Trần Trí Hiên mới ba tuổi, giọng nói ấp úng giống như gió xuân dịu dàng lướt nhẹ qua gò má, thế nhưng lại làm Duẫn Vị đứng trên bậc thang rét run, càng cảm thấy món quà trong tay thật nặng, tại sao toàn thân lại có cảm giác không động đậy được? Thật ra thì không phải cô không nghĩ đến việc người nhà họ Lâm sẽ cảm thấy bất mãn với cô, đối với việc bọn họ có thể sẽ kiên trì phản đối hôn nhân của hai người, cô đã âm thầm tự mình chuẩn bị tâm lý thật lâu, mặc kệ như thế nào, nhất định phải kiên trì, không thể cái gì cũng không nếm thử đã lùi bước theo thói quen. Cô vẫn luôn tự nói với mình, yêu Lâm An Bắc và kết hôn với anh, là chuyện dũng cảm nhất và đúng đắn nhất trong đời mà cô đã làm. Nhưng nói thì nói như thế, có mấy người có thể thực hiện được như những điều mình đã dự tính. Những tình tiết như thế này, trong chính tác phẩm của mình Duẫn Vị đã viết muốn nát cả rồi, nhưng khi chuyện thật sự xả ra với bản thân cô, những biểu hiện thông minh cơ trí kia đã sớm bị cảm giác túng quẫn thay thế, nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ hết sức bình thường mà thôi. Lâm An Bắc cũng phát hiện Duẫn Vị khác thường, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt kia của Duẫn Vị chính là cái mà anh mong muốn khi vừa mới kết hôn, nhưng điều này không hề do một người đàn bà khác đem đến, mặc kệ kết cục cuối cùng của bọn họ như thế nào, đoạn tình cảm này, anh chưa bao giờ muốn dính dáng đến người thứ ba, lại càng không muốn nói đến những người đàn bà không liên quan đó. Thật ra thì, nói cho cùng còn không phải là một câu nói, anh không bỏ được! Đầu Trần Trí Hiên bị cốc một cái, Lâm An Bắc bất mãn mở miệng, "Tiểu tử thúi, nói bậy gì đó, không kêu mợ thì về sau có thể sẽ thiếu mất một bao lì xì bự đấy." Từ nhỏ đến lớn điều Trần Trí Hiên thích nhất ngoài mẹ ra chính là tiền lì xì, có thể mua thật nhiều thật nhiều đồ chơi, hơn nữa không có chuyện gì còn có thể lấy ra vẩy vẩy, nghĩ đến thêm mợ là thêm một bao lì xì lớn, cậu có chút do dự rồi. Bà ngoại nói mợ kia cũng chưa nói sẽ cho cậu tiền lì xì mà, cho nên, tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, thông thái biết nhiều, bạn học khôi ngô Đường Tiểu Quai nhẩm tính, sau khi trầm tư 4020 lẻ 1 giây thì ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức bừng lên nụ cười tươi rói, ngọt ngào nhìn Duẫn Vị, "Mợ, chiêm chiếp". Còn nhân cơ hội nâng hai má Duẫn Vị, chiêm chiếp chính là hôn hai cái, khiến cho tâm tình mới nãy còn lâm vào vực sâu, cô hoàn toàn không biết cậu cháu thần kinh này đang ở tần số nào. Duẫn Vị dại ra, vẫn còn duy trì động tác lúc Trần Trí Hiên nâng mặt cô, điều này khiến Lâm An Bắc đen mặt, đưa tay lau sạch sẽ nước miếng trên sườn mặt cô, nắm tay cô đi vào trong, vẫn không quên dạy dỗ Trần Trí Hiên, "Đó là vợ của cậu, lần sau còn dám hôn loạn cậu sẽ đánh con." Trần Trí Hiên không hề sợ Lâm An Bắc, đối với người cậu này, không hiểu sao nó càng thân thiết hơn so với mẹ mình, đang ôm cổ anh cậu nhóc khom người cả gan muốn hôn Duẫn Vị một lần nữa, lại bị Lâm An Bắc siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé