Lâm An Bắc nghỉ ngơi vài ngày liên tiếp, mỗi ngày đều nhàn nhã ở nhà xem báo uống trà, không chỉ có Lâm An Chính đỏ mắt hò hét không công bằng, ngay cả Duẫn Vị thường ngày ít nói cũng bắt đầu ghen tị với anh, anh thật là có chút quá nhàn nhã. Mặc dù anh không đến công ty, nhưng Duẫn Vị vẫn thường xuyên gặp được bóng dáng của Thân Kính, bởi vì mấy ngày nay cô ấy đều đến nhà đưa văn kiện, sau đó buổi chiều lại lấy về. Mới sáng sớm hôm nay cô ấy lại đến, Duẫn Vị mở cửa cho cô, Lâm An Bắc và Lâm An Chính đều còn đang nghỉ ngơi trên lầu, trong phòng rất yên tĩnh. "Vào trước đi, anh ấy vẫn đang ngủ." Thân Kính thay giày vào nhà, đặt một chồng tài liệu lớn trong tay lên bàn làm việc của Lâm An Bắc trong thư phòng, lúc đi ra Duẫn Vị đang bưng một ly sữa nóng đến. "Tới đây cùng nhau ăn chút đi, nấu nhiều lắm." Đừng nói, sáng sớm rời giường, thật có hơi đói bụng, vì cô gái nhỏ trước mắt này, cô đã hy sinh bao nhiêu chỉ có Lâm An Bắc biết, cho nên anh mới dung túng việc thỉnh thoảng cô cố tình gây sự. "Là cô tự nấu?" Duẫn Vị đem sandwich chuẩn bị xong đặt trước mặt cô, rửa tay rồi ngồi đối diện cô, cầm sữa tươi lên uống một ngụm lớn trước. "Đúng vậy, thích thì ăn nhiều một chút." "Ừ, cảm ơn." Thân Kính không biết nấu cơm, ở nhà đều do người nọ làm, anh ấy không có ở nhà thì cô ra ngoài ăn hoặc gọi đồ ăn bên ngoài, dù sao thì cô kiên quyết sẽ không tự mình nấu, bị nói rất nhiều lần, trong nhà sách dạy nấu ăn cũng đã chất thành núi nhỏ, nhưng có đánh chết cô vẫn không học. Bởi vì cô rất hưởng thụ thức ăn người khác nấu. Ăn bữa sáng xong, Thân Kính tiện thể chào Duẫn Vị rồi đến công ty, cho nên cô mới đến sớm như vậy, không cần phải lo lắng chạy đi quẹt thẻ*, có thể nói trừ ngày đầu tiên ra, đây là lần duy nhất mà cô bình tĩnh thong dong đi quẹt thẻ. (*cho những bạn chưa biết, quẹt thẻ là hình thức trong một công ty, nv đến công ty hay tan sở đều quẹt thẻ để xác nhận hôm nay mình đi làm cũng như cấp trên kiểm soát được nv có đi làm đúng giờ không) Sở Khuynh Thành đến rồi, đang cúi đầu sắp xếp lại tài liệu, thấy Duẫn Vị đi tới, tiện tay đưa văn kiện trong tay cho cô, "Cái này, em sắp xếp xong rồi giao cho Tổng giám đốc." Duẫn Vị bĩu môi nhận lấy, không dám nói Sở Khuynh Thành, bây giờ vẫn chưa tới giờ làm việc đâu, không phải ai cũng như chị, nguyện ý vì công ty làm trâu làm ngựa. Lại nói cô chỉ là một đinh ốc nhỏ tầm thường trong công ty, làm sao giống công thần lập quốc, luôn luôn sẵn sàng hết lòng hết sức dâng hiến cả đời vì công ty được? Hiện tại Duẫn Vị vẫn chưa đến làm tại Bộ tài nguyên nhân lực, mà vẫn ở lại Bộ thư ký, toàn bộ công việc đều do Sở Khuynh Thành phân phó, về cơ bản từ lúc cô bắt đầu đến công ty, cho đến lúc tan tầm, có rất ít thời gian nhàn rỗi, có lúc cũng không kịp ăn cơm trưa, đành phải dùng bữa trong văn phòng. Nhưng lợi ích của việc này chính là, trình độ của cô trong công ty đã lên rất nhanh, có nhiều chỗ thiếu sót, Sở Khuynh Thành sẽ kịp thời chỉ cho cô hoặc dạy cô làm thế nào, dĩ nhiên, bằng cách thức chỉ đạo rít gào sở trường