Y Tiên Thiểu
Chương 277
Tráng hán nghe thấy Thẩm Quân Lăng gọi Tùy Qua là "Thôi Thôi", lộ ra vẻ rất thân thiết, không nhịn được quan sát đánh giá Tùy Qua một phen. Sau đó thấy thân hình, nện bước của Tùy Qua, không khỏi gật đầu.
Tùy Qua đi theo Thẩm Quân Lăng xuyên qua phòng khách rộng rãi, đến hậu viện biệt thự, nhất thời ngửi thấy một mùi vị dược liệu.
Hậu viện biệt thự rất rộng, bên trong có rất nhiều loại thuốc bắc, chính là một vườn thuốc
Trong vườn thuốc, có hai người, một lão nhân, một người trung niên, đang đứng đàm luận cái gì.
- Gia gia! Ngũ thúc!
Thẩm Quân Lăng kêu lên, một đường chạy tới, lao vào lòng lão nhân kia.
Chỉ chốc lát sau, ba người đi về phía Tùy Qua, Thẩm Quân Lăng vội vàng giới thiệu cho lão nhân gia:
- Gia gia, đây là Tùy Qua, bằng hữu của ta....
- Hồ đồ!
Thẩm Quân Lăng còn chưa nói hết, người trung niên bên cạnh tựa hồ bất mãn nói:
- Quân Lăng, hôm nay là ngày gì, làm sao cháu có thể dẫn người ngoài tới đây. Cháu biết rất rõ, phụ thân cháu đã chuẩn bị gả cháu cho Tống Lập Hào, đang chuẩn bị hôm nay nói với gia gia, cho nên cháu muốn đoạt trước một bước, phá hư quyết định của phụ thân cháu sao?
Tùy Qua vừa nghe, nhất thời sáng tỏ.
Thì ra phụ thân của Thẩm Quân Lăng của đã chọn cho nàng một hôn sự, nhưng chuyện này đương nhiên cần trưng cầu ý kiến của gia gia Thẩm Quân Lăng. Mà Thẩm Quân Lăng cũng biết điểm này, cho nên mới đi trước một bước, dẫn Tùy Qua tới bái kiến gia gia, chính là hy vọng có thể được gia gia chấp thuận trước.
Ngũ thúc của Thẩm Quân Lăng đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Quân Lăng.
Gia gia của Thẩm Quân Lăng nhìn Tùy Qua, sau đó nói với ngũ thúc Thẩm Thiên Du:
- Thiên Du, tiểu tử Thiên Phách chọn cho Quân Lăng, trước mắt có tu vi gì?
Ngũ thúc Thẩm Thiên Du nói:
- Quả nhiên là nhân trung long phượng, mới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới luyện khí trung kỳ, tiền đồ vô lượng.
- Hừ.
Gia gia của Thẩm Quân Lăng buồn bực hừ một tiếng, giống như kêu rên:
- Ngu xuẩn! Làm gì có đạo lý bỏ ngọc thô mà nhặt ngói vụn!
Tùy Qua vuốt vuốt lỗ mũi, kinh ngạc nói với Thẩm Quân Lăng :
- Lão gia tử nói ngọc thô, chẳng lẽ là ta?
Thẩm Quân Lăng thật là dở khóc dở cười, tên Tùy Qua này lại dám nói giỡn trước mặt gia của nàng, thật là không biết kiêng sợ. Phải biết rằng, bất luận là trong ngoài Thẩm gia, bất luận kẻ nào đối mặt với gia gia của nàng cũng đều cung kính, nơm nớp lo sợ .
Ngay cả Thẩm Quân Lăng, mặc dù thỉnh thoảng có thể làm tiểu nữ nhi trước mặt gia gia, nhưng cũng không dám không kiêng sợ nói giỡn.
Ai ngờ, gia gia của Thẩm Quân Lăng cũng không tức giận, ngược lại cười nói:
- Người trẻ tuổi, tính cách thật thà, không tệ. Lão phu Thẩm Thái Sùng, ngươi tên Tùy Qua sao? Tốt, lão phu nhớ kỹ tên ngươi. Đi lại trầm ổn, hô hấp đều đều, xương cốt thân thể thanh kỳ, xem ra ngươi đã đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, với thiên phú và tuổi tác hiện tại của ngươi, rất có hy vọng đột phá Tiên Thiên bí cảnh!
Ngũ thúc của Thẩm Quân Lăng không khỏi cả kinh, nói:
- Làm sao có thể. . . Tiểu tử này đã đả thông kỳ kinh bát mạch?
Từ Tôi Thể đến Luyện Khí, có một đạo khảm, người vượt qua đạo khảm này không ít. Nhưng từ Luyện Khí trung kỳ đến Luyện Khí hậu kỳ, đạo khảm đả thông kỳ kinh bát mạch, người có thể vượt qua cũng không nhiều. Hơn nữa, người càng sớm bước qua đạo khảm này, càng có hi vọng đột phá Tiên Thiên bí cảnh, thành tựu võ lâm truyền kỳ.
