Y Tiên Thiểu
Chương 347
Người phục vụ nói:
- Tôi đã từng thấy trên ti vi, hơn nữa nghe một số người nói, loại Đế Ngọc cao số 2 đó đúng là thuộc loại trâu bò, nếu đi mua, còn cần xếp hàng, nghe nói là thuốc dán tinh khiết chế luyện thủ công, cái này cũng không rõ ràng lắm. . .
- Ừ, cám ơn anh.
La Bối thành khẩn nói.
- Này, Tiểu La, mau đi làm việc!
Lúc này, chủ quản tuần tra nói với người phục vụ.
Người phục vụ đáp một tiếng, vội vàng chạy đi làm việc.
Nhìn bộ dáng của hắn, giống như chỗ bị thương vừa rồi thật sự đã khỏi.
La Bối rất tò mò, đột nhiên ngồi xổm người xuống, xé mở thuốc dán, chuẩn bị dán lên trên đùi.
- La Bối, chờ một chút.
Hán Khắc đột nhiên nói:
- Để tôi thử trước.
- Anh không tin?
La Bối hỏi.
Hán Khắc thở dài nói:
- Chuyện xảy ra hai ngày qua, khiến tôi hoàn toàn mất lòng tin với trung y.
- Không sao, dù sao chân của tôi. . . Anh cũng biết rồi.
La Bối khẽ thở dài, ngụ ý, đã là là ngựa chết thì trước mắt thấy ngựa sống thì chọn.
Sau đó, La Bối xé mở phong bì thuốc dán, dán lên chỗ hắn thường xuyên bị thương.
Mặc dù giải phẫu rất thành công, nhưng vì La Bối thường xuyên bị thương, chỗ giải phẫu vẫn mơ hồ thấy đau, giống như bệnh nhân phong thấp, lúc trái gió trở trời sẽ cảm thấy đau đớn. Tình huống của La Bối, đại khái cũng như thế. Bởi vì hai ngày qua không được nghỉ ngơi, buổi sáng khi rời giường, chân trái của La Bối lại mơ hồ đau.
Lúc này, La Bối dán thuốc cao da chó lên trên đùi, nhất thời cảm giác được một luồng lạnh lẽo xuyên thấu qua da truyền tới vết thương, cảm giác đau đớn tựa hồ từ từ mất đi.
Thật sự thần hiệu như vậy?
Trong lòng La Bối không khỏi kỳ quái, cảm thấy có lẽ chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi.
Cho nên, La Bối cũng không nói gì, cất bước đi về phía thang máy.
Phan Minh và Hán Khắc cũng không hỏi nhiều, đi theo hắn vào thang máy.
Mấy phút sau, La Bối ra khỏi khách sạn.
Đột nhiên, La Bối mở miệng cười nói:
- Thật sự là quá tốt! Không ngờ thuốc dán này thật sự rất tốt!
Hán Khắc kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ chân trái của cậu nhanh như vậy đã có phản ứng rồi?
- Há lại chỉ có phản ứng.
La Bối nói:
- Buổi sáng vốn có chút đau, nhưng hiện tại hoàn toàn không thấy đau, cảm giác trạng thái rất tốt. Thuốc dán này thật là lợi hại, xem ra có lẽ chúng ta hiểu lầm vị thiếu niên trung y kia rồi.
- Thật sao?
Hán Khắc nói:
- Không phải là bôi thuốc mê lên da của cậu, cho cậu không cảm giác được đau đớn chứ?
La Bối lắc đầu, nói:
- Không phải, không phải cảm giác như vậy. Da của tôi là tri giác, hơn nữa cảm giác rất tốt, chưa bao giờ có cảm giác tốt như vậy, giống như chưa bao giờ bị đả thương.
- Thật sự thần kỳ như thế?
Hán Khắc nói:
- Như vậy, La Bối ý của cậu là, vị thiếu niên trung y kia, có thể khiến cho thương thế của cậu khỏi hẳn?
- Có thể!
La Bối khẳng định nói, một tờ thuốc dán hiển nhiên mang đến cho hắn lòng tin rất lớn:
- Hoa Hạ có câu ngạn ngữ tên là “mắt thấy mới là thật tai nghe là giả”, chúng ta chẳng qua chỉ nghe lời đồn đãi có ý nghĩa gì, chi bằng đi mua một tờ thuốc dán xem thế nào.
- Nhưng, tâm địa của tiểu tử kia quá tối!
Phan Minh nhắc nhở La Bối:
- Hắn đòi một phần ba tài sản của ngài!
- Nếu quả thật là làm từ thiện, một phần ba có là gì.
La Bối nói:
- Huống chi, nếu như có thể dùng tiền mua được một đôi chân khỏe mạnh, tôi nguyện ý hao hết toàn bộ tư sản của mình!
- Không ai có thể hiểu được tình cảm chân thành của tôi với bóng đá!
