Y Tiên Thiểu

Chương 103

Tùy Qua biết không ổn, liền lấy một đạo chân khí tiến vào trong thân thể Đường Vũ Khê. Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua cảm giác như sét đánh ngang tai. Thông qua đường chân khí du tẩu trong thân thể Đường Vũ Khê, Tùy Qua rõ ràng cảm giác được tâm mạch của Đường Vũ Khê bị hao tổn nghiêm trọng, sinh cơ của nàng đang suy thoái... Thời gian của nàng không còn nhiều! Sắc mặt Tùy Qua kinh biến, vội vàng buông lỏng cổ tay Đường Vũ Khê. Sự đả kích này, đối với Tùy Qua mà nói, thật sự quá lớn! - Cậu biết rồi? Nụ cười trên mặt Đường Vũ Khê đột nhiên thu lại: - Vốn định trước khi rời đi, lưu lại cho cậu một ấn tượng tốt . Không ngờ, y thuật của cậu lại tốt như vậy, lại biết được tôi mắc bệnh hiểm nghèo. - Rút cuộc là bệnh gì? Tại sao bỗng nhiên phát tác? Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê. Mặc dù vừa rồi đã dùng chân khí điều tra qua, nhưng đối với Đường Vũ Khê, Tùy Qua phải vạn phần cẩn thận. - Bệnh tim bẩm sinh, mạch máu dị dạng. Đường Vũ Khê thê lương nói: - Đây là căn bệnh bẩm sinh di truyền của nhà tôi, chỉ truyền cho con gái, bình thường đến năm hai mươi, hai lăm tuổi sẽ phát tác. Cô tôi, khi qua đời mới hai mươi ba tuổi. Sau đó, Đường Vũ Khê lại nói một câu: - Trên căn bản, không có thuốc trị! Tùy Qua có chút chán nản, còn có chút đau lòng. Cô gái xinh đẹp, tựa như tiên nữ trước mặt hắn, giờ không còn sống được bao lâu. Người ta thường nói, khi mất đi một người nào đó, anh mới có thể chân chính trong lòng anh, người đó quan trọng đến mức nào. Thấy Tùy Qua ngẩn người, Đường Vũ Khê đột nhiên cười thành tiếng: - Quần áo của tôi cũng không tệ lắm phải không? Tùy Qua biết, đây là Đường Vũ Khê không muốn mình lo lắng, khổ sở, cho nên mới cố ý chuyển chủ đề. - Nhìn rất đẹp, cô mặc cái gì cũng đẹp. Tùy Qua nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. - Hàng vỉa hè đấy. Đường Vũ Khê nói: - Tôi lén bệnh viện chạy ra ngoài, cũng không thể mặc quần áo bệnh nhân đi khắp nơi, cho nên tùy tiện mua một bộ ở cửa hàng gần bệnh viện. - Cô chạy ra ngoài, tại sao? Tùy Qua có chút kinh ngạc nhìn Đường Vũ Khê. - Làm một giáo viên có trách nhiệm, tôi cũng phải tạm biệt học sinh của mình chứ. Đường Vũ Khê nói. - Tạm biệt tôi sao? Tùy Qua đột nhiên hỏi một câu, như có điều suy nghĩ. - Cậu là học sinh của tôi. Đường Vũ Khê biết suy nghĩ trong lòng Tùy Qua, nhưng lúc này, nàng đã không muốn dính dấp gì tới chuyện tình cảm, bởi vì ... như vậy chỉ mang đến đau khổ nhiều hơn. - Chỉ là học sinh? Tùy Qua vẫn chưa từ bỏ ý định. - Học sinh. Cũng là bằng hữu. Đường Vũ Khê nói: - Cho nên, tôi đặc biệt một mình tới tạm biệt. Bằng hữu? Theo Tùy Qua đồng học thấy, giữa nam nữ, căn bản không tồn tại cái gọi là tình bạn thuần khiết, hoặc là bắt đầu của tình yêu, hoặc là là tình yêu còn sót lại. Tình cảm giữa Tùy Qua và Đường Vũ Khê, đương nhiên không phải là tình yêu còn sót lại, như vậy rất có thể chính là tình yêu bắt đầu. Đối với Tùy Qua mà nói, đây vốn là một tin tức tốt. Nhưng dưới tình huống trước mắt, hắn căn bản không vui nổi. Linh dược cũng không phải thuốc vạn năng, không phải bệnh gì cũng có thể chữa trị. Hiện tại trong tay Tùy Qua chỉ vẻn vẹn có một dạng Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, mặc dù có thể chế thành ba loại linh dược, nhưng lại không cách nào chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê. Muốn chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê, để cho trái tim của nàng một lần nữa