không cho cậu động đậy. Duẫn Vị chỉ cao đến cổ Lâm An Bắc, mà Trần Trí Hiên đang bị Lâm An Bắc ôm, muốn hôn cô phải khom người xuống, vừa nãy là vì Duẫn Vị đứng cao hơn hai người họ một bậc thang, cho nên cậu nhóc mới hôn được, lần này bị Lâm An Bắc nhìn thấu rồi, cậu nhóc mất hứng vịn lấy mặt anh, "Đàn ông hẹp hòi là đáng ghét nhất rồi, hừ, mợ ơi bế bế." Duẫn Vị nhìnLâm An Bắc không biết làm sao, nhìn hai cánh tay của Trần Trí Hiên đang đưa ra muốn cô ôm lấy, cô cảm thấy có chút mờ mịt, cô rất thích trẻ nhỏ, nhưng đến nay vẫn chưa thật sự bế bồng qua bao giờ, hơn nữa lần này còn là cục cưng của nhà họ Lâm. Lâm An Bắc cười cười, nhận lấy quà trên tay cô, Trần Trí Hiên lập tức tự động chui vào trong ngực cô. Đứa bé ba tuổi vóc dáng đã không còn nhỏ, hơn nữa cậu nhóc Trần Trí Hiên vốn cao to hơn một chút so với những đứa bé cùng lứa, Duẫn Vị ôm một tí đã có chút vất vả. Trần Trí Hiên được nhiều người bế nên quen rồi, vừa vào trong lòng cô, hai tay hai chânliền quấn lấy, hai tay ôm cổ cô, hai chân kẹp eo cô, hại Duẫn Vị không nhìn được đường đi phía trước. Lâm An Bắc cười cười, tâm tình rất tốt, cũng không định giúp một tay, ôm eo Duẫn Vị đi về phía trước, dĩ nhiên, tuyệt đối không quên giáo huấn Trần Trí Hiên không được có tư tưởng tùy tiện bổ nhào vào lòng vợ anh. Người giúp việc đã đứng một bên chờ lâu rồi, vừa nãy Trần Trí Hiên có thể lao ra cũng là nhờ người giúp việc mở cửa chính, bằng không với chiều cao của cậu nhóc mà không có chiếc ghế đẩu thì không thể mở cửa được. Nhận lấy món quà trong tay Lâm An Bắc, mặt tươi cườichào hỏi, "Đại thiếu gia về rồi." Khi còn bé, thân thể Lâm An Bắc không khỏe, bình thường đều ở nhà, anh chỉ hay nổi nóng với người nhà và những người thân thiết, cho nên trong mắt người giúp việc, Đại thiếu gia là một người rất hiểu biết lại là người lễ phép, để lại ấn tượng rất tốt cho đám người làm trong nhà, sống chung với bọn họ cũng rất tốt, thỉnh thoảng trở về nhà cũ còn tặng quà cho họ, thật là đối đãi bọn họ như người trong nhà. "Bà Trần, đây là Duẫn Vị mua cho bà, nghe nói gần đây chân bà không được khỏe, ăn cái này là hữu hiệu nhất rồi." Lâm An Bắc lấy một hộp quà trong tay đưa cho bà Trần đang mở cửa, bà ở nhà họ Lâm đã mấy chục năm, bây giờ bà đã lớn tuổi, nhà họ Lâm vẫn đồng ý để bà ở lại, cho nên bà vô cùng biết ơn, đối với chuyện của nhà họ Lâm càng thêm tận tâm tận lực. Thật ra hộp quà này là do Lâm An Bắc bớt chút thời gian đến tiệm thuốc mua, hoàn toàn không liên quan đến Duẫn Vị, cô cũng không hề biết trong nhà họ Lâm còn có những người này, cho nên cô biết, đây là Lâm An Bắc giúp cô tạo ấn tượng tốt với mọi người. Duẫn Vị nhìn Lâm An Bắc với ánh mắt cảm kích, thế nhưng anh lại giả vờ không nhìn thấy, để bà Trần cầm những hộp quà còn lại đưa cho những người khác. Hốc mắt bà Trần đã có nước mắt, đây là lần đầu tiên Lâm An Bắc dẫn bạn gái về nhà, cũng biết được hàm ý là gì. "Cảm ơn Duẫn tiểu thư, mau vào đi, bên ngoài nóng quá kẻo bị cảm nắng." Lâm An Bắc giả bộ tức giận nhìn bà Trần, kéo tay bà làm nũng, "Bà Trần, bà còn khách