Ý Tưởng Ham Muốn
Chương 26
"Duẫn Vị?"
Lâm An Hiểu dò hỏi thử, mặc dù đã nghe tên cô ấy từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa đối với cô gái có thể chế ngự được con ngựa hoang Lâm An Bắc này, bản thân cô cảm thấy cực kì tò mò.
"Dạ đúng, chào chị, anh rể."
"Mọi người đừng hàn huyên nữa, đi xuống ăn cơm đi, không thể để khách quý của mẹ chờ lâu được!"
Lâm An Bắc nói một câu, từ ‘khách quý’ nói cực kì rõ, giống như sợ người khác không hiểu được thâm ý của anh, Trần Trí Hiên đang ôm ngang eo anh, hai chân cuốn lấy bắp chân của anh, bị anh bế thốc lên ôm vào lòng.
"Cậu ơi, cái mợ dưới lầu là khách quý sao? Khách rất quý à?"
Lâm An Bắc hưng phấn hôn lên trán cậu nhóc một cái, xoay người bế cậu nhóc xuống lầu, "Cái gì mà ‘cái mợ dưới lầu’, đó là ‘người dì quý’, biết chưa?"
Sợ tiểu công chúa của nhà họ Trần sẽ tỉnh giấc, Đường Kình Vũ không nề hà vất vả bế cô bé xuống lầu, Lâm An Hiểu và Duẫn Vị đi cuối cùng, hai người song song xuống lầu, Lâm An Hiểu kéo tay Duẫn Vị , "Em đừng để bụng, mẹ vẫn không biết chuyện của hai em, An Bắc cũng giấu rất kín, yên tâm đi, mọi người sẽ thích em mà."
"Cám ơn chị." Duẫn Vị cảm kích cười cười, mới vừa nãy bởi vì câu nói vô tâm của Trần Trí Hiên mà cảm thấy uất ức, bây giờ cuối cùng trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút.
Thật ra thì Lâm An Hiểu nói câu này, một nửa nguyên nhân là để an ủi Duẫn Vị, một nửa là vì cô ấy là người mà Lâm An Bắc thích, điều này đã định cuộc chiến chưa bắt đầu đã kết thúc, mà cuối cùng cô ấy nhất định là người chiến thắng!
Lúc đi tới phòng ăn, người giúp việc đã dọn xong thức ăn, một bàn lớn rất nhiều món, sắc hương vị đầy đủ nóng hổi, lúc này Lâm Trì đã rửa tay xong, đang ngồi trên ghế, Lưu Cẩm thì đang thay An Nhiên xới cơm múc canh cho mọi người.
Trần Trí Hiên mới vừa xuống lầu đã chui ngay vào lòng Lâm Trì, cậu nhóc chuẩn bị thừa dịp không có người chú ý đến định vươn tay bóc thức ăn ăn vụng, bị Lâm An Hiểu liếc một cái sợ hãi quá liền rụt tay về, rúc đầu vào lòng ông ngoại để được an ủi.
"Trần Trí Hiên, xuống ngay cho mẹ."
"Kêu la cái gì kêu la cái gì, để cháu nó ngồi ở đây, ba đút cho nó ăn được rồi."
"Nó lớn như vậy rồi mà ba còn đút nó ăn, để nó tự ăn đi."
"Lúc con lớn cỡ này không phải cũng làm nũng muốn ba đút cho hay sao, chả thấy khá hơn chút nào, còn không biết ngượng mà dạy dỗ người khác."
"Đúng rồi, ngài đã quen cưng chiều rồi, có cần con giao Trần Mộ Nhiêu cho ba luôn không."
Hai cha con huyên thuyên đùa giỡn không biết mệt, "Được rồi được rồi, nhanh đi rửa tay ăn cơm, Tiểu Quai và An Chính đi rửa tay đi." An Nhiên lên tiếng, Lâm An Chính vừa mới tắm xong đi ra đành phải cam chịu bế tiểu tổ tông vào phòng rửa tay.