khôi phục sinh cơ, cần luyện chế linh dược Ngũ tạng bổ thiên dịch. Ngũ tạng, là tâm can tỳ thận phổi, chính là nơi chứa đựng tinh, khí, thần, máu và nước miếng của con người, có thể nói là căn bản của tính mạng con người. Một khi ngũ tạng bị hao tổn, nhẹ thì thân thể suy yếu, nặng thì đi đời nhà ma. Cho dù là người tu hành Luyện Khí kỳ, lục phủ ngũ tạng cũng yếu ớt giống như thường nhân, một khi bị thương nặng, chỉ có chờ chết. Người luyện võ, tôi thể là rèn luyện da thịt thân thể. Luyện khí là để kinh mạch lớn mạnh. Chỉ có đến Tiên Thiên kỳ, mới có thể miễn cưỡng dùng Tiên Thiên chân khí lớn mạnh, rèn luyện lục phủ ngũ tạng của mình, một khi ngũ tạng bị thương, cũng có thể dùng chân khí lúc trước từ từ ân cần săn sóc, chữa trị. Còn Ngũ tạng bổ thiên dịch, chính là linh dược cường giả Tiên Thiên kỳ sử dụng để rèn luyện, tôi luyện lục phủ ngũ tạng. Bất luận là thường nhân hay là người tu hành, trong thân thể cũng có rất nhiều tạp chất, những thứ này chưa bị diệt trừ, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu hành. Tôi Thể kỳ, chỉ có thể loại bỏ tạp chất trong da thịt; Luyện Khí kỳ, cũng chỉ có thể loại bỏ tạp chất trong kinh mạch; chỉ có Tiên Thiên kỳ, mới có thể dùng Tiên Thiên chân khí loại bỏ tạp chất trong lục phủ ngũ tạng, khiến cho thể chất của người tu hành hoàn toàn từ hậu thiên trở lại tiên thiên. Nếu như thường nhân dùng Ngũ tạng bổ thiên dịch, mặc dù không thể có được lợi ích khổng lồ giống như người tu hành Tiên Thiên, nhưng đồng dạng có thể lớn mạnh, chữa trị lục phủ ngũ tạng, khiến con người lấy lại sinh cơ. Chỉ có điều, luyện chế Ngũ tạng bổ thiên dịch, cần linh thảo Ngũ Hành bổ thiên chi. Nghe đồn, Ngũ Hành bổ thiên chi chính là tinh hoa Ngũ Hành khí trong thiên địa sinh ra. Ngũ tạng trong thân thể con người, đối ứng với thiên địa ngũ hành, sau khi Ngũ Hành bổ thiên chi rèn luyện thành linh dược, vừa vặn có thể lớn mạnh, chữa trị lục phủ ngũ tạng trong thân thể con người. Nhưng, linh thảo không phải dễ dàng có như vậy. Ngay cả Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, Tùy Qua cũng nhọc lòng mới chuẩn bị được, chứ đừng nói là chỉ định một loại linh thảo nào đó. Hơn nữa, Đường Vũ Khê không còn nhiều thời gian, có thể chờ đợi hắn luyện chế ra linh dược hay không? Kể từ khi nhận được Thần Nông tiên thảo bí quyết, Tùy Qua vẫn cảm thấy mình giống như làm được tất cả mọi chuyện. Nhưng lúc này nhìn Đường Vũ Khê, cảm thụ được sinh cơ không ngừng xói mòn trong cơ thể nàng, Tùy Qua lần đầu cảm thấy bất lực. - Sao vậy, cậu lại vờ ngớ ngẩn sao? Đường Vũ Khê có chút đau lòng nhìn Tùy Qua, từ trong mắt Tùy Qua, nàng thấy được hắn đang vô cùng thống khổ. - Không có gì. Tùy Qua nói: - Tôi đang suy nghĩ, có lẽ tôi có cách trị lành bệnh của cô. - Đừng quá cưỡng ép mình. Đường Vũ Khê ân cần nhìn Tùy Qua: - Cậu có thể trị lành bệnh cho ông ngoại, cậu có thể làm cho cây tường vi nở hoa, nhưng dù sao cậu không phải thần tiên, có một số việc, cậu cũng không thể làm gì được. Nhưng, cậu không cần trách mình, tôi hiểu tâm ý của cậu. - Không! Tôi cự tuyệt! Tùy Qua cảm giác được Đường Vũ Khê hi vọng mình từ bỏ, sau đó quên lãng nàng, đây là hi vọng của Đường Vũ Khê, bởi vì nàng không muốn để Tùy Qua quá đau khổ, sau đó tuyệt vọng nhìn nàng rời bỏ nhân thế. Nhưng, lùi bước, quên lãng không phải là phong cách của Tùy Qua đồng học. Cho nên, hắn cự tuyệt đề nghị của Đường Vũ Khê, sau đó dùng ánh mắt kiên định nhìn nàng, nói: - Tôi sẽ sáng tạo kỳ tích một lần nữa. Vì cô!