Edit: Dâu <img alt="" src="https://meoconhamvui.files.wordpress.com/2017/04/fb_img_1479889223072.jpg" data-pagespeed-url-hash=3504334724 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Lý Hoài Hi!! Ngươi là Lý Hoài Hi!!” “Ta không phải.” Tôi cười nói. Anh ta nói, “Sao có thể… Ngươi là! Hoài Hi!” “Không phải.” “Phải!” “…” Tôi cười lạnh nhìn anh ta, xoay người bước đi. Tôi thực sự không phải Hoài Hi mà, Hoài Hi chết từ ba tháng trước rồi. Tại tiểu viện ở Tô Châu, dưới gốc đào, cái nấm mồ nho nhỏ kia, đã chôn mất cả cuộc đời của thiếu niên Hoài Hi và Hoài Tích trong quá khứ. Để lại nó, tuyệt đối không cho phép có người quấy rầy sự bình yên của người chết. “Ngươi đừng đi!” Anh ta kích động kêu lên, “Hoài Thương! Ngươi đến nhìn hắn đi! Hắn có phải em trai của ngươi hay không!?” Lý, Hoài, Thương? Xuất hiện bóng dáng một người khác, tôi ngước mắt nhìn. Một người thanh niên dáng cao, thanh tú, mặt tái nhợt, yếu đuối, vẻ mặt đầy khiếp sợ mà bi thương. Tôi mỉm cười, “Ta không phải là Lý Hoài Hi.” Anh ta cười đầy đau khổ, “Ngươi không phải, ba tháng trước nhận được thư nhà, nói đã chết.” Tôi thoáng bối rối, lại thoải mái. Hoài Hi ngoan, đừng sợ đừng sợ, yên tâm ngủ đi. “Tại hạ cáo từ.” Tôi khẽ cúi người, rảo bước rời đi. “Hoài Thương ngươi làm sao vậy?! Tại sao ngươi không nhận em trai mình?! Gương mặt kia giọng nói kia dáng người kia có chỗ nào không phải Hoài Hi đâu?” “…” “Lý Hoài Thương ngươi điên rồi! Ngươi điên rồi à? Ngươi mở to hai mắt mà nhìn xem!!” “Hắn không phải! Hoài Hi chết rồi!” “Ngươi…!” Tôi cất bước chạy vội đi. Phiền muốn chết, chính chủ đã nói là không phải rồi, anh còn lằng nhằng gì nữa chứ. Người ấy à, càng cố chấp, sống càng mệt. Trời đã tối rồi, trong trướng của Văn Chi Hiền có ánh đèn ấm áp, Bách Lý Du và Cảnh Ngôn đang cãi nhau ầm ĩ, đứa này thì nói đứa kia ngốc chả biết câu cá, đứa kia thì lại nói đứa này chạy lung tung dọa cá chạy mất. Tôi qua ôm Cảnh Ngôn, chôn đầu vào hõm cổ của cậu ta. “Tiểu Yến ngươi làm sao vậy?” Không có gì, vừa thấy hai tên ngốc các cậu, người bỗng thả lỏng hơn nhiều, một chút bất an kia, không muốn nghĩ đến nữa. Tôi quả thật đúng là nam chính đầy tai tiếng, trời sinh mang mệnh bị dây dưa sao? “Hoài Hi!” Tôi tức giận nhìn anh ta, mẹ nó, người đẹp Triệu Thụy Lam còn đang đợi tôi đó, thằng nhóc này đến làm mất hứng ghê. “Tướng quân, ngươi buông tay ra trước đã.” “Ngươi còn nhớ ta không?” Anh ta là một thanh niên da ngăm đen, mặc bộ khôi giáp cấp trung tướng, không đẹp trai lắm, nhưng mày rậm trán rộng, trông rất uy nghiêm. Nhìn mắt anh ta, tâm nhãn cũng không phải xấu. “Ta là Mã Trọng Nguyên! Mã Trọng Nguyên nhà hàng xóm đây! Mã nhị ca ca trông ngươi lớn lên đây mà!” Tôi than thở, anh Ngựa, anh Trâu, anh Gấu cái gì, sửa cái tính như con lừa của anh đi hẵng nói tiếp nhé. “Mặc dù thằng nhóc nhà ngươi từ nhỏ đã yếu đuối, nhưng cũng không thể nào nói chết là chết được! Hoài Hi, nghe ca nói, ta biết ngươi có nỗi khổ tâm, nhưng đừng ghi hận những người phụ nữ kia, Hoài Thương hắn…” “Mã nhị ca, ta họ Yến.” “Yến?