Xem như Lâm An Bắc có lương tâm, không để Duẫn Vị lúng túng băn khoăn đứng đó, kéo tay cô đến trước mặt Lâm Trì, đẩy lên phía trước, "Ba, đây là con dâu của ba - Duẫn Vị." Lâm An Bắc rướn người lên phía trước, thừa dịp An Nhiên không chú ý nói nhỏ, "Bao lì xì gì đó em không cần khách sáo, em lo mẹ anh là được rồi."
"Ba, gọi con Tiểu Vị được rồi." Lòng bàn tay Duẫn Vị đã ướt mồ hôi, nếu Lâm An Bắc không đỡ eo cô, cô cũng không biết mình có bị mềm oặt ngã xuống hay không, Lâm Trì, tổng giám đốc của tập đoàn Trì Vũ trong truyền thuyết, người ngoài thêu vẽ hình tượng của ông vô cùng yêu ma quỷ quái, thế nhưng bản thân ông lại không hề khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề, là một ông lão rất ôn hòa.
"Tiểu Vị à, hoan nghênh con trở thành một thành viên của nhà họ Lâm, lần đầu tiên gặp mặt, hi vọng lão già này không dọa con sợ."
"Ba, con rất vui có thể trở thành thành viên của nhà họ Lâm."
Lâm Trì bảo bà Ngô đem cái hộp trong túi áo khoác của ông tới, đặt vào tay Duẫn Vị, "Đây là quà gặp mặt, xem thử xem có thích hay không, về sau thường xuyên về nhà ăn cơm, ở cùng hai lão già chúng ta là vui rồi."
Duẫn Vị nhìn Lâm An Bắc một cái, anh cũng bày ra bộ dáng vô tội, xem ra Lâm Trì đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, có thể đã sớm đoán được có một ngày Lâm An Bắc mang người về nhà.
Trong hộp không phải đồ trang sức châu báu quý giá gì, mà là một cây bút máy màu đen thoạt nhìn rất bình thường, nhìn kỹ, là thành viên của gia tộc Parker, có cảm giác khiêm tốn nhưng xa hoa, trở thành thứ các nguyên thủ quốc gia thích nhất.
"Về sau dùng nó ký tên đi, dĩ nhiên, cuốn sách đầu tiên nhất định phải đưa cho ba."
Duẫn Vị từng xem qua một bộ phim tên là "Mỹ lệ tâm linh", trong đó có một cảnh rất kinh điển, lúc bắt đầu, ở trong phòng ăn dành cho nhân viên nhà trường, Nash nhìn thấy các đồng nghiệp đem bút máy của mình tặng cho một vị giáo sư, nhiều năm sau chuyện của giáo sư ấy, Nash vào phòng ănuống trà thì mọi người đem từng chiếc từng chiếc bút máy đặt trước mặt anh, cảnh ấy là cảnh cảm động nhất.
Giới học thuật dùng bút máy tượng trưng cho một người thành đạt, mọi người đặt bút máy trước mặt anh cũng chính là công nhận những cống hiến của anh. Nash nói khi đó anh không hề nghĩ tới, anh quá xúc động chỉ biết nói cảm ơn với mọi người. Nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Nash, làm người ta cảm thấy vui mừng, anh đã chiến thắng bản thân mình, thắng được sự kính trọng của người đời.
Mà Lâm Trìlàm như vậy, cho thấy ông đã biết cô nhận viết kịch bản mà Trì Vũ mới đầu tư vào, hơn nữa là ông công nhận kịch bản của cô. Từ lúc Duẫn Vị bắt đầu viết văn đến bây giờ, chưa từng nghĩ tới việc nhận được sự ghi nhận của ai, cô chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút, lại kiếm nhiều hơn chút nữa, để mẹ có thể dùng thuốc men và thiết bị điều trị tốt nhất. Mà những điều này, cô chỉ theo bản năng mà làm như vậy, chẳng hề vì tình yêu cao thượng với nghề mà cống hiến.