sáo với cô ấy làm gì, bà mới là người vất vả nhất, gọi cô ấy Tiểu Vị là được rồi." An Nhiên đã sớm nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhưng chờ thật lâu mà không thấy ai vào nhà, Đường Kình Vũ ở trong phòng cùng với Lâm An Hiểu, Lâm Trì và Lâm An Chính đều chưa về, trong phòng khách chỉ có hai người. "Tiểu Cẩm con ngồi xuống trước đi, dì xem thử có phải thằng nhóc thúi này về rồi hay không." "Dì à dì bận nhiều việc, không cần quan tâm con đâu." "Ha ha, vậy thì tốt, con đừng gò bó quá, cứ coi như nhà mình là được rồi." Người đang ngồi trong phòng khác chính là Lưu tiểu thư – Lưu Cẩm hiền thục, có gia giáo theo như lời của An Nhiên, là quán quân Taekwondo theo như lời Lâm An Bắc nói lúc trước, vốn là lần trước sau khi nghe Lâm An Bắc nói câu đó, An Nhiên cũng có chút lo lắng, cho nên không thu xếp chuyện gặp mặt lần đó. Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ bỏ mặc như vậy, nhưng lần trước khi ra ngoài uống trà, bắt gặp Lưu phu nhân cùng con gái đang đi dạo phố, An Nhiên nhìn thấy rất thích, là một người hào phóng, không hề giả tạo chút nào, dáng dấp cũng thật xinh xắn, mặc dùhọc Taekwondo nhưng dáng người tương đối đẹp. Mái tóc dài mềm mại, mắt to, sống mũi thẳng, thật là một sự kết hợp Trung Tây rất đặc biệt, làm cho ai gặp qua cũng không thể quên được. Hơn nữa quan trọng nhất là rất biết kiềm chế, An Nhiên tin rằng cô gái này nhất định phù hợp với Lâm An Bắc, hai người quen nhau khẳng định rất thích hợp, cho nên hôm nay tự mình mời cô tới nhà làm khách. Nói đến vận số cũng thật tốt, vốn tưởng rằng không phải Chủ nhật thì người ta sẽ rất bận, An Nhiên lại không có số điện thoại của Lưu Cẩm, cho nên ôm ý định gọi thử cho Lưu phu nhân xem, nói muốn mời Lưu Cẩm tới nhà chơi, không ngờ đúng lúc hôm nay Lưu Cẩm nghỉ không đi làm, cho nên An Nhiên lập tức cho người đi đón cô tới đây. Ba mẹ của Lưu Cẩm đều là giáo sư đại học, có thể nói là gia đình làm quan có học thức, mặc dù An Nhiên không coi trọng những điều kiện bề ngoài này, cũng không có ý kiến gì về dòng dõi, nhưng là một người mẹ, dĩ nhiên bà hi vọng con mình không chỉ qua lại với người mà con thích, mà còn phải là người tốt nhất. "Bà ngoại, đây là mợ." Trần Trí Hiên thấy An Nhiên đang đi tới đầu tiên, ôm cổ Doãn Vị giới thiệu với bà một cách kiêu hãnh, thái độ khoe khoang đó, giống hệt như có nhiều bao lì xì thì sẽ có nhiều tiền hơn. Thằng quỷ nhỏ ngốc nghếch này, đại khái chưa từng nghĩ tới tài sản mà cha nó để lại, liếc mắt nhìn trộm không biết là có bao nhiêu con số không, trong mắt cậu nhóc, bao lì xì là nhiều tiền nhất rồi. "Con về rồi, vị tiểu thư này là?" An Nhiên làm bộ không nghe thấy câu giới thiệu của Trần Trí Hiên, tò mò quan sát Doãn Vị, câu hỏi cũng là hỏi Lâm An Bắc. Bà Trần thấy An Nhiên đi tới, lên tiếng chào hỏi xong liền vào phòng bếp bận việc, khó có được hôm nay mọi người đều ở nhà ăn cơm, hơn nữa đứa con gái lớn một nhà bốn người cũng ở đây, bà Trần vui lắm, mới sáng sớm đã đi chợ mua thức ăn, bây giờ đang bận bịu cùng bà Ngô, Đại thiếu gia thích món cay Tứ Xuyên bà Ngô làm