của Sở đại mỹ nữ. Thậm chí có khi Tư Tuấn Tiêu tự mình dạy cô, mỗi lần đều khiến cô lo sợ trong lòng, không dám thở mạnh, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với cấp trên nghiêm túc kín kẽ này. Cả công ty cũng chỉ có Sở Khuynh Thành dám đối nghịch với anh, ai biểu người ta là người một nhà chứ, cho dù bị uất ức, về nhà lập tức có thể tìm về vùng đất của mình. Duẫn Vị mở xấp văn kiện ra, ảnh của Hàn Địch rất rõ nét liền đập vào mắt, phía dưới là chồng giấy thật dày, tất cả đều là thông tin cá nhân của anh ta, xem ra, tin đồn Hàn Địch của thành phố G chuẩn bị đầu tư vào tập đoàn Bác An cũng không phải không có căn cứ. Duẫn Vị cau mày khó hiểu, Hàn Địch tham gia bỏ vốn đầu tư cô có thể hiểu được, dù sao anh ta là một thương nhân, đặc điểm chung của thương nhân chính là coi trọng lợi ích, tiền đồ phát triển của tập đoàn Bác An rất rộng lớn, bây giờ đầu tư vào cũng không bị chỉ trích nhiều. Nhưng Lâm An Bắc cũng xen vào đó, lại muốn náo loạn gì đây? Một chồng phía dưới là tư liệu của Lâm An Bắc, xem ra công ty dự định thăm dò hai người này trước. Duẫn Vị vừa sắp xếp tư liệu, vừa lưu ý tin tức của hai người. Thì ra Hàn Địch đã kết hôn rồi, nhưng đối phương là ai thì tài liệu không nói rõ, hơn nữa còn có đứa con gái hai tuổi. Cái tin này giống như quả bom hạng nặng, khiến đầu óc Duẫn Vị nổ tung. Nếu đã kết hôn rồi, vậy anh ta còn nhiều lần tìm cô làm phiền là tại sao? Nhưng những người không quan trọng có thể không quan tâm, Lâm An Bắc cũng quá đáng thật, tư liệu của anh thế mà lại là chưa kết hôn, cũng không biết là thám tử nào thu thập tin tức, thật quá nghiệp dư. Sổ hồng trong nhà bị cô cất giấu kĩ càng, thế mà bên ngoài Lâm An Bắc lại giả làm trai chưa vợ? Không biết mỗi ngày có bao nhiêu cô nàng ảo tưởng có thể chui vào quần tây của anh. Tên đàn ông chết tiệt, sổ sách này ta nhớ kĩ. Đúng giờ Duẫn Vị tan việc, tình cờ gặp Trần Cẩn Ngôn ngoài cổng công ty. "Tại sao chị lại tới đây?" "Thấy em gần đây biến thành gái nhà lành rồi, chị không thể làm gì khác hơn là tới cửa bắt người." "Đi chết đi." Duẫn Vị lên xe Trần Cẩn Ngôn, hai người đến quán cà phê gần đó. Duẫn Vị gọi một ly nước, bây giờ cô tránh tất cả những thứ có chứa cà phê, cho nên cũng tận lực tránh phải nhìn thấy món đồ kia. "Có chuyện gì thì gọi điện cho em, em đến thẳng đó là được rồi, cần gì cố ý đi một chuyến." "Không phải sợ làm trễ nãi công việc của em sao, dù sao gần đây chị tương đối rỗi rãnh." Một năm 356 ngày, Trần Cẩn Ngôn cũng không có mấy ngày nghỉ ngơi, một người bận bù đầu như thế mà lại nói mình rảnh rang, cũng kì lạ quá đi? "Chị không có chuyện gì chứ?" Trần Cẩn Ngôn nắm lấy cánh tay đang vươn ra của Duẫn Vị, "Nhìn chị giống như có chuyện gì lắm sao? Yên tâm, rất bình thường." "Không đúng, tòa soạn đóng cửa rồi?" "Miệng quạ đen, đóng cửa rồi cũng không có lợi cho em, nói chuyện dễ nghe một chút sẽ chết sao." "Chị, nói thật đi, chị và chồng chị cãi nhau à?" "Cũng không phải là người yêu nồng nhiệt thời trẻ, còn cãi vã gì chứ." Trần Cẩn Ngôn thế mà lại làm