Hai người một trước một sau đi qua hành lang, vô duyên vô cớ, một vài ‘người bạn tốt’ của Trần Tống Mạn đứng áp sát song sắt, gương mặt vui vẻ hướng tới Trần Tống Mạn vẫy vẫy tay khiến cô giật hết cả mình, nhất thời cũng chẳng biết làm sao. “Được hoan nghênh quá trời kìa, thật hâm mộ!” Giang Hành chế nhạo nói. “Thường thôi.” Trần Tống Mạn đau đầu, “so với bác sĩ Giang thì tôi kém lắm, anh có hẳn lượng fan khổng lồ từ bệnh nhân nữ lẫn các vị y tá ngày đêm thần tượng mà. Ôi, nhân tình trong mộng của các cô ấy.” “Phải không?” Âm thanh Giang Hành có chút hứng thú. Trần Tống Mạn liếc mắt với anh, đúng là kẻ không biết xấu hổ, cô thầm nghĩ. “À mà…” Giang Hành nhìn thẳng phía trước, chợt nói, “bữa sáng không ăn trứng gà, dinh dưỡng sẽ thiếu, lúc cô về phòng nói với y tá một tiếng, bảo đem cho cô thêm sữa tươi. Trưa chiều gì đó cố gắng ăn uống cho no, thân thể cô đã yếu, hơn nữa ngủ không ngon… cô còn uống thuốc ngủ không đấy?” Bên cạnh người không thèm đáp lại. Giang Hành dừng bước, cúi đầu quan sát Trần Tống Mạn. Cô dùng ánh mắt chế nhạo ngó anh: “Bác sĩ, hôm nay anh nói hơi bị nhiều rồi.” Giang Hành nổi đóa. Rất nhanh, anh phớt lờ cô, bước đi, mặc kệ cô lẽo đẽo ở sau. “Ê, bác sĩ! Giang Hành! Chờ tôi với!” Trần Tống Mạn lập tức vắt giò lên cổ, đuổi theo anh. Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã đến tháng người một. Y tá trưởng thuê trang phục lòe loẹt kim tuyến dành cho việc múa Quan Âm nghìn tay của các y tá, còn bệnh nhân sẽ mặc đồ đồng dạng màu, đồ của các bác sĩ nam cũng chẳng khá khẩm hơn, nhìn vào lòe loẹt không kém. Bọn họ thật muốn đập đầu khóc thét. Buổi sớm, Trần Tống Mạn tinh thần sảng khoái đi đến phòng tập xem một đám y tá chói lóa đủ màu đang ngồi tự trang điểm, mà một đám bệnh nhân ngồi ở góc tường chỉ biết im lặng ngó chòng chòng thế giới xung quanh đang thập phần rực rỡ, cảnh tượng quái dị đến mức, khóe môi của cô có chút run rẩy. Trần Tống Mạn vẫn mặc quần áo bệnh nhân, mang theo trang phục đến để Cô vừa vào cửa đã nhìn xung quanh, quả nhiên, có hai vị bác sĩ nam đang rúc trong xó đằng đấy. “Hi!” Trần Tống Mạn thình lình nhảy xổ vào khiến hai bác sĩ liền phát hoảng. “1204, cô hù chết chúng tôi à!” Trong đó một vị họ Hoàng oán giận nói, “quần áo gì mà nhìn kinh quá thể, một lát tôi còn định gặp viện trưởng mà ăn vận thế này chắc có nước độn thổ.” Hắn chính là vị bác sĩ lần trước khám nghiệm tử thi ở vườn hoa. Vị khác họ Triệu cũng u sầu khổ não gật đầu, một bộ thê thảm như đưa đám. Trần Tống Mạn cười khì: “Yên tâm! Tôi xem trọng các anh lắm, lần này mà biểu diễn xong, nhất định sẽ thành người nổi tiếng!” Bác sĩ Hoàng nhăn mày: “Nếu trên trời cho tôi lựa chọn lần nữa, tôi nhất định sẽ không tham gia vào mấy thứ đồ bỏ này đâu! Thề!” “À à đúng rồi…” Trần Tống Mạn nhìn khắp bốn phía, “không thấy tăm hơi của bác sĩ Giang, anh ta đâu nhỉ?” Bác sĩ Hoàng trả lời: “Bác sĩ Giang vừa lãnh trang phục, vào toilet thay quần áo đấy mà. Hay là anh ta có dự kiến trước, đến đây mới thay đồ. Còn chúng tôi hình như bị ngu người, cả buổi sáng mặc vậy đi rêu rao trên đường, nghĩ lại hết biết giấu mặt ở đâu…” Trần Tống Mạn đầu giăng hắc tuyết. Không phải Giang Hành có dự kiến trước, mà do các anh ngu người thật đấy. Lúc này ngoài cửa đột nhiên nổi lên một trận xôn xao. Trần Tống Mạn quay đầu nhìn ra, phát hiện Giang Hành đang vác bản mặt trầm trọng, đột phá vòng vây của đám người đông nghịt để tìm đường thoát cho bản thân. Chậc chậc chậc! Mặc bộ quần áo vào, nếu là người khác thì giống trai bao ở hộp đêm, còn Giang Hành mặc thì giống vương giả công tử, toàn thân cao quý tỏa ra hào quang. Hơn nữa Giang Hành hôm nay không đeo kính, nét điển trai sáng lạn đều bại lộ dưới ánh mắt người nhìn, khiến bao cô y tá say đắm mê mệt. “Thật sự quá táo bạo mà!” Trần Tống Mạn tức giận nói một tiếng, cô chỉ là đang ghen tỵ với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn của anh. Khi Giang Hành bước đến chỗ cô, anh nghe được câu này, ngay cả chân mày cũng nhíu lại. Cô vừa ngẩng đầu, phát hiện Giang Hành đã ở trước mắt, gương mặt trắng noãn, quần áo cầu kỳ, trông vô cùng lạ lẫm. “Xin chào, tôi biến đây!” Trần Tống Mạn đẩy hai vị bác sĩ phía sau nhào lên, còn cô xoay người bỏ chạy một mạch. Sắc mặt Giang Hành không tốt lắm. Nhưng ngay sau đó, anh chợt nghe tiếng nói quen thuộc vang lên: “Bác sĩ Giang, hôm nay cậu thực điển trai!” Khóe môi anh cười cười, nhìn theo hướng đằng kia, phát hiện Trần Tống Mạn đã mất hút trong đám người đông nghịt. Anh vẫn cười, quay đầu, tiếp tục cùng bác sĩ Hoàng và bác sĩ Triệu tán gẫu.