Tùy Qua sớm đã cẩn thận đánh giá gia gia Thẩm Thái Sùng của Thẩm Quân Lăng một phen, chỉ thấy vị lão đầu này mặc dù râu tóc bạc phơ, nhưng hai mắt như điện, trên mặt không có nửa nếp nhăn, làn da trắng hồng như con nít, rõ ràng chính là đặc thù của cường giả Tiên Thiên kỳ!
Trọng yếu hơn là, lão đầu này tùy tiện đứng ở đâu, ở đó liền có một loại tan ra làm một thể với thiên địa, làm người ta sợ, sinh ra một loại cảm giác chán nản núi cao ngưởng cổ, không thể chiến thắng!
Có cao thủ như thế trấn giữ, khó trách Thẩm gia có thể được xưng tụng là thế gia.
- Đa tạ lão gia tử cát ngôn, ta nhất định sớm cố gắng đột phá Tiên Thiên kỳ, không phụ công gia gia ngài và Quân Lăng trông đợi.
Tùy Qua cười nói, sau đó đắc ý mở trừng hai mắt với Thẩm Quân Lăng.
Ngũ thúc Thẩm Thiên Du tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại nói với Thẩm Thái Sùng:
- Phụ thân, nhưng Tống Lập Hào là người thừa kế của Tống gia....
- Ta nói rồi, ngói vụn mà thôi!
Thẩm Thái Sùng cắt lời Thẩm Thiên Du, sau đó nhướng mày, trong mắt tinh quang lấp lánh:
- Hừ! Không ngờ Thẩm Thái Sùng ta vừa xuất quan, hôm nay lại là đại thọ, lại còn có người dám tới cửa khiêu khích, đây là có chủ tâm muốn chết sao!
Nói xong, cánh tay Thẩm Thái Sùng vung lên, cả người lập tức giống như một chiếc lông vũ, đạp đất bay lên, nhảy lên nóc nhà.
Khi đặt chân, hoàn toàn không có âm thanh.
Nhảy mấy cái, bóng người đã đến phía ngoài trang viên.
Tùy Qua không khỏi hoảng sợ, chỉ dựa vào thân pháp này, tu vi của Thẩm Thái Sùng cũng đã kinh thế hãi tục rồi!
- Bọn đạo chích! Mau thối lui cho lão phu, nếu không giết bất luận tội!
Thẩm Thái Sùng sừng sững như núi đứng ở cửa trang viên, thanh âm giống như hồng chung, vang vọng bốn phía ngọn núi.
Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua cùng bọn người Thẩm Quân Lăng mới đuổi theo.
Thấy Thẩm Thái Sùng uy phong nghiêm nghị như thế, trong lòng Tùy Qua thầm thán phục, thầm nghĩ Tiên Thiên cao thủ dù sao cũng là Tiên Thiên cao thủ, chỉ dựa vào thanh thế, cũng đã lớn tiếng doạ người rồi. Xem ra, võ giả Luyện Khí kỳ quả thực không đáng nhắc tới.
Vù!
Lúc này, một mũi tên từ đàng xa phá không mà đến, bắn về phía bên trái Thẩm Thái Sùng.
Hai ngón tay Thẩm Thái Sùng lộ ra, nhất thời kẹp mũi tên vào giữa.
Trên mũi tên có gắn một tờ giấy, phía trên chỉ viết hai chữ:
Tùy Qua!
Hai chữ này máu chảy đầm đìa, vết máu chưa khô.
Huyết thư!
Nhìn thấy huyết thư, ánh mắt của những người còn lại thoáng cái quăng về hướng Tùy Qua, điều này làm cho hắn có chút lúng túng: rõ ràng là đi theo Thẩm Quân Lăng tới chúc thọ Thẩm Thái Sùng, lại dẫn sát thủ tới đây, đích xác có chút bất kính với chủ nhân gia rồi.
Cho nên, Tùy Qua liền vội vàng khom người áy náy nói:
- Lão gia tử, gặp phải chuyện như vậy, thật là xin lỗi, ta sẽ giải quyết bọn họ.
Vốn tưởng rằng sau khi Lâm Thập bỏ mạng, đám sát thủ này cũng sẽ lui bước, dù sao tiền thuê cũng lấy không được rồi, tội gì còn phải bán mạng chứ. Nhưng Tùy Qua nào biết rằng, Ngư Trường hắn giết chết, chính là con trai đầu mục tổ chức thích khách. Mối thù giết con, đối phương làm sao có thể bỏ qua.
Thẩm Thái Sùng thản nhiên nói:
- Tuổi trẻ nhiều thị phi, giang hồ nhiều ân oán, đây vốn là chuyện thường. Chẳng qua là, đối phương lại dám ra vẻ ta đây ở cửa Thẩm gia ta, đây chính là muốn chết!
Vừa nói, Thẩm Thái Sùng vung mũi tên đang bị kẹp lại lên, nhất thời mũi tên bắn nhanh ra, còn nhanh hơn trước vài phần.
A!
Trên một cây đại thụ phía xa truyền đến một tiếng thét chói tai, một người mặc trang phục ngụy trang, tay cầm cung nỏ quân sự từ trên cây ngã xuống.
Truyện khác cùng thể loại
341 chương
11 chương
45 chương
36 chương
104 chương
136 chương