Mặc dù cô kiếm nhiều tiền hơn cũng không giữ mẹ lại được, nhưng hình như nó đã trở thành một thói quen của cô. Khi đó thức đêm viết văn đã để lại di chứng, ngồi lâu cả xương sống cảm thấy liên tục đau nhức, thế nhưng những điều này cô chưa từng kể cho ai, bởi vì theo cô, đó là điều mình nên tự chịu đựng.
Hôm nay nhận được sự công nhận của người khác, còn là người rất quan trọng với cô, Duẫn Vị không biết nói gì, giọng nói có chút nghẹn ngào, không thể làm gì khác ngoài gật đầu thật mạnh nói cảm ơn.
"Người một nhà đừng nhắc tới hai chữ kia, ngồi xuống ăn cơm đi."
Lâm An Bắc không biết tại sao Duẫn Vị lại khóc, nhưng ít ra có thể thấy không phải do đau lòng mà khóc nên anh cũng yên tâm, dẫn Duẫn Vị ngồi xuống bên phải Lâm Trì.
Từ nãy đến giờ Lâm An Hiểu đang trò chuyện với Lưu Cẩm, hai người đã biết nhau từ nhỏ, chỉ có điều không thân, thấy Lưu Cẩm cứ liên tục nhìn về phía Duẫn Vị, Lâm An Hiểu liếc nhìn Đường Kình Vũ, anh nhìn cô lắc đầu, cô đành phải làm như không thấy kéo cô ta thao thao bất tuyệt. Duẫn Vị đã là con dâu nhà họ Lâm, đây là sự thật không thể thay đổi, cô cũng không cho phép người ngoài phá hư hạnh phúc của em trai mình.
An Nhiên múc chén canh đặt trước mặt Lâm Trì, làm như vô tình liếc nhìn chiếc bút máy Duẫn Vị để một bên, lúc đặt chén xuống thâm ý trợn mắt nhìn Lâm Trì một cái, thế mà ông lại làm bộ không nhìn thấy tiếp tục nói chuyện với Duẫn Vị.
Người nhà họ Lâm ai cũng biết bữa cơm này chính là chiến trường không có khói thuốc súng, không chỉ Lâm An Chính, ngay cả Trần Trí Hiên cũng ngoan ngoãn ăn cơm, trên bàn cơm trầm mặc ghê gớm, thỉnh thoảng chỉ có vài câu An Nhiên và Lưu Cẩmtrò chuyện với nhau, gắp thức ăn cho cô, bảo cô ăn nhiều một chút.
Ăn cơm xong mọi người ngồi trong phòng khách xem ti vi ăn trái cây, “Hỏa tuyến Tam huynh đệ”, cảnh tượng rất châm biếm, tình tiết gây cười, mặc dù xem không hiểu nhưng Trần Trí Hiên cũng vui vẻ cười ha ha, làm Lâm An Hiểu phải đỡ trán. Những đứa trẻ ba tuổi khác đều xem “Hỉ dương dương và Hôi thái lang”[1], chỉ có Đường Tiểu Quai nhà cô, trình độ thưởng thức phải gọi là cao cấp, “Kiêu hãnh và Định kiến”[2] cậu nhóc cũng có thể xem được.
([1] Tên bộ phim hoạt hình cho trẻ em ở Trung Quốc ;[2] Tên bộ phim tình cảm tâm lí Mỹ, tên tiếng Anh là Pride and Prejudice.)
Dĩ nhiên, cậu nhóc chỉ sẽ chỉ vào màn hình hô to ‘Mỹ nữ kìa’ hoặc là ‘Đẹp quá’, bây giờ cũng vậy, bởi vì nhóc cảm thấy nhân viên phục vụ của nhà hàng Nhật Bản thật xinh đẹp!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
11 chương