Y Tiên Thiểu
Chương 355
- La Bối, hãy để tôi kiểm tra cho anh trước đã.
Hán Khắc kiên trì nói.
La Bối cảm thấy có chút mất hứng, nhưng cũng biết Hán Khắc làm vậy là vì mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là tạm dừng tập luyện, để Hán Khắc kiểm tra một lần nữa.
Hán Khắc kiểm tra một lát, ánh mắt vô cùng kinh hãi, nói:
- Chuyện này. . . không thể nào!
- Sao vậy?
La Bối kinh ngạc nói.
- Trạng thái gân cốt, cơ bắp ở chân trái vô cùng tốt, giống như mới được sinh ra! Chuyện này thật sự không thể tin được!
Hán Khắc kinh hô.
- A, anh đừng kinh ngạc như vậy, làm cho tôi cũng khẩn trương.
La Bối thở phào nhẹ nhõm:
- Cho dù đây là một kỳ tích, nhưng cũng là một kỳ tích tốt. Hiện tại, tôi đã có đầy đủ lòng tin, có thể làm cho kẻ điên Khắc Lý kia hoàn toàn ngậm miệng!
- Đúng, phải cho Khắc Lý một một bài học thích đáng!
Hán Khắc nói:
- Kẻ điên này thật sự quá làm cho người ta chán ghét!
- Vậy tôi sẽ kêu Phan đi liên lạc tranh tài, tôi muốn để Khắc Lý thua thảm hại đến mức không còn mặt mũi trở về Châu Âu!
La Bối tâm tình sục sôi nói.
Một thạch kích khởi ngàn tầng sóng.
Chuyện La Bối và Khắc Lý tiến hành một cuộc “Thi đấu hữu nghị” ở Hoa Hạ, nói chuẩn xác là ở thành phố Đông Giang, nhất thời tác động đến người hâm mộ bóng đá toàn thế giới.
Đây cũng là đối chiến giữa La Bối và Khắc Lý, tranh giành vị trí số một thế giới.
Quả thực có thể nói là đối quyết số mệnh!
Sau khi biết được tin này, người hâm mộ bóng đá toàn thế giới chỉ hận không thể lập tức chắp cánh bay về Hoa Hạ, bay về thành phố Đông Giang!
Chẳng qua, bởi vì thời gian ước chiến của La Bối và Khắc Lý quá gấp, rất nhiều người hâm mộ nước ngoài căn bản không kịp làm thị thực.
Lần này người hâm mộ bóng đá Hoa Hạ cũng xem như mở rộng tầm mắt, rối rít từ bốn phương tụ tập, trong lúc nhất thời tất cả các khách sạn của thành phố Đông Giang đều chật ních!
Khi những người hâm mộ bóng đá điên cuồng này chạy tới Đông Giang, mới biết được một tin tức khác: giá vé vào cửa xem buổi tranh tài đã bị xào đến giá trên trời, chỗ ngồi kém cỏi nhất sân vận động cũng đã hơn hai ngàn đồng một vé! Hơn nữa trong vòng nửa ngày đã không còn vé tiêu thụ!
Tiếp theo, tin tức khiến người ta kinh ngạc hơn truyền ra.
Đội bóng Khắc Lý tạm thời dẫn dắt, là một đội bóng chuyên nghiệp của hãng dược Tống thị, tên là “Đội bóng đá Tống thị”, các cầu thủ tương đối đáng sợ.
Còn đội bóng La Bối tạm thời dẫn dắt, cũng là đội bóng thanh thiếu niên thành phố Đông Giang, tất cả các cầu thủ đều là học sinh các trường trung học ở thành phố Đông Giang.
Ai cao ai thấp, không cần nghĩ cũng biết.
Không ai biết, tại sao La Bối lại đưa ra lựa chọn như vậy.
Đội thanh niên và đội bóng chuyên nghiệp, cách biệt thực lực giữa hai bên, không phải là quá lớn sao?
Chẳng lẽ, bởi vì La Bối trắng trợn coi thường Khắc Lý?
Khi tất cả người hâm mộ bóng đá Hoa Hạ đều đang khát khao chờ đợi trận đấu này, trong phòng 403 cũng trình diễn một trận thảo luận.
Tùy Qua gác chân lên giường, ném cho Giang Đào và Cao Phong hai tấm vé vào cửa:
- Cầm lấy.
Cao Phong, Giang Đào vừa nhìn thấy hai tấm vé, thiếu chút nữa kích động đến rơi nước mắt.
- Ca. . . Đại ca, cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!
Giang Đào vô cùng cảm động:
- Tấm vé này đắt đến mức không thể tin!
- Không phải vé giả đấy chứ?
Cao Phong tựa hồ không thể tin tấm vé trong tay là vé thật.
- Cha mẹ nó! Cậu cũng không nhìn xem, thương thế của La Bối là ai chữa khỏi, hắn dám dùng vé giả để lừa mình sao?
