Y Tiên Thiểu

Chương 272

Bởi vì cùng là người luyện võ, Thẩm Quân Lăng biết rất rõ, Tiên Thiên kỳ không chỉ đại diện cho một lọa cảnh giới của võ thuật mà thôi, nó còn là một truyền thuyết, một thần thoại. Nhất là thanh thiếu niên như Tùy Qua, không có tích lũy phong phú, muốn đột phá Tiên Thiên kỳ, tựa hồ là người si nói mộng mà thôi. Không thể nào, căn bản không thể nào! Nhưng, Thẩm Quân Lăng sở dĩ nói lên yêu cầu như thế, cũng không phải vô căn cứ, mà là có liên quan đến xuất thân gia đình của nàng. Đừng thấy Thẩm Quân Lăng hiện tại làm việc gì, người của gia tộc cũng không nhúng tay vào, nhưng nếu như nàng lập gia đình..., nhất định phải nhận được sự đồng ý của cha mẹ và gia gia. Nếu không nghe lời, với tác phong làm việc của Thẩm gia, một khi nàng lấy người không được gia tộc tán đồng, mà nàng muốn kiên trì..., như vậy nam nhân kia nhất định sẽ bị người của gia tộc giết chết! Đây chính là tác phong làm việc của Thẩm gia. Nhưng, nếu như vị hôn phu tương lai mà nàng chọn lựa là cường giả Tiên Thiên kỳ, như vậy người của Thẩm gia nhất định sẽ vô cùng hoan nghênh. Không có một người nào, không có một gia tộc nào, lại cự tuyệt một cao thủ Tiên Thiên kỳ đưa tới cửa. Nhất là, hiện giờ trong đám hậu bối của Thẩm gia cũng không có cao thủ Tiên Thiên kỳ quật khởi, đây cũng là đau buồn âm thầm trước mắt của Thẩm gia. Không có cao thủ Tiên Thiên kỳ trấn giữ, Thẩm gia không tính là "thế gia" chân chính, nhiều lắm chỉ có thể coi là một võ lâm gia tộc, địa vị sẽ hoàn toàn bất đồng với hiện tại. Người mạnh là vua, đây không chỉ là quy tắc của một mình Thẩm gia, mà là quy tắc của toàn bộ thế giới. Người bình thường như thế, người tu hành cũng như thế. - Tôi cũng không phải nói bốc nói phét, mà là tôi nhất định sẽ làm được! Tùy Qua cuồng ngạo nói: - Nếu như tỷ thật sự có hứng thú với Tiên Thiên kỳ như vậy, đến lúc đó, tôi sẽ nhường cho tỷ trở thành Tiên Thiên kỳ cường giả! Mặc dù trước mắt Tùy Qua không có gì nắm chắc đối với đột phá Tiên Thiên kỳ, nhưng trước mặt nữ nhân, nam nhân lúc nào cũng tự cao tự đại. - Vậy thì mỏi mắt mong chờ vậy. Thẩm Quân Lăng nói: - Nhưng, trước mắt cậu chí ít thỏa mãn một điều kiện. - Cái nào? - Ít nhất dáng người của cậu cũng không tệ lắm. Thẩm Quân Lăng nói: - Có thể nhìn được. Tùy Qua vốn vui mừng, nhưng ngay sau đó cau mày nói: - Cái gì gọi là có thể nhìn được? Dáng người của tôi, đi làm Ngưu Lang cũng đúng quy cách, tỷ còn có gì chê trách chứ. - Nếu cậu thật sự làm được Ngưu Lang..., tỷ tỷ có thể suy nghĩ đến việc chiếu cố việc buôn bán của cậu. Thẩm Quân Lăng ha hả cười nói. Đúng vào lúc này, một nhân viên phục vụ đang cầm một bình rượu đỏ đi tới, nói với Thẩm Quân Lăng: - Tiểu thư, bên kia có vị tiên sinh tặng một bình rượu cho cô, muốn tôi mở giúp cô không? - Đợi một chút... Tùy Qua nói: - Ngươi tin chắc không phải một vị nữ sĩ tặng đấy chứ? Người phục vụ rất lễ phép nói: - Tôi tin chắc. Thẩm Quân Lăng cười ha hả, nhìn bình rượu trong tay người phục vụ, nói: - Phiền anh trả lại cho vị tiên sinh kia, bình thường tôi không uống loại rượu kém cỏi như vậy. Người phục vụ có chút buồn bực, trong lòng tự nhủ chai rượu này không sai biệt lắm đáng giá một vạn đồng, đâu có rẻ? Chẳng qua, khi ánh mắt của hắn rơi xuống bình rượu Lafite cực phẩm mà Thẩm Quân Lăng và Tùy Qua đang uống, nhất thời trong lòng lộp bộp, khó trách người ta nói chai rượu này "kém cỏi", nếu so sánh, thật đúng là như vậy. Nếu là