Y Tiên Thiểu
Chương 342
- Tôi đã nói rồi, đừng nói chuyện làm ăn với tôi.
La Bối lại cắt đứt lời Phan Minh.
Phan Minh lúc này mới ý thức được La Bối tựa hồ có chút hứng thú với trung y, cho nên thử dò xét nói:
- La Bối tiên sinh, nếu như ngài thật sự cảm thấy hứng thú với trung y, thật ra cũng rất dễ dàng. Ngài không phải là người phát ngôn của hãng dược Tống thị sao, hãng dược Tống thị vốn chính là thế gia thuốc bắc, bất luận ngài cảm thấy hứng thú với châm cứu, hay là với thuốc bắc, cũng có thể thông qua Tống gia tìm được.
Lần này, La Bối quả nhiên không cắt lời Phan Minh.
- Tống gia? Thế gia thuốc bắc?
La Bối hỏi.
- ĐÚng.
Phan Minh thấy La Bối rốt cục cũng có hứng thú, vội vàng thổi phồng Tống gia:
- Hãng dược Tống thị là một cửa hiệu lâu đời có kinh nghiệm trăm ngàn năm, ở Hoa Hạ chúng tôi có danh tiếng rất cao, trong gia tộc của bọn hắn có không ít trung y có kinh nghiệm phong phú. Nếu La Bối tiên sinh có hứng thú..., có thể tham thảo người của Tống gia.
Phan Minh vốn chỉ nói như vậy, dù sao theo hắn thấy, La Bối là một cầu thủ ngôi sao, nhiều lắm là có chút ngạc nhiên đối với trung y, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng người của Tống gia "Bàn luận trung y".... Ai ngờ La Bối lại gật đầu, nói:
- Vậy chuyện này, anh an bài một chút. Tốt nhất là tối hôm nay, có thể gặp mặt trung y Tống gia, hi vọng nhìn thấy trung y chân chính!
Phan Minh nhìn thấy vẻ mặt của La Bối, trong lòng càng thêm nghi ngờ.
Hắn thật sự không rõ, một cầu thủ ngôi sao, làm sao lại cảm thấy hứng thú với trung y như vậy?
Màn đêm buông xuống, La Bối ở lại khách sạn Đông Châu thành phố Đông Giang.
Phan Minh nhận ủy thác, gửi lời mời đến hãng dược Tống thị, hi vọng Tống gia phái ra một vị trung y có y thuật cao siêu tới "biểu diễn" một chút y thuật trung y thần kỳ với La Bối.
Hãng dược Tống thị vô cùng coi trọng người phát ngôn này, nhất là người thôi động quyết sách Tống Lập Hào. Sau khi nhận được lời mời của Phan Minh, Tống Lập Hào chuẩn bị một chút, liền từ Tây Giang sang sông chạy tới khách sạn Đông Châu.
Ở phòng tổng thống của khách sạn Đông Châu, Tống Lập Hào gặp mặt La Bối.
Tống Lập Hào cũng không đến tay không, trái lại còn mang theo lễ ra mắt: một bức tranh gấm Tứ Xuyên thêu cẩm tú cầu và một bình sứ Thanh Hoa.
Hai thứ này, cũng là kết tinh của tinh hoa Hoa Hạ, từ trước đến giờ luôn được người nước ngoài yêu thích, cho nên Tống Lập Hào tin tưởng La Bối cũng sẽ thích.
Ai ngờ, La Bối chỉ lịch sự nhìn qua, cũng không biểu hiện rất thích thú.
- Tống tiên sinh, tôi nghe nói hãng dược Tống thị của các vị là thế gia thuốc bắc, mà bản thân ngài, cũng là truyền nhân của thế gia thuốc bắc, y thuật rất cao siêu, đúng không?
La Bối dò hỏi.
Nghe thấy người ngoài nghề sùng bái như thế, Tống Lập Hào hơi có chút tự hào, ngoài miệng khiêm tốn nói:
- Trung y bác đại tinh thâm, tôi cũng chỉ biết một chút.
Phan Minh đứng cạnh vội vàng phiên dịch.
Chẳng qua, La Bối cũng không biết vẻ khiêm nhường lịch sử của người Hoa, nói:
- Biết một chút? Vậy mà Phan tiên sinh lại nói ngài rất lợi hại. Tôi không biết y thuật trung y như thế nào mới coi là cao siêu, nhưng tôi từng thấy một người có thể giũ ngân châm ra tia lửa, thật sự rất thần kỳ , không biết Tống tiên sinh có thể làm được không?
Giũ ngân châm ra ánh lửa?
Trong lòng Tống Lập Hào nhất thời sinh ra một loại cảm giác rất không thoải mái, bởi vì hắn thoáng cái cũng biết tên tây dương này nói tới ai.
Tùy Qua chết tiệt ! Không ngờ ngay cả quỷ tây dương cũng biết sự hiện hữu của hắn.