Tùy Qua cười mắng.
- Cũng đúng.
Cao Phong hoàn toàn tán đồng. Ai bảo y thuật của tiểu tử Tùy Qua này kỳ diệu như vậy, cái chân trái của La Bối cũng nhờ hắn mới có thể tiếp tục phát uy, chỉ sợ phải tìm đủ mọi cách lấy lòng Tùy Qua.
Tiểu tử này, thật sự làm cho người ta hâm mộ!
Nhưng chuyện khiến Cao Phong và Giang Đào không cách nào hiểu được chính là, tiểu tử này lại không đến sân xem La Bối tranh tài.
Cuộc tranh tài đỉnh cao như vậy, hắn lại không có ý định đến xem tận mắt!
Nhưng Cao Phong và Giang Đào dĩ nhiên sẽ không công kích Tùy Qua vào lúc này, nếu không phải Tùy Qua không đi xem, vé vào cửa tốt như vậy, dĩ nhiên sẽ không có cách nào rơi vào trong tay hai người bọn họ.
Nhìn hai người cẩn thận cất vé, lúc này Tùy Qua mới nói:
- Đúng rồi, Cao Phong, mình nghe nói lần này đội bóng thanh thiếu niên La Bối tạm thời dẫn dắt tranh tài với đội bóng chuyên nghiệp của Khắc Lý, là chủ ý của cậu?
- Hắc. . . Cuối cùng cậu cũng có vẻ có chút hứng thú với chuyện của La Bối rồi!
Nghe Tùy Qua nói như thế, nhiệt tình của Cao Phong thoáng cái lại nổi lên:
- Đúng vậy, chủ ý này đúng là của mình. Dĩ nhiên, cũng bởi vì quan hệ của cậu, La Bối mới có thể nghe theo đề nghị này của mình. Hơn nữa, thoạt nhìn La Bối tựa hồ chiếm thế hạ phong, trên thực tế lại ngược lại.
- Không hiểu.
Liễu Tiểu Đồng chen vào một câu. Hắn cũng giống như Tùy Qua, không có hứng thú với bóng đá, nhưng đối với chuyện này cũng rất hiếu kỳ.
Dù sao, nhìn thế nào, đội thanh niên so với đội chuyên nghiệp, cũng không chiếm bất kỳ ưu thế nào.
- Vấn đề này để cho mình giải thích.
Giang Đào nói:
- Ban đầu người định ra chủ ý này, thật ra không phải là Cao Phong, mà là tại hạ. Hiện tại, chúng ta sẽ phân tích ưu thế và hoàn cảnh xấu của song phương. Quyết định thắng bại của một cuộc tranh tài phải tổng hợp suy nghĩ của các yếu tố: thực lực cá nhân, thực lực đoàn đội, phối hợp đoàn đội, yếu tố tâm lý của hai bên. Nói về thực lực cá nhân của La Bối và Khắc Lý cũng không cần nói, nhất định là La Bối cao hơn một bậc. Hiện tại chủ yếu phân tích lực chiến đấu của “Tống gia quân” và đội thanh niên. Thực lực cá nhân của “Tống gia quân”, có lẽ cao hơn đội thanh niên một chút, nhưng cũng không mạnh hơn quá nhiều, bởi vì tất cả chúng ta đều biết năng lực của đám cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp Hoa Hạ, đám người này một khi thành cầu thủ chuyên nghiệp, liền lập tức dính vào đánh nhau, chơi gái, cá độ bóng đá. Kỹ thuật bóng đá đương nhiên không thể đề cao. Còn đội thanh niên, không phải là cầu thủ chuyên nghiệp, trong huyết dịch của bọn họ vẫn bảo lưu tình yêu cuồng nhiệt với bóng đá, kiến thức cơ bản của bọn họ cũng không kém hơn cầu thủ chuyên nghiệp quá nhiều.
- Nói như vậy, năng lực cá nhân của đội thanh niên còn kém hơn một chút?
Liễu Tiểu Đồng nói.
- Ừ, khách quan mà nói là như vậy.
Giang Đào tiếp tục nói:
- Nhưng bóng đá không phải là trò chơi một người đá. Thắng bại của cuộc tranh tài, hoàn toàn không phải do một người quyết định, cho dù đối với La Bối và Khắc Lý cũng như thế. Mặc dù năng lực cá nhân của đội thanh niên có chút chênh lệch, nhưng bọn hắn còn có nhiệt huyết và cảm xúc mạnh mẽ, còn có cảm giác vinh dự được thi đấu cùng cầu thủ thần tượng! Cho nên, một khi ra sân, những cầu thủ thanh thiếu niên này nhất định sẽ toàn lực ứng phó, tập trung tất cả tinh thần vào cuộc tranh tài.
Truyện khác cùng thể loại
341 chương
11 chương
45 chương
36 chương
104 chương
136 chương