La Bối thở dài nói.
Vì một đôi chân khỏe mạnh, vì có thể tiếp tục sự nghiệp bóng đá của hắn, La Bối nguyện ý bỏ qua toàn bộ gia sản.
Mặc dù Hán Khắc không thể hoàn toàn hiểu hết tình cảm của La Bối đối với bóng đá, nhưng cũng lộ ra vẻ mặt kính nể.
Ngay cả Phan Minh cũng có chút cảm động.
- Vậy chúng ta đi ngay bây giờ thôi.
Phan Minh nói:
- Để tôi lái xe .
Mười mấy phút sau, Phan Minh lái xe đến bộ phận phục vụ khách hàng của công ty dược Watson.
Không giống với lần trước Phan Minh tới đây, hôm nay hắn không nhìn thấy hàng người xếp hàng kéo dài, chỉ có mấy người đang xếp hàng.
Phan Minh hơi có chút kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này không có nhiều người xếp hàng như vậy, có lẽ không cần làm quyên tặng từ thiện gì đó là có thể mua được một tờ Đế Ngọc cao số 2 rồi. Ừ, như vậy là tốt nhất, cũng không cần tốn tiền vô ích.
Cho nên, Phan Minh kêu La Bối và Hán Khắc ở trên xe chờ, hắn đi xếp hàng.
Bởi vì hôm nay người không nhiều lắm, cho nên rất nhanh đã đến phiên Phan Minh.
- Tôi muốn mua một tờ Đế Ngọc cao số 2.
Phan Minh nói:
- Tôi mang theo tiền, tôi có thể trả gấp đôi, gấp ba đều được.
Nhân viên phục vụ khách hàng nhìn Phan Minh, lễ phép mà lạnh nhạt nói:
- Xin lấy thư đề cử của quỹ Tiên Linh Thảo đường.
- Thư đề cử?
Phan Minh cố ý giả bộ hồ đồ nói:
- Tôi không có thư đề cử, nhưng tôi có thể trả gấp ba thậm chí gấp năm lần giá tiền! Thậm chí, tôi còn có thể cho anh chút tiền trà nước. . .
- An ninh!
Nhân viên phục vụ trực tiếp gọi an ninh.
Phan Minh biết mình hồ lộng không qua, đành phải hậm hực rời khỏi bộ phận phục vụ khách hàng, sau đó báo cáo chi tiết cho La Bối.
La Bối nói:
- Như vậy cũng không có gì không tốt, từ thiện vô biên giới.
Vẻ mặt La Bối có chút vắng lặng, tựa hồ lại nghĩ tới xóm nghèo nơi hắn ra đời.
Từ thiện vô biên giới, nghèo khó cũng vô biên giới.
Trên thế giới này, luôn có rất nhiều người cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, cũng có rất nhiều người bụng ăn không no, ngày không đủ ba bữa cơm, lại càng không muốn nói những người này một khi bị bệnh, cũng chỉ có thể nằm chờ chết.
- Thật ra làm từ thiện là việc đáng hoan nghênh.
Phan Minh nói:
- Nhưng cử động của tiểu tử này rõ ràng có chút bắt buộc người khác làm từ thiện. Hơn nữa, ai biết hắn có thật sự làm từ thiện hay không? Không chừng lấy danh nghĩa làm từ thiện, lừa gạt tiền, đúng không?
La Bối nhìn Phan Minh, rất kỳ quái hỏi:
- Phan, tại sao anh luôn hoài nghi đồng bào của mình? Thậm chí, tín nhiệm của anh đối với người trong nước, còn không bằng một người nước ngoài như tôi?
Phan Minh nhất thời á khẩu không trả lời được.
- Chúng ta đi tìm hiểu quỹ từ thiện kia đi.
La Bối nói với Phan Minh.
Phan Minh gật đầu, phát động xe, lái về phía văn phòng của quỹ Tiên Linh Thảo đường.
Văn phòng của quỹ Tiên Linh Thảo đường cách bộ phận phục vụ khách hàng rất gần, tựa hồ đặc biệt chính là thuận tiện cho nhân sĩ khắp nơi tiến hành quyên tặng.
Văn phòng Tiên Linh Thảo đường không tính là xa hoa, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất chính quy, từ phong cách làm việc của muội muội ở cửa tiếp khách đến nhân viên làm việc ở đại sảnh đều lộ ra vẻ rất chuyên nghiệp, rất có rèn luyện hàng ngày.
Sau khi ba người tiến vào đại sảnh làm việc, sớm đã có người tiến lên đón, hỏi thăm ba người.
- Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về mục đích thành lập và quá trình vận hành của quỹ Tiên Linh Thảo đường.
La Bối dùng anh văn nói.
Truyện khác cùng thể loại
341 chương
11 chương
45 chương
36 chương
104 chương
136 chương