những người khác uống loại rượu này, người phục vụ đại khái còn có thể hoài nghi có phải uống rượu giả hay không, nhưng nhân vật như Thẩm Quân Lăng, sợ rằng cầm một bình rượu giả uống, cũng không có ai hoài nghi đây là một bình rượu giả. Cho nên, người phục vụ đành phải xám xịt thối lui, cầm bình rượu trả lại. - Ai, thật không ngờ, Thẩm tỷ tỷ lại là loại nhân vật hoa thấy hoa nở, xe gặp xe chở, uống rượu đưa rượu. Tùy Qua thở dài nói: - Làm sao không có nữ nhân nào có ánh mắt sáng như tuyết, đưa một chén rượu cho Tùy Qua này! Thật là buồn bực! - Không có cách nào, ai kêu Thẩm tỷ tỷ của cậu là một vưu vật. Thẩm Quân Lăng rất tự tin ưỡn thẳng ngực. Dĩ nhiên, thật sự nàng có cơ sở tự tin. - Chúng ta đi thôi. Tùy Qua nói với Thẩm Quân Lăng: - Lâm Thập cũng đã chết, không làm ăn gì nữa, nên rời Minh Phủ thôi. - Quỷ hẹp hòi, không phải vì không có ai đưa rượu nên muốn đi chứ. Thẩm Quân Lăng nói: - Nếu quả thật như vậy, vậy tỷ tỷ sẽ rót cho cậu một chén rượu, đưa đến khóe miệng cậu, có được không? - Dùng miệng tỷ làm chén rượu thì hay hơn. Có rượu nên can đảm, lúc này Tùy Qua cũng dám đùa giỡn Thẩm Quân Lăng rồi. - Thật sao? Cậu can đảm như vậy từ lúc nào vậy? Thẩm Quân Lăng nói: - Tôi có thể dùng miệng làm chén rượu cho cậu, nhưng phải để tôi chụp một tấm hình. - Tại sao phải chụp hình? Tùy Qua hỏi. - Tôi dùng miệng làm chén rượu, thua thiệt lớn như vậy, dĩ nhiên chỉ có thể lấy thân báo đáp cho cậu. Nhưng đành phải ủy khuất Đường tỷ tỷ của cậu lui xuống phía sau, tấm hình này dĩ nhiên là minh chứng tốt nhất. Thẩm Quân Lăng thản nhiên nói. Tùy Qua bất đắc dĩ nói: - Tôi chỉ nói giỡn tôi. - Nhưng tôi rất chân thành. Thẩm Quân Lăng nói: - Miệng nhỏ của ta, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi làm chén rượu cho cậu. Tùy Qua im lặng, tại sao mỗi lần "đùa giỡn"Thẩm Quân Lăng, người thất bại đều là hắn. Ngay vào lúc này, một thanh niên khí độ bất phàm, mặt đầy nụ cười đi tới, phía sau hắn còn mang theo mấy người hầu, một người phục vụ. Trong tay người phục vụ bưng một cái khay, phía trên đặt một bình Lafite, còn có mấy cái chén thủy tinh sang trọng. Thanh niên đi tới trước mặt Thẩm Quân Lăng, nói: - Vị tiểu thư này quả nhiên có phẩm vị, trừ cực phẩm Lafite ra, tựa hồ những loại khác cũng không thuận mắt. Nhưng, vừa vặn chỗ tôi cũng có một bình Lafite cực phẩm, hơn nữa tôi còn có người pha rượu tốt nhất, còn có chén thủy tinh có tính chất đặc biệt. Nếu tiểu thư rất hân hạnh được đón tiếp, tôi muốn mời lên trên lầu uống một chén, nơi này quá ồn ào. Tùy Qua vừa nhìn thấy thanh niên này đã tức giận. Người này thoạt nhìn giống như dạng thư sinh trói gà không chặt, đẹp trai hơn hắn. Ngoài ra, hắn vừa đến đây đã muốn cua Thẩm Quân Lăng, hoàn toàn không để ý đến Tùy Qua, như vậy Tùy Qua làm sao không tức giận cho được. - Rượu của anh cũng không tệ. Chẳng qua tôi không thích uống rượu của anh mà thôi. Thẩm Quân Lăng cười nói: - Tôi vẫn thích uống rượu cùng chồng mình, cho dù dùng loại chén thủy tinh này, cho dù uống từng ngụm nuốt chửng. - Hắn. . . là chồng cô? Thanh niên lúc này mới chú ý tới Tùy Qua, trong mắt hiện lên ánh lửa ghen tỵ. - Ừ. Thẩm Quân Lăng ra vẻ đáng thương nói: - Hơn nữa người ta còn là bà ba của hắn, van xin hắn cho người ta chuyển thành chính thê cũng không được. Mặc dù biết rõ nàng đang nói dối, nhưng Tùy Qua vẫn cảm thấy trong lòng rất cao hứng, Thẩm Quân Lăng này thật đúng là biết kiếm thể diện cho hắn.