Nếu là trước kia, với tu vi chân khí của Tống Lập Hào, muốn giũ ngân châm ra tia lửa giống như Tùy Qua vẫn còn có chút khó khăn . Nhưng hiện tại Tống Lập Hào đã được phụ thân trợ giúp, đả thông kỳ kinh bát mạch, muốn giũ ra ánh lửa cũng là dễ như trở bàn tay.
Nhưng, Tống Lập Hào vẫn muốn làm ra vẻ, biểu hiện bộ dạng bí hiểm:
- Giũ ngân châm ra tia lửa, chút tài mọn mà thôi.
Tống Lập Hào dù sao cũng là truyền nhân của trung y thế gia, luôn mang theo ngân châm bên người, nhất thời lấy ra một cây ngân châm, sau đó rót chân khí vào trong ngân châm, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vê động.
Ông!
Ngân châm phát ra một tiếng động rất nhỏ, cây kim kịch liệt chiến động.
Chỉ chốc lát sau, trên cây kim quả nhiên lóe ra tia lửa.
La Bối mở to mắt, hiển nhiên vô cùng kinh ngạc và vẻ tò mò, vỗ tay nói:
- Hay! Thật là rất thần kỳ.
Bác sĩ Hán Khắc còn mở mắt lớn hơn nữa, khen:
- Trung y, quả nhiên là vô cùng thần kỳ! Tôi còn tưởng giũ ngân châm ra tia lửa là giả, không ngờ quả nhiên làm được. . . Quá kỳ diệu rồi!
Thấy La Bối và Hán Khắc kinh ngạc, sùng bái như thế, Tống Lập Hào hơi có chút tự hào, thể hiện trong chốc lát mới thu hồi nội lực.
Cái này gọi là người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Nếu như ở đây có trung y cao thủ sẽ nhìn ra, mặc dù ngân châm của Tống Lập Hào cũng giũ ra ánh lửa, thoạt nhìn tựa hồ không có gì khác biệt với thủ pháp, công lực của Tùy Qua, nhưng ý cảnh, hiệu quả của châm pháp lại khác biệt khá xa.
Trên ti vi Tùy Qua biểu diễn chính là “Ly Hỏa châm pháp”, hoàn toàn đạt đến cảnh giới tối cao, Tùy Qua giũ ra tia lửa, không chỉ sáng lạng, hơn nữa còn ẩn chứa huyền cơ. Điểm này, với tu vi trước mắt của Tống Lập Hào còn xa mới sánh kịp, bởi vì kinh mạch của Tống Lập Hào là dùng Tiên Thiên chân khí mạnh mẽ đả thông, độ tinh khiết và lĩnh ngộ chân khí đương nhiên cũng không bằng Tùy Qua, cũng không thể xem là phát huy Ly Hỏa châm pháp đến độ thuần thục nhất.
Nhưng, đối với người ngoài nghề như Phan Minh, La Bối và Hán Khắc mà nói, cũng không nhìn ra hai người có cao thấp gì.
Sau khi La Bối khen ngợi Tống Lập Hào một phen, đột nhiên kêu Phan Minh ra ngoài.
Khi Tống Lập Hào còn đang kinh ngạ, bác sĩ Hán Khắc đột nhiên dùng thứ Hoa văn nửa chín nửa sống nói với Tống Lập Hào:
- Tống tiên sinh, tôi nghe người ta nói châm cứu có hiệu quả rất tốt đối với khôi phục gân cốt, có đúng không?
Mặc dù thứ Hoa văn của Hán Khắc nửa chín nửa sống, nhưng vẫn có thể nghe rõ, Tống Lập Hào gật đầu, nói:
- Đúng là như thế. Không chỉ châm cứu, còn có rất nhiều loại thuốc bắc có hiệu quả khôi phục gân cốt.
- Vậy ngài có thể xem qua chân trái của La Bối tiên sinh, sau đó chẩn đoán bệnh hay không?
Hán Khắc lại nói.
- Chẳng lẽ chân trái của La Bối bị thương?
Trong bụng Tống Lập Hào nghi ngờ, hắn đã điều tra tư liệu về La Bối, biết La Bối sở trường nhất chính là chân trái tuyệt sát, cái chân trái của hắn cũng được người hâm mộ xưng là “Chân trái hoàng kim”, nếu như chân trái của La Bối có vấn đề, như vậy giá trị của hắn sẽ giảm bớt đi nhiều. Nếu quả thật như vậy, “Tên người thọt” này có thể không đáng giá một tỉ vạn!
Tống Lập Hào là người thừa kế tương lai của Tống gia, đương nhiên không phải người ngu, đầu óc vừa chuyển , nhất thời liền nghĩ đến tổn thất có thể gặp phải.
Truyện khác cùng thể loại
341 chương
11 chương
45 chương
36 chương
104 chương
136 chương