nhất. Lâm An Bắc sợ Doãn Vị mệt, ôm Trần Trí Hiên xuống, vỗ vỗ cái mông của cậu nhóc để cậu chạy đi chơi, "Mẹ, đây là Duẫn Vị". Nói xong lại kéo Duẫn Vị, "Mau gọi mẹ." Mặc dù trong lòng Duẫn Vị là sóng to gió lớn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười thích hợp, không kiêu ngạo không tự ti khom lưng chào một cái, "Mẹ, gọi con Tiểu Vị là được rồi." Duẫn Vị không biết An Nhiên có ý gì, bà quan sát Duẫn Vị một chút, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm An Bắc, "Duẫn Vị à, mau vào đi, hoan nghênh cô tới nhà làm khách." Đây rõ ràng là thái độ xem cô như khách, mặc dù làm người khác có chút khó chịu, nhưng điều này đã vượt quá mong đợi của Duẫn Vị, ít nhất bà không làm ra sắc mặt khó coi hoặc ánh mắt lạnh lùng cao ngạo với cô. An Nhiên đi phía trước, đến phòng khách, Lưu Cẩm cũng chú ý tới Duẫn Vị đang được Lâm An Bắc ôm trong lòng, vẻ mặt không hề biến sắc đứng lên chào hỏi, "Dì à, người này chắc là An Bắc." "Đúng đúng đúng, lại đây dì giới thiệu với các con một chút, đây là con gái nhà chú Lưu - Lưu Cẩm, đây là con của dì Lâm An Bắc, còn có Duẫn Vị là vợ nó." An Nhiên kêu Lưu Cẩm ngồi xuống, tay Lâm An Bắc không hề rời eo của Duẫn Vị, cùng Duẫn Vị ngồi trên ghế sa lon, gật đầu một cái coi như chào hỏi. Duẫn Vị cũng không nói lời thừa thải, hỏi thăm Lưu Cẩm một tiếng, Lâm An Bắc quấn lấy cô thì thầm to nhỏ, mặc dù cô cảm thấy không ổn lắm, nhưng biết là Lâm An Bắc cố ý, cũng khéo léo phối hợp với anh. An Nhiên vốn là mời Lưu Cẩm tới làm khách, Lâm An Bắc làm như vậy khiến bà có chút mất hứng, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp mặt Duẫn Vị, thoạt nhìn là một cô gái tĩnh lặng, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nếu An Bắc đã giới thiệu như vậy, bà cũng không nói gì nhiều, nhưng vẫn muốn xem xem nhân phẩm của cô như thế nào. "Con lên lầu xem chị với anh rể con một chút, bảo tụi nó chuẩn bị xuống ăn cơm, tiện thể gọi điện cho ba con và An Chính lần nữa, hỏi xem đi tới đâu rồi." "Con biết rồi." Lâm An Bắc bất đắc dĩ buông tay đang ôm eo Duẫn Vị ra, hôn lên môi cô một cái mới đứng lên, "Em ngồi một lát, chờ một tí anh dẫn em đi xem phòng anh một chút." Duẫn Vị gật đầu một cái, sau khi Lâm An Bắc đi chỉ còn lại ba người, An Nhiên đứng lên , "Các con đều là bạn cùng lứa hẳn có nhiều đề tài tán gẫu, Lưu tiểu thư là khách của mẹ, Tiểu Vị giúp mẹ tiếp khách một chút, mẹ đi xem thử bà Ngô nấu thức ăn có ngon không." "Dạ được." Những lời này của An Nhiên thật khéo, bà vừa cho thấy tầm quan trọng của Lưu Cẩm vừa cho thấy cô ấy là người bà ưng, nhưng lại để Duẫn Vị giúp bà tiếp chuyện với Lưu Cẩm, giống như bà đã khẳng định thân phận của cô, lại giống như không có, cố tình muốn xem thử nhân cách cũng như năng lực xử sự của cô. Tác giả có lời muốn nói: Trần Trí Hiên: Mợ ơi, mợ cho con hôn một cái con cho mợ một bao lì xì nha! Duẫn Vị: Cậu con sẽ đánh con đó. Trần Trí Hiên: Không sợ đâu, ba con còn lợi hại hơn cậu. Duẫn Vị: Sao con biết ba con lợi hại chứ? Trần Trí Hiên: Ò, mợ à, mợ gian ác thật, bị cậu làm hư rồi, con đi mách bà ngoại.