… Hoài Hi?” “Không phải. Họ Yến, người Tô Châu, sống cách vách nhà ta, là một nhà họ Vương.” “Ngươi không phải…” “Không phải.” Anh ta ngơ ngác lặp lại lần nữa, khóe mắt chậm rãi hoe đỏ. “Thì ra đã mất thật rồi… Yến tiểu huynh đệ, ngươi đừng trách ta, ta chỉ là dù thế nào cũng không chịu tin nên mới… Ta biết ngươi không phải hắn, Hoài Hi sẽ không nhìn người khác với ánh mắt như vậy. Hoài Hi, tất cả là lỗi của Mã ca ca, Mã ca ca không giúp được ngươi, đành trơ mắt nhìn ngươi chết đi… Đều là lỗi của Mã ca ca…” Người quân nhân trẻ tuổi cường tráng này, gần như rơi lệ. “Mã nhị ca, đại nhân Lý Hoài Thương ở đâu?” Có một số việc, tôi muốn xác định. “Lý đại nhân.” Tôi nghiêng mình dựa trên cửa doanh trướng, lạnh lùng nhìn anh ta. Tôi rất sợ phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến cái chết của Hoài Hi, tuyệt không thoái thác. Chỉ qua một đêm, đôi mắt của anh ta trũng sâu, đầu tóc rối bù, sắc mặt tái nhợt như quỷ. “Ngươi đừng tới đây!! Đừng tới đây!” Anh ta hoảng sợ kêu ầm lên, tựa như tôi đang đứng ngược nắng, là một oan hồn chạy ra từ động phủ âm u, hoàng tuyền thăm thẳm vậy. Lý Hoài Thương, sự bình tĩnh trước mặt người khác của mi ngày hôm qua đâu rồi? Có phải là Hoài Hi nhà ta tối qua đến quấy rầy mi không? Hay là mi bị chính kí ức của mình tra tấn cả thể xác lẫn tâm hồn? “Lý đại nhân,” tôi thong thả đến gần, “Ngươi làm sao vậy? Trong người không khỏe ư? Ta gọi đại phu giúp ngươi nhé?” “Ngươi đừng lại đây!! Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi là ai?” Gã lủi vào góc, vẻ mặt đầy kinh hoàng. Tôi nở nụ cười lạnh như băng, “Lý đại nhân, Hoài Hi đã được ngươi chăm sóc rồi.” “Ngươi…” “Ta họ Yến.” “Yến… Yến… Yến phu nhân!?” “Gia mẫu.” “Cái gì?! Hoài Hi…” “Gia đệ.” “Không, không thể nào!!” Gã tiến tới từng bước một, trong đôi mắt đầy tơ máu lóe lên ánh sáng hoang mang và khiếp sợ. “Sao ta có thể không biết được! Không thể nào!” Chuyện mi không biết còn nhiều lắm. Mấy người đàn bà trong nhà đều lừa mi chuyện Hoài Hi giả là ta đây thật ra là cướp tiền (còn thuận tay dắt theo một người, hai con ngựa) trốn đi. “Hoài Hi là em trai ta!!” “Không phải, ruột thịt của Hoài Hi là ta, nó và Lý gia các người, không liên quan đến nhau.” Tôi cùng gã lẳng lặng nhìn nhau, đợi cho con ngươi si mê mà mông lung của gã dần khôi phục sự thanh minh. “Ngươi thật sự là…?” “Phải.” Gã che mặt, lúc buông tay ra, đã có thể nở một nụ cười miễn cưỡng, “Thất lễ. Chẳng trách vẻ ngoài lại giống nhau như đúc, Hoài Hi vốn là giống Yến phu nhân.” Tôi cười, “Vốn đã không phải người ngoài.” “Hoài Hi đệ ấy…” “Nó làm sao?” Tôi chặn lời. Gã trầm mặc một lúc lâu, “Tự sát.” “Vì sao?” Gã lắc đầu, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má. “Đệ ấy… Ta vốn không biết đệ ấy sẽ nghĩ quẩn như vậy, ta yêu đệ ấy, ta yêu đệ ấy mà…” “…” “Ta đỗ đạt, nhờ có phụ thân mà được thăng chức Hộ bộ. Vốn cho rằng cuối cùng cũng có thể tự mình làm chủ được rồi, liền muốn mang theo Hoài Hi đi nhậm chức, đỡ cho đệ ấy bị coi rẻ nữa, chỉ nghĩ đời này kiếp này chỉ cần có đệ ấy ở bên, đã cảm thấy mĩ mãn rồi. Ngờ đâu… Ngờ đâu tổ mẫu và mẫu thân lại bắt ép chúng ta tách ra, còn, còn buộc ta cưới tiểu thư Đỗ gia… Ta không có cách nào, thực sự không thể lay chuyển được họ! Ta không có cách nào!” Gã nói đầy kích động, nước mắt rơi như mưa, đau đến thấu tim. “Ta yêu Hoài Hi, nhưng nào dám ngỗ nghịch bất hiếu! Ta đành phải khuyên Hoài Hi, đệ ấy cũng đồng ý, đệ ấy đồng ý mà, ai ngờ ngay tối hôm thành thân đó…” “Đừng nói nữa.” “Không! Ngươi là anh ruột của Hoài Hi! Để ta nói! Tại sao tổ mẫu và mẫu thân lại chẳng màng nhân