắt nhìn vết thương trên tay cô, ra lệnh: “Tiểu Hồng, đưa con bé vào phòng y tế.” Tiểu Hồng gật gật đầu, quay lại bảo Trần Tống Mạn: “Cô đi theo tôi.” Trần Tống Mạn đi theo sau Trương Tiểu Hồng, còn ngoảnh lại nhìn Abel đang ngồi cách đó không xa. Hắn ngẩn người, cũng không hướng về phía cô. Lặng lẽ giấu đi cảm giác chua xót trong lòng, cô ngoan ngoãn theo Trương Tiểu Hồng rời khỏi căn tin. “Cô đó, thật sự vừa nãy rất nguy hiểm!” Ra khỏi cửa căn tin, Trương Tiểu Hồng không nhịn được nói, “may mắn là cô không bị bà ta cào, nếu không tiêu luôn gương mặt.” Trần Tống Mạn nhớ tới bệnh nhân kia, bỗng thấy rùng mình, “ừ, chị Hồng, vẫn là nhờ có chị!” Mặt cô hơi ửng hồng một chút. “Là tôi nhờ cô thì đúng hơn. May mắn cô không có phát bệnh, nếu cô cuồng lên giống bà ta thì tôi cũng bó tay chịu trói.” Trần Tống Mạn nhất thời nghẹn giọng. Cô đã quên mình cũng là bệnh nhân tâm thần, cúi đầu, trầm mặc không nói. “Vừa rồi cô cũng thấy mà, bà ta gầy ốm, bệnh đã nghiêm trọng lắm rồi.” Trương Tiểu Hồng giảng đạo, “lần trước cũng vào đây một thời gian nhưng được người nhà đón ra viện, kết quả ở nhà cô con dâu giết gà, bất cẩn để bà ta thấy, vậy là lại điên lên.” Chị lắc đầu nói tiếp: “Bà ta đánh con dâu bị thương, tỉnh lại thì cái gì cũng quên sạch, cuối cùng lại bị đưa vào đây.” Điều này không phải giống mình ư? Trần Tống Mạn nhíu mày, chẳng lẽ cô và bà ta giống nhau, chính cô giết chết cha, nhưng vì có bệnh nên đã quên mất? Cô lại nghĩ ngợi mông lung. “Người nhà bà ta đưa tiền cho lãnh đạo bệnh viện, bảo không cần điều trị.” “Tại sao không cần điều trị?” Cô chợt hỏi. “Chính là chịu hết xiết.” Trương Tiểu Hồng nhún nhún vai, “nói thật, cơ thể bà ta cũng suy yếu, cho dù có điều trị cũng không dứt, nên họ bỏ mặc luôn.” Trần Tống Mạn nghe xong không có cảm xúc gì. Tình người ấm lạnh, cô tuy rằng sống chưa sỏi đời, nhưng ở phương diện này có thể hiểu rất rõ. Người nhà thì sao chứ, nếu không phải ở chung một nhà, cô còn không biết mình có người nhà. Trong nháy mắt, phòng y tế đã ở ngay trước mặt, Trương Tiểu Hồng lên tiếng: “Cô vào đi, bác sĩ ở trong sẽ xử lý vết thương của cô.” Trần Tống Mạn ngoan ngoãn gõ cửa, bên trong vang lên âm thanh “mời vào”, cô mới đẩy cửa bước vào. Liếc mắt thấy cái biển trực ban đề tên: Giang Hành. Hừ. Ở trong phòng, Giang Hành đang xem một quyển sách tiếng Anh thật dày, thấy cô đi đến anh mới nhẹ nhàng đóng sách, tháo mắt kính xuống. “1204, cô chưa bao giờ để người khác bớt lo lắng.” Vừa thấy mặt, anh đã công kích cô. Trần Tống Mạn kéo ghế ngồi, liếc anh: “Đúng vậy, tôi có nằm mơ cũng muốn phòng tôi đối diện phòng anh, như thế mỗi ngày tôi đều được nhìn thấy anh.” “Ăn no rồi phải không? Xem ra chỉ số thông minh của cô nằm ở khoản ăn, chỉ cần ăn no thì mồm mép cũng lanh lợi không ít.” Giang Hành vừa nói vừa kéo ghế xoay của cô đến gần anh, sau đó nhẹ nhàng xắn tay áo cô. “Sao tay cô cong như vậy, xương cốt chẳng đẹp tí nào.” Giang Hành tuy miệng châm chọc nhưng động tác cũng rất nhẹ nhàng, cẩn thận. Anh nắm cánh tay cô, kéo sang trái, rồi lại kéo sang phải. Cô nhìn anh mà trong lòng có chút cáu gắt. Cái tên ác ôn này, lông mi đen và dài như thế! Ngắm nghía một lát, Giang Hành đứng dậy, lấy trong ngăn kéo ra một ống tim, còn có băng gạc: “Tiêm cho cô một mũi nhé?” Trần Tống Mạn hỏi: “Tiêm ở đâu?” Giang Hành mặt không cảm xúc: “Tiêm ở mông.” “Quên đi!” “Đúng rồi!” Trần Tống Mạn đột nhiên sực nhớ một chuyện, gương mặt cô trở nên nghiêm túc: “Anh có phải là vị bác sĩ họ Giang xác nhận tôi bị tâm thần không?” Giang Hành đang khử trùng miệng vết thương, nghe thấy câu hỏi thỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, thản nhiên đáp: “Ờ.” Trần Tống Mạn càng gấp gáp: “Tôi có phải là bệnh nhân tâm thần hay không, thật sự?” Cô chỉ muốn biết, cô có giết cha hay không, điều đó rất quan trọng. Giang Hành bình tĩnh ngắm cô, khóe môi khẽ nhếch: “Vậy cô mong mình có hay không?” Anh đem bông gòn quẳng vào sọt rác, tựa người vào ghế một cách nhàn nhã.