Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết Sáng sớm hôm sau, Diệp Thư thức dậy vào lúc bảy giờ. Hàng mi dài của cô tựa như chiếc quạt nhỏ, quạt lên quạt xuống vì cơn buồn ngủ còn sót lại. Khẽ động đậy thân thể, cô chợt phát hiện mình đã cuộn tròn vào lòng Khương Nhạc từ bao giờ... Mới nhúc nhích tay chân mà đã thấy tê mỏi, cô nhíu mày, vừa nhấc khuỷu tay lên vừa vỗ mạnh vào lưng anh: “Anh dậy mau, dậy mau!” Khương Nhạc nửa tỉnh nửa mê, nới lỏng tay chân đang ôm chặt Diệp Thư ra. Diệp Thư vừa được tự do liền chống tay ngồi dậy, mái tóc xõa tung trong gió được nắng chiếu vào trông có vẻ mềm mại và nhẹ nhàng hơn hẳn. Cô mạnh tay buộc gọn tóc lại, hai chân vừa khép chặt vừa khẽ nhấc lên, không cần nhìn cũng có thể dựa vào cảm giác để tìm giày, sau đó cô đứng dậy và bước vào nhà tắm. Diệp Thư rửa mặt rồi trở ra, Khương Nhạc đã ăn mặc chỉnh tề rồi. Áo sơ mi sạch sẽ như tuyết, bên trên có hai chiếc nút bỏ trống không cài, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ mê người. “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.” Đôi môi anh hồng thắm như hoa đào tháng ba, vừa thơm vừa mềm, làn da lại trắng trẻo. Giờ phút này, Diệp Thư chợt thấy anh xinh đẹp khác thường, vẻ đẹp ấy không giống nữ giới, khi anh cười rộ lên còn rất mê người. Cô xoay mặt, cố kìm nén lồng ngực đang nhảy kịch liệt: “Buổi sáng tốt lành.” Ăn sáng xong xuôi, Khương Nhạc lái xe đưa Diệp Thư đến bệnh viện. Lúc sắp tới gần chỗ làm, trong đầu Diệp Thư chợt hiện lên khuôn mặt quyến rũ nhưng chẳng có gì tốt lành của Cao Khiết. Cô cố tình nhìn ra bên ngoài, mở miệng nói: “Dừng xe, để em đi từ đây là được rồi.” Khương Nhạc dường như không nghe thấy. Anh vẫn cầm lái đi tiếp về phía trước, chợt phát hiện cô gái nhỏ bên cạnh đang kìm nén cơn giận, ngay cả mặt mình cũng không thèm nhìn, anh mới vội đạp phanh ngừng ở ven đường, tắt máy rồi hừ một tiếng lạnh lùng: “Anh không được gặp người khác sao?” Diệp Thư lặng thinh không một tiếng động. Cô trầm tĩnh như một hồ nước sâu không thấy đáy, tự mình nắm tay nắm cửa xe để mở ra, cầm túi xách bước xuống. Lúc đóng cửa lại, trông thấy người đàn ông bên trong có vẻ mặt vô cùng ảm đạm, hệt như bị một lớp sương mù phủ lên, khóe miệng cô mới nhoẻn thành nụ cười hình vòng cung, nhưng nhìn ở góc độ nào cũng chỉ thấy cô gượng cười, sau đó cô đành thở dài: “Mau đi làm đi, chiều nay anh tới đón em là được.” Nói xong, không đợi anh phản ứng kịp, Diệp Thư đã bước đi “lóc cóc” trên đôi giày cao gót năm phân, bước thẳng về hướng bệnh viện. Trước tiên, cô đến phòng thay đồ, đóng cửa, bật đèn, lấy một chiếc chìa khóa trong túi ra để mở tủ đồ có dán nhãn tên mình, sau đó lấy một chiếc áo dài trắng rồi cởi áo khoác, xếp gọn và đặt vào tủ. Kế tiếp, cô mặc chiếc áo dài trắng lên người. Bất thình lình, cửa phòng thay đồ bị đẩy mạnh ra, Diệp Thư run rẩy đến mức chớp mắt liên tục. Thế nhưng, cô vẫn thản nhiên mặc đồ, gài nút cẩn thận rồi mới quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?” Khuôn mặt Cao Khiết chẳng có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại cực kỳ sáng rỡ. Cô ta lạnh lùng, nói: “Tôi thấy rồi, tôi thấy cả rồi! Tôi thấy cô và Khương Nhạc đi cùng với nhau!” Diệp Thư cất đồ vào tủ, khóa lại, cất chìa vào túi: “Phải.” “Cô quên tôi nói gì rồi sao?” “Hả?” “Sao cô có thể ngu xuẩn đến mức tin tưởng Khương Nhạc là người thật lòng? Cho dù anh ta có hay chăng nữa thì cũng chẳng phải là cô đâu! Thân phận cô là gì? Thân phận anh ta thế nào? Đừng để mình bị gạt cả thân thể lẫn tình cảm rồi mới biết hối hận!” Cao Khiết nhấn mạnh từng chữ một, hai chân hai tay không ngừng run lên. Cô ta hít sâu nhiều lần như đang cố sức đè nén tình cảm của mình vậy. Diệp Thư chỉ nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô ta rồi cười: “Chuyện đó thì liên quan gì tới cô?” “Làm đồng nghiệp đã một thời gian, tôi quan tâm cô mà thôi. Đã là con người thì phải tự hiểu lấy rằng có những khoảng cách không thể vượt qua được đâu! Chẳng lẽ cho dù cô biết Khương Nhạc là loại người đó mà vẫn nguyện ý? À há, cô đang nghĩ tới việc chiếm lấy vài thứ tốt ở anh chăng?” Diệp Thư cười cười, không rõ cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô cầm túi xách ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Cao Khiết, cô vẫn không quên cất tiếng mỉa mai: “Chuyện của tôi thì liên quan gì tới cô?”