tình mà nhiều lần buộc đệ ấy chết như vậy? Vì sao Mã Trọng Nguyên rõ ràng đã đồng ý cứu Hoài Hi ra ngoài giúp ta lại lâm trận lùi bước? Vì sao ngay cả anh chị em ruột cũng đều không giúp ta mà lại ép ta thành thân? Vì cái gì?!” Tôi lùi lại. Lạnh lùng nhìn gã ta đau đớn muốn chết, xoay người bước đi. Đi được đủ xa, đột nhiên giơ tay, hung hăng tát mình một cái. Hy vọng cái tát này có thể đánh được đến Lý Hoài Hi đang ở dưới suối vàng, đánh lên gương mặt của đứa bé xinh đẹp, đáng thương, yếu ớt, bạc mệnh kia. Hoài Hi, dù cho cậu đầu thai thêm mấy đời nữa, đầu thai đến nơi đâu, cũng phải nhớ cho kĩ, anh đây vì hận cậu mềm yếu và bỏ cuộc mà tát cậu một cái; muốn cậu nhớ rõ nếu không kiên cường sẽ bị người khác cướp đoạt mấy quyền được sinh tồn của mình; muốn cậu nhớ rõ phải cắn răng nuốt vào trong bụng, bị đánh gãy tay thì giấu vào áo, dù thống khổ cũng không được yếu thế; muốn cậu nhớ rõ khi bị người ta bắt nạt cũng phải cười, cười nằm gai nếm mật, cười tro tàn lại cháy, cười ngóc đầu trở lại, cười đánh cho đến khi tên đó vĩnh viễn không thể trở mình. Đã nhớ rõ chưa?! Nhớ rõ rồi, được. Bây giờ, những gì em đã phải chịu đựng, anh giúp em đòi lại cả vốn lẫn lời, khổ sở em đã nếm trải, anh sẽ cho chúng chịu báo ứng nặng nề hơn. Lý Hoài Thương, ta hận mi vô vị, yếu đuối, hèn mọn, nông cạn, tiêu cực, tham sống sợ chết, dậu đổ bìm leo, bỏ dở nửa chừng cái gọi là yêu, cái gọi là yêu cuồng nhiệt, yêu đến si tâm kia, cuối cùng chỉ là tình yêu mang đến cho Hoài Hi bi thương và đau khổ, tình yêu tàn nhẫn đẩy Hoài Hi nhà ta bước một bước trên con đường tình chết. Biết rõ Hoài Hi là con riêng, biết rõ nó ở Lý gia bị bắt nạt, biết rõ nó chỉ cầu một góc an toàn để tham sống sợ chết. Mi lại cố tình dùng cái gọi là yêu ép nó lên sân khấu, đẩy đứa bé ngây ngốc kia lên nơi đầu sóng ngọn gió. Cái thứ tình yêu yếu đuối của mi! Tình yêu không cách nào dùng tính mạng bảo vệ được người mình yêu thương! Tình yêu không thể nào toàn tâm toàn ý che chở! Tình yêu hại chết kẻ lùi bước! Tình yêu chỉ có thể cho đứa bé đáng thương kia một viễn cảnh tốt đẹp suốt đời không thể nào nắm lấy được! Trong mắt ta, căn bản không đáng nhắc tới! Mã Trọng Nguyên, tôi hận cái tính lo trước lo sau, sợ hãi rụt rè của anh, chỉ biết cho người ta hi vọng, lại không thật sự vươn tay giúp đỡ. Nếu muốn cứu người, phải lấy hết can đảm, chẳng màng tất cả, không tiếc trả giá, bất chấp hậu quả đi cứu, có thể tận lực mà lại không tận lực, trong lòng anh dù có bất đắc dĩ đến đâu, cũng là hung thủ thấy chết mà không cứu. Cũng may tôi không phải anh, mà Cảnh Ngôn cũng chẳng phải Hoài Hi! Đôi đuốc mạ vàng, khăn hỉ đỏ thẫm, đàn ca tiếng hát, lương duyên kim ngọc, tân nhân cười vui, khách khứa tụ tập. Thương thay cho Hoài Hi của tôi đèn lạnh giường khô, nước mắt ướt đẫm gối, chân tình đổi lấy giả dối, một Lý phủ to lớn biết mấy, cũng chỉ như một tòa thành sầu bi. Tôi dù sao cũng là đàn ông, không so đo với phụ nữ, phản ứng của các cô ấy thật ra cũng rất bình thường. Tôi chỉ nhận định hai người, đã ép Hoài Hi của tôi thành quỷ chết oan. Đã không có tình yêu kiên cường tới cứu vớt Hoài Hi, thì đành để anh trai đầy ý xấu này bảo vệ linh hồn của em đến cõi vĩnh hằng vậy. Tính tôi phần lớn thời gian đều âm nhu xu nịnh, chỉ biết mượn dao giết người. Cho nên tôi đi tìm Triệu Thụy Lam.