ra bộ dáng thẹn thùng khác thường, khẽ vén tóc ra sau tai, mắc cỡ nói, "Tụi chị sắp có con rồi." Duẫn Vị sững sờ tại chỗ, trên thế giới này không có người nào nghe những lời này mà hưng phấn bằng cô, hai năm rồi, rốt cuộc chị ấy có thể thoát khỏi đoạn bóng ma kia rồi sao? Duẫn Vị áy náy cúi đầu, "Chị, thật xin lỗi." Trần Cẩn Ngôn mất hứng, bốp lên đầu Duẫn Vị một cái, tính tình nóng nảy trước kia của Trần Cẩn Ngôn hình như lại trở về rồi, "Nói cái gì vậy, toàn nói những lời chị không thích nghe nhất." Duẫn Vị cũng hiểu Trần Cẩn Ngôn không muốn cô áy náy, kiếp này chuyện cô hối hận nhất chính là lần tùy hứng hai năm về trước, mang đến cho Trần Cẩn Ngôn và Quý Minh Vũ đau đớn không thể phai mờ, còn có đứa bé còn chưa ra đời đã ra đi, còn chưa kịp nhìn thấy thế giới phức tạp này, nghe ba mẹ kêu một tiếng bảo bối, cứ như vậy bỏ mọi người mà rời đi. "Hôm nay tìm em chủ yếu là vì kịch bản kia của em, có người nhận rồi." "Ai vậy?" "Vẫn đang thương lượng, nhưng cơ hội rất lớn, cũng rất gấp rút, cho nên nói để em chuẩn bị tâm lý thật tốt, có thể phải thúc em viết kịch bản." "Em cũng sắp hoàn thành rồi, có điều phần kết vẫn còn rối rắm không biết viết thế nào cho hay." "Lâu rồi không cùng nhau đi dạo phố, hôm nay có thể tạm thời vứt bỏ chồng em, đi dạo với chị một chút không?" "Không thể." Duẫn Vị đứng lên, kéo tay Trần Cẩn Ngôn nói, "Đi thôi, bây giờ chồng đối với chị cũng không quan trọng." Hai người đi dạo một vòng khu mua sắm Trì Vũ, ngồi nghỉ ngơi ở quán cà phê trên lầu hai. "Chị, trước khi sinh con cần phải hợp pháp hóa một tý đúng không?" "Không cần." Đây là logic gì đây? "Tại sao chứ?" "Không muốn kết hôn, cứ như bây giờ là tốt rồi." "Chồng chị đồng ý?" Theo Duẫn Vị biết, Quý Minh Vũ muốn kết hôn hơn ai hết, không hợp pháp hóa thân phận của mình, nội tâm anh sẽ phập phồng lo sợ, luôn thấy không yên, cho dù Trần Cẩn Ngôn đồng ý có con. "Lúc nào thì đến phiên anh ấy đồng ý?" Đối với Trần Cẩn Ngôn nhanh nhẹn dũng mãnh, Duẫn Vị chỉ có thể tỏ vẻ vô cùng sùng bái. Lúc đưa Duẫn Vị trở về, bẻ lái một cái xe liền dừng bên ngoài sân, nhìn thấy tài lái xe không cao siêu lắm làm cô kinh hồn bạt vía. Lúc Duẫn Vị vừa xuống xe thì gặp Lâm An Chính trở về, dừng xe trước mặt hai người, hạ cửa sổ xe xuống, nhìn túi lớn túi nhỏ trên ghế ngồi phía sau, "Chậc chậc, khu mua sắm chưa bị hai người mua về hết đó chứ?" "Sao hôm nay em về sớm vậy?" Trước kia cậu ấy không tới nửa đêm sẽ không tan làm, cho nên Duẫn Vị khó tránh khỏi cảm thấy giật mình. "Về nhà lấy đồ, định trả phòng thuê lại cho chị." Xem ra hai ông bà nhà họ Lâm trở về rồi, Duẫn Vị có chút không biết làm sao, ngoài Lâm An Chính ra, cô vẫn chưa gặp người nhà khác của anh. "Em vào trước đi." Trần Cẩn Ngôn đưa đồ cho Duẫn Vị, để cô vào trước. Lâm An Chính phải vào ga-ra đỗ xe, Duẫn Vị vào nhà trước. Mới vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Duẫn Vị để đồ trong tay xuống, đi vào phòng ăn nhìn thử, trên bàn bày đầy món ăn sắc hương có đủ, đúng lúc Lâm An Bắc từ trên lầu đi xuống. "Anh nấu