Y Tiên Thiểu
Chương 15
Nói ra cũng kỳ quái, mặc dù Tùy Qua đã là "người nổi tiếng" của Đông Đại, nhưng cũng không có nhiều người từng tiếp xúc chính diện với hắn, tựa hồ rất nhiều người đều cho rằng tinh thần của "Cỏ dại ca" có thể có chút vấn đề, ít nhất tính cách tương đối cực đoan. Người như vậy, môt khi bị chọc giận, thường sẽ vô cùng đáng sợ. Chuyện xảy ra hôm nay trên người Chu Xử Nhất chắc chắn là căn cứ chính xác nhất.
Tùy Qua một mình ôm chậu hoa đi tới đỉnh núi.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đã chiếu khắp đỉnh núi, có gió nhẹ thổi ngang qua.
Dưới ánh mặt trời chói lọi, cẩu vĩ thảo càng lộ ra vẻ chói lọi, hạt cỏ trong bông cỏ càng tràn đầy sức sống.
Những cây cẩu vĩ thảo khác xung quanh, so với gốc cây cẩu vĩ thảo này, quả thực chính là khác biệt một trời một vực.
Tùy Qua cứ như vậy ngồi trên thảm cỏ ở đỉnh núi.
Hắn đang chờ đợi.
Ánh mặt trời từ từ biến thành ánh sáng mờ.
Khi ánh nắng chiều đầy trời, cẩu vĩ thảo trong chậu hoa rốt cục cũng thành thục.
Phiến lá, thân cây màu vàng bắt đầu nhanh chóng khô héo, còn những hạt cỏ trên bông cỏ lại giống như củ ấu, kim quang chói lọi, phảng phất như toàn bộ sức sống của cây cỏ đuôi chó đều tuôn trào vào trong hạt cỏ, khiến những hạt cỏ này tích chứa sức sống và nguyên khí vô cùng cường đại.
Sau đó, chín bông cỏ nhỏ tự nhiên tách ra, còn phiến lá và thân cây khô héo lại giống như phong hoá, bị gió núi thổi qua, lại biến thành bụi bặm, theo gió phiêu tán không còn bóng dáng tăm hơi.
Trong lòng Tùy Qua kích động một trận, vội vàng cẩn thận cất chín bông cỏ này vào trong túi nhựa.
Khi ánh chừng chín bông cỏ này trong tay, Tùy Qua cảm thấy có cảm giác nặng trịch.
Ngày thứ hai, quyết định xử phạt Tùy Qua được đưa xuống.
Khi quyết định xử phạt xuống tới, tất cả mọi người không khỏi trợn tròn mắt, trên forum trường học cũng một mảnh xôn xao.
Xử phạt cảnh cáo.
Cũng không phải xử phạt cảnh cáo thông thường, mà cộng thêm một chút xử phạt lao động.
Kết quả như thế, thật sự làm cho mọi người rất bất ngờ. Công khai đánh phụ đạo viên của trường, loại chuyện này chí ít sẽ bị xử phạt nặng, huống chi người bị đánh còn là người có quan hệ như Chu Xử Nhất. Nhưng, mặc dù kết quả xử phạt nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng chắc chắn cũng rất hả giận. Video Chu Xử Nhất ăn trộm cẩu vĩ thảo đã sớm truyền khắp trên mạng của trường, mặc dù sau đó bị người của phòng giáo dục xóa đi, nhưng mọi người cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Theo rất nhiều người thấy, người như Chu Xử Nhất rất đáng bị ăn đòn.
Quyết định xử phạt này cũng khiến cho Tùy Qua cũng có chút kinh ngạc.
- Tùy Qua, cậu thật sự không phải thái tử đảng chứ?
Giang Đào hỏi.
- Đừng nghe những lời nói mò của những người trên diễn đàn.
Tùy Qua nói, trong lòng hắn cũng rất buồn bực. Phải biết rằng, nhà hắn ở Đông Đại căn bản không có quan hệ gì, như vậy theo lý mà nói sẽ không có người nói giúp cho hắn. Nhưng nếu không có người hỗ trợ, loại chuyện như đánh phụ đạo viên, rơi xuống người bất cứ học sinh nào, sợ rằng ít nhất cũng sẽ bị xử phạt nặng. Cảnh cáo căn bản không xem là xử phạt gì cả.
