Ý Xuân Hòa Hợp
Chương 13
"Hu hu... Hu hu... Hu hu... Hu hu." Mạnh Khinh Khinh cuộn người trên ghế sofa, giống hệt như một con mèo lười. Suối tóc dài trải ra trên lưng, thân thể trần trụi màu tuyết trắng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp tóc. Cô khóc nức nở, ngay cả xương bả vai, lưng và thắt lưng đều run rẩy.
Hứa Nghiễn tắm sạch sẽ, quấn chiếc khăn ngang hông rồi bước ra ghế sofa, ngồi xuống, buộc gọn mái tóc đang rối cô, dùng khăn lông ướt lau mồ hơi loang lổ trên lưng, cánh tay, chân trần của cô. Anh rửa sạch mười đầu ngón chân giúp Mạnh Khinh Khinh, sau đó lại xoay người, bước vào phòng tắm.
Lúc anh trở ra, cô vẫn còn khóc. Biết cô không kiềm chế nổi vì không tiếp nhận được, Hứa Nghiễn cũng không ép cô nữa. Anh kéo cô lại gần mình, mở đùi cô ra, thay cô rửa sạch thân dưới. Tiểu huyệt của Mạnh Khinh Khinh bị đâm đỏ bừng, còn có vết sưng, nơi nào cũng bị anh phá thảm, ngay cửa huyệt còn có nước dịch đang chảy. Hứa Nghiễn không nghĩ tới cái gì khác, chỉ đơn giản là thay cô lau sạch sẽ những vết dơ. Phần bụng dưới của anh nóng lên, gậy th*t cương lên một cách khó coi sau lớp khăn tắm, ngay cả anh cũng không khống chế được.
Anh ném khăn lông xuống, bàn tay vỗ nhẹ vai cô, “Khinh Khinh.”
Ánh mắt long lanh của cô nhìn anh, chỉ thấy khăn tắm trên người anh trượt xuống, để lộ chiếc gậy ngẩng cao đầu, tràn đầy dục vọng, có màu đỏ tím đáng sợ, rung lắc đắc ý trước mắt cô.
Cô không thể tin, đôi mắt liền trợn to, tiếng khóc cũng nghẹn ngào hơn, “Hứa Nghiễn, anh là cầm thú sao?”
Cô khóc đáng thương như vậy mà anh không hề có một chút đồng tình, chỉ biết lo cho dục vọng của chính mình. Càng nghĩ càng giận, cô đưa chân lên, đá thẳng vào gậy th*t nóng hổi kia.
"Ư... Ư..." Hứa Nghiễn rên lên, sau đó thở phào một hơi.
Mạnh Khinh Khinh cho rằng anh đang khó chịu, cô liên tục đá vào chỗ của anh thêm vài cái, mãi đến khi tiếng thở dốc gợi tình của anh ngày càng nặng nề, cô mới nghi hoặc, ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đã nhuốm đầy tơ máu, hầu kết để lộ rất rõ, nuốt từng ngụm nước bọt ừng ực.
Sức lực của cô rất yếu, đá mãi cũng không đau, chân nhỏ mà còn có thịt, mềm mại vô cùng, đá lên gậy th*t khiến anh thoải mái biết bao nhiêu. (chọc phải tổ ong rồi =_=)
Cô hiển nhiên bị anh đọa sợ, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, “Hứa Nghiễn, anh biến thái, biến thái!”
Đôi chân trần vội vã lùi lại, nhưng Hứa Nghiễn đã từng bước vọt tới, nắm chặt cổ chân cô.
Anh quỳ dưới ghế sofa, đẩy chân cô co lại, bàn chân đối diện với cửa huyệt, tạo thành một nơi có khe hở cong cong, mê hoặc người khác. gậy th*t vừa mới thu lại đã cương cứng như cũ.
"Oa ~ Hu hu... Hu hu... Anh biến thái... Biến thái... Hu hu...."
"Vù vù - - " gậy th*t càng lúc càng căng, nóng hôi hổi, dục vọng kêu gào muốn phát tiết. Anh dùng sức ở phần dưới thắt lưng, rút ra đâm vào mãnh liệt, khiến gót sen trắng nõn bị tê tới mức đỏ bừng. Vẫn chưa đủ, anh chưa thỏa mãn. Dường như từ lúc bắt đầu gặp cô, anh đã luôn bị vây trong cơn dục vọng không đủ, trạng thái đói khát.
Một năm qua, không biết đã bao nhiêu lần dục vọng trong anh phát tiết mạnh mẽ, bao nhiêu lần anh không nhịn được. Lúc thì ở sau bàn làm việc, lúc thì ở trong toilet, nghĩ đến dáng người xinh đẹp của cô, giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô, cả người anh căng tức tới mức phải tự mình giải quyết. Mọi ngày, khi anh vừa giải quyết xong, cô liền lắc lắc cái eo nhỏ trước mắt anh, gậy th*t bên trong anh lại không chịu nổi khống chế. Mỗi lần như thế, anh chỉ muốn liều mình xông tới, đè cô xuống, xé váy cô ra, cưỡng bức cô, khiến tiểu huyệt của cô sưng vù, làm cô không thể xuống giường nổi.
Nhưng anh hầu như đều nhịn được.
Nhớ tới những lúc tự tra tấn bản thân như mình, anh liền không khống chế nổi mà muốn khi dễ cô. Thấy cô khóc thảm thương, mũi đỏ hết cả lên, anh điên cuồng tới mức muốn dùng gậy th*t để xuyên tạc cửa huyệt non mềm.
Anh thích những lúc cô khóc vì bị anh khi dễ như vậy!
"Không... Hu hu... Anh là đồ biến thái... Biến thái... Đừng mà... Đau... Hu hu...."
Bàn chân mềm mại tê rần, nóng rát, đau đớn, cô tưởng như chân mình bị thiêu cháy, “Hu hu... Đừng... Anh là đồ biến thái... Anh đi chết đi...”
Hứa Nghiễn thở hổn hển, nhìn thẳng vào cửa huyệt non mềm giữa hai đùi cô, “Anh muốn chết... cũng phải cưỡng bức em tới chết trước!”
"Thay vì đẩy chân em lên, em nói anh biến thái, anh vẫn nên xông vào tiểu huyệt của em thì tốt hơn.”
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
91 chương
84 chương
82 chương
14 chương
1 chương
156 chương
52 chương