sao?" "Bà Ngô tới đây nấu." Bà Ngô là bảo mẫu của nhà họ Lâm, nấu món cay Tứ Xuyên rất ngon, Duẫn Vị cũng hưởng lây phúc của hai anh em họ, ăn qua vài lần, lần nào cũng nhớ mùi vị ấy, lại ngượng ngùng nhờ bà ấy truyền dạy một chút, bởi vì mỗi lần bà ấy đến đều rất kiệm lời, cũng xem Duẫn Vị thành một thành viên trong nhóm bạn gái đông đảo của Lâm An Bắc. Bà ấy đối với cô không thể nói là khinh thường, nhưng cũng không thích lắm. Lâm An Bắc giục cô đi rửa tay ăn cơm, vừa chờ cô vừa dọn cơm. Rửa tay xong ra ngoài, Lâm An Bắc đã xới cơm xong, Lâm An Chính đỗ chiếc xe thế mà lại lâu như vậy, vẫn chưa vào nhà, cô kéo ghế ra ngồi xuống, "An Chính phải chuyển đi sao?" Lâm An Bắc tâm tình vui vẻ nịnh bợ hiếm thấy, múc chén canh cho Duẫn Vị, uống canh trước khi ăn cơm rất tốt cho dạ dày. "Ừ, ba mẹ về rồi, cậu ấy không có lý do gì ở lại đây nữa." Quả nhiên trưởng lão nhà họ Lâm đã trở về, nhưng dáng vẻ vui mừng của anh cũng rõ ràng quá đi! "Tâm trạng anh rất tốt sao?" "Không tệ lắm." "Vì sao?" Mỗi ngày cô giống như bông vụ quay vòng vòng, vất vả cần cù lao động , thế nhưng người đàn ông này, mỗi ngày không phải đọc sách thì là đọc báo, trước kia vào thứ ba và thứ năm còn đến công ty, nào nghĩ cần mẫn được một thời gian, bây giờ ngày ngày đều nằm ở nhà. Tuy rằng mỗi ngày về nhà có thể nhìn thấy bóng dáng của anh thật rất vui, nhưng mà, có thể đừng chướng mắt như vậy được không, hại cô có chút hối hận khi đến công ty đi làm. Lâm An Bắc bưng chén canh lên uống một ngụm, mới thong dong trả lời, "Cậu ta chói quá, gai mắt." Xem em ruột của mình như kỳ đà cản mũi, nhưng nếu Lâm An Chính chuyển đi, vậy bọn họ có thể chính thức tận hưởng thế giới của hai người rồi? Lúc Lâm An Chính tiến vào đã là chuyện của nửa tiếng sau, cơm cũng không ăn, mặt sa sầm đi thẳng về phòng, chỉ chốc lát sau đã xách theo hành lý xuống lầu. Duẫn Vị bưng chén cơm, giật mình nhìn anh, "Động tác thu dọn của em thần tốc thật." "Xì." An Chính xì một tiếng, "Giống hệt bộ dáng chỉ sợ người khác không biết hai người định làm chuyện xấu, lo sợ tới mức đó sao?" Nói xong lập tức xách hành lý đi. Duẫn Vị không hiểu nhìn người ngồi đối diện đang cười thoải mái ăn cơm từ đầu đến giờ, bộ dạng như thể người đã sớm thu dọn xong hành lý của Lâm An Chính để cậu ấy biến mất nhanh một chút không phải là anh. "Ăn cơm." "À." Duẫn Vị ngơ ngác múc hai muỗng cơm, cảm thấy không đúng, cô lo sợ lúc nào chứ, rõ ràng mỗi lần đều là người nào đó gấp gáp, "Vậy hành lý là anh thu dọn giúp An Chính à?" "Không phải, là bà Ngô." Nói nhảm, anh không lên tiếng bà Ngô dám đi thu dọn sao. Nghĩ đến Lâm An Bắc làm ra những việc khiến người khác mặt đỏ tim đập kia, tai Duẫn Vị đỏ bừng, không dám hỏi tiếp, cúi đầu ra sức ăn cơm. Buổi tối Duẫn Vị viết kịch bản trong thư phòng, Lâm An Bắc đứng sau lưng cô bất động thanh sắc, thấy đồng hồ đã chỉ mười một giờ, mới chậm rãi mở miệng nói một câu, Duẫn Vị sợ đến mức tay vung một cái, xóa đi câu vừa mới viết. "Bà xã, nên đi ngủ rồi." Cô biết ngay, tên này sẽ không buông tha cho cô mà!