Hiện tại, trên forum của trường có rất nhiều người hoài nghi Tùy Qua là công tử nhà giàu, hơn nữa còn là loại không quan tâm đến chính sự, gửi gắm tình cảm cho hoa cỏ. Đối với những ngôn luận này, Tùy Qua cũng lười đi làm sáng tỏ, nhưng hắn cũng có chút kỳ quái, vì sao chuyện này lại trở thành chuyện lớn hóa nhỏ như vậy.
Xử phạt cảnh cáo, cộng thêm một chút xử phạt lao động, hoàn toàn chỉ như gãi ngứa.
Tùy Qua vốn đã tính toán xin nghỉ học, nhưng nếu chuyện quanh co như vậy, hắn cũng không cần rời khỏi trường. Với tình huống trước mắt của hắn, ở lại trường tu hành, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Hiện giờ, Tùy Qua đã có được hạt cỏ của cẩu vĩ thảo, chỉ đợi đông đi xuân tới, vào ngày “kinh trập” tức ngày 5 hoặc 6 tháng 3, là có thể rắc những hạt cỏ này xuống đất, mượn nguyên khí của những hạt cỏ này để rèn luyện da thịt, điều hòa gân cốt.
Chỉ có điều, đợi đến ngày đó cũng phải mất mấy tháng nữa.
Khi đang hết sức buồn bực, Tùy Qua nhìn thấy tờ quyết định xử phạt trên mặt bàn, trong đầu linh quang chợt lóe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ: Phòng ấm làm cỏ.
Đây thật sự là một xử phạt rất thích hợp!
Tùy Qua đột nhiên nở nụ cười, trong lòng rộng mở.
Lúc này, Chu Xử Nhất đang nằm trong trạm xá của trường lại có một quang cảnh khác. Khi Chu Xử Nhất biết được học viện Nông nghiệp chỉ ra quyết định cảnh cáo Tùy Qua, hắn giận đến mức xé rách băng vải và băng gạc trên người. Thật ra Chu Xử Nhất chỉ bị một chút đả thương da thịt, nhưng vì muốn Tùy Qua bị đuổi khỏi Đông Đại, hắn mới cố ý giả vờ bị thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn mặt dày đòi nằm viện trị liệu.
Nhưng hiện tại, quyết định xử phạt đã xuống tới, Chu Xử Nhất giả bộ như vậy cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa, tiền thuốc thang, đoán chừng còn phải tự bỏ ra một phần, bởi vì trong quyết định xử phạt của học viện Nông nghiệp không có đề cập đến chuyện Tùy Qua trả tiền thuốc thang.
- Lão già Hứa Hoành Sơn này, thật là lão bất tử!
Sau khi biết được quyết định xử phạt của học viện Nông nghiệp đối Tùy Qua, Chu Xử Nhất hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, dù sao ngay cả cậu hắn cũng phải nể mặt người đó. Nhưng hắn thật sự không rõ, tại sao người đó lại giúp một tiểu tử nhà quê như Tùy Qua.
Ra khỏi bệnh viện, Chu Xử tìm một chỗ yên lặng lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm máy gọi đi:
- Thiết Long ca, tôi là Chu Xử Nhất. . . Đúng, phụ đạo viên ở Đông Đại . . . Hai ngày nay, có một học sinh không vừa mắt chọc giận tôi, nhưng hiện tại tôi đang làm tấm gương, dạy học trồng người, không tiện đích thân ra tay, làm phiền Thiết Long ca kêu mấy huynh đệ dạy dỗ hắn một trận, ra tay tàn nhẫn một chút, dựa vào giao tình giữa Thiết Long ca và tôi, chút chuyện này có lẽ không thành vấn đề đúng không -- Cái gì, năm ngàn đồng? Vậy tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh, chỉ cần đánh gãy một tay hắn là được rồi, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với anh.
Cúp điện thoại, Chu Xử Nhất nhất thời cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, trong đầu đã bắt đầu nghĩ tới tình cảnh Tùy Qua quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
---------
Trụ sở gây trồng thực vật của học viện Nông Nghiệp, tọa lạc dưới núi Tê Hà, chiếm diện tích ước chừng hai mươi mẫu.
Trụ sở gây trồng thực vật này đã chứng kiến sự hoang phế và xuống dốc của học viện Nông Nghiệp.
Trụ sở gây trồng thực vật được xây trong một khu đất cũ kỹ, được bao quanh bởi tường rào gạch, cửa sắt rỉ sắt loang lổ, bình thường chỉ có một ông già lãng tai trông cửa.
Trong trụ sở, có rất nhiều cây cối trân quý, nhưng hình như đã lâu không có người nào quản lý, héo rũ hết cả.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
2897 chương
3237 chương
71 chương
24 chương
170 chương