Yến Diêu Vân
Chương 7
Khi Yến Đan biết được Kinh Kha ám sát thất bại, trên mặt chàng vẫn thư thái nhàn nhã như trước, giống như tất cả chỉ trong tầm dự đoán.
Không lâu, có quân cấp báo, đại tướng quân Tần quốc Vương Tiễn, tì tướng Tân Thắng, đô úy Lý Tín dẫn đầu hai mươi vạn quân Tần chọn đường đi vừa mới diệt vong Triệu quốc tiến thẳng đến, hỏa lực tập trung ở bờ sông phía Tây.
Yến Đan hướng Yến vương cho mười vạn Yến quân đối phó với địch.
Hai mươi vạn Tần quân không dám khinh chiến mười vạn Yến quân của Yến Đan, đại tướng quân Kịch Hoàn bị mua chuộc, mưu đồ bí mật cử binh phản loạn, đánh hạ hoàng cung, bắt sống Yến vương. Nhưng mà rất nhanh bị Công Tử Dần phát hiện. Tôi cùng với Công Tử Dần phái binh ở cửa cung mai phục, giết chết Kịch Hoàn. Nhưng phản quân đã vào thành, Công Tử Dần dẫn ba vạn kỵ binh, bảo hộ Yến vương trốn theo hướng Bắc, mấy vạn Tần quân đuổi theo không rời.
Lòng tôi khó có thể an ninh, lao tới quân doanh Yến Đan, chàng đang ở trong trướng nhìn bản đồ suy nghĩ xa xăm, khi ngẩng đầu trông thấy tôi, khó nén kinh ngạc.
“Diêu Vân, sao nàng lại tới đây? Ta rõ ràng dặn dò dần nhất định phải đưa nàng đi.”
“Dần đi rồi, nếu không ai ở bên cạnh giúp huynh, chẳng phải quá cô đơn sao?”
Yến Đan có chút đăm chiêu: “Cũng tốt... Nàng ở bên cạnh ta... Cũng tốt...”
Sau khi Yến Đan cùng tôi thương nghị, phái năm ngàn khoái kỵ theo cánh tập kích Tần quân, Tần quân trở tay không kịp, đại bại mà về, trở lại đô thành Yến quốc, vì cho hả giận, giết chết quân sĩ Yến quốc.
Yến Đan cùng quân đội đóng tại pháo đài nước, tôi đi vấn an Công Tử Dần thủ hộ Yến vương bên người. Không ngờ hắn lại bị Yến vương giam lỏng. Người hầu của hắn đã cho tôi biết Yến vương định lấy đầu của Yến Đan dâng cho Tần vương lấy cầu sống tạm.
Trong lòng tôi như có trăm ngàn mũi kim đâm qua, đau đến ngay cả thở dốc đều khó khăn vô cùng.
Khi tôi đuổi tới trước mặt Yến Đan, dĩ nhiên thở không nổi.
Yến Đan nhìn bộ dạng lo lắng không nói nên lời của tôi, vừa giễu cợt vừa châm trà.
Tôi nhất nhất uống xuống, thuận khí sau nói: “Đan ca ca đi mau! Yến vương muốn...”
Chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu hoa mắt, mơ hồ trông thấy trên mặt Yến Đan chút bất đắc dĩ, thương cảm và cả nụ cười méo xệch.
Chàng nhẹ nhàng vươn cánh tay ôm lấy, tôi rơi vào trong lòng chàng.
“Diêu Vân, trong lòng ta vốn không có thiên hạ, càng không có Yến quốc... Vật đổi sao dời, ngàn năm lưu quang, nhất niệm trong nháy mắt, trở về bụi đất... Ta nghĩ đến bản thân mình quá vô tâm, tại sao quên được ái mộ...”
Sườn mặt Yến Đan, nhìn như hoa trong gương, trăng trong nước, không nắm bắt được.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi cảm giác có người ôm tôi tựa như trân bảo... Ở bên tai tôi ngâm nga câu ca dao, một lần, lại một lần.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
26 chương
21 chương
59 chương
3 chương
16 chương
308 chương