Y Thống Giang Sơn
Chương 3 : Gian thần chi tử (hạ)
Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ cô nàng này biết khinh công, muốn tương kế tựu kế dùng một chiêu Lăng Ba Vi Bộ hay sao? Suy cho cùng là mỹ nữ a, đến khi rơi cũng phải thật phong cách như vậy.
Thời điểm cô nàng áo đỏ thấy được mặt hồ phía dưới, nàng ta liền phát ra tiếng thét đủ để chấn rách màng tai của không ít người tại hiện trường, sau đó dùng một động tác xoay người nhảy cầu đâm xuống dưới Thúy Vân Hồ. Động tác rơi xuống nước này quả thật rất không thích hợp, rõ ràng thấy được tiếp xúc mặt nước đầu tiên chính là bờ mông, làm bắn lên một mảng lớn bọt nước, chỉ tội hai con vịt đang bơi lội kiếm ăn tại cách đó không xa bị giội một đầu đầy nước, chúng sau khi đáng thương mà nhìn qua một mảng bọt nước trắng xóa liền lắc lắc bờ mông cong vút rồi lạch bạch chạy mất.
Hiên trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, du khách ở chung quanh nghe chuyện thì chạy đến, một đám quý công tử giới văn nhân mặc khách hướng về chỗ cô nàng áo đỏ rơi xuống nước mà chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dạng rung đùi đắc ý, nhưng cũng không có ai chủ động nhảy xuống nước cứu người.
Hồ Tiểu Thiên đương nhiên cũng chen lấn đi vào, bốn gã gia đinh giúp đỡ hắn gạt ra mọi người xung quanh, đi đến tuyến đầu gần bờ hồ - một vị trí cực tốt để ngắm cảnh.
Bọt nước ghê gớm thật a, quả thật không thể nhìn ra, cái cô nàng áo đỏ kia rơi xuống nước lại có thể làm ra động tĩnh lớn như thế, dùng mông tiếp nước quả nhiên là tối kỵ khi nhảy cầu, rõ ràng ép không được bọt nước, tiêu chuẩn như vậy nếu mà đi tham gia Olympic thì nhất định cả ban giám khảo sẽ đồng loạt mà giơ số 0 nha.
"Rầm ào ào", "Rầm ào ào", tiếng nước vang lên, từ trong hồ nước cô nàng áo đỏ tóc rối bù ngoi lên, hai tay điên cuồng vung vẫy, đầu cũng không ngừng lắc lư, giống như là vừa uống vừa lắc: "Cứu... Ừng ực...." Cô ả không phải goi "Ừng ực", rõ ràng là đang gọi cứu mạng kia mà. Đáng tiếc chữ "mạng" còn chưa ra khỏi miệng, liền đã nuốt trọn một ngụm nước hồ. Khoảng cách sẽ tạo ra cái đẹp, Thúy Vân Hồ là phải đứng xa một khoảng cách để thưởng thức, nếu thật là tiến đến quá gần thì hóa ra không đẹp mà lại còn nguy hiểm, nhất là đối với loại người không thể nghi ngờ là vịt trên cạn như cô nàng áo đỏ thì càng nguy hiểm.
Lương Đại Tráng ở bên cạnh Hồ Tiểu Thiên cười hắc hắc mà nói: "Thiếu gia... cái cô nàng này không biết bơi a!"
Hồ Phật nhíu mày, bộ dạng như trầm tư suy nghĩ: "Kỳ quái a, đang êm đẹp mà sao đột nhiên lại đi rơi xuống hồ vậy này?". Y đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng mà chuyện tình liên quan đến nhân mạng thì ai cũng không muốn thừa nhận có quan hệ với mình.
Hai tên gia đinh khác cũng giương miệng rộng cười ngây ngô, cười ngây ngô cũng là nhìn có chút hả hê, không phải người Hồ gia thì không có lòng đồng tình, ai bảo ngươi mắt như mù, lại dám chọc Hồ gia ta, có biết hay không chủ nhân nhà ta là ai? Quan to tam phẩm đương triều, Hộ Bộ Thượng Thư Hồ đại nhân. Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, rõ ràng dám đánh Thiếu gia nhà chúng ta, đáng đời! Chủ nhân cường thế thì đồng dạng nô bộc cũng sẽ cường thế, môn hạ dưới trướng gian thần thì ắt sẽ có nhiều ác bộc.
Người đến đây xem náo nhiệt thật đúng là không ít, cũng có người la hét: "Có mỹ nữ rơi xuống sông rồi, nhanh cứu người a!".
Cái tên vừa gào lên to nhất kia chính là đứng ở bên phải Hồ Tiểu Thiên, thời điểm thằng này cổ động người khác nhảy cầu cứu người thì hai con mắt nhìn qua Hồ Tiểu Thiên, Hồ Tiểu Thiên cũng nhìn xem gã, má nó, ngươi kêu gào rất là hoành tráng, như thế nào không chính mình nhảy xuống đi? Ặc... Lệ khí, lệ khí quá nặng rồi, quá khứ chính mình rõ ràng không thích nói lời thô tục a! Hắn nhịn không được mà cảm thán: "Nhân tình lạnh lùng, lòng người dễ đổi! haiz....".
Đầu cô nàng áo đỏ lại từ trong hồ nước xuất hiện, tóc tai bù xù, ở đâu còn có chút nào tư thái phong độ mỹ mạo, quả thực giống như nữ quỷ bò ra vào giữa đêm tối vậy, lần này liền cứu mạng cũng không còn kêu nữa mà chỉ còn lại "ừng ực" rồi.
Hồ Tiểu Thiên nhìn xem trái phải mà hô: "Cứu người ah!".
Lương Đại Tráng nuốt nước miếng một cái, ừng ực! Hồ Phật cùng hai tên gia đinh khác cũng đi theo đó mà nuốt nước miếng, lại là ba tiếng ừng ực, bốn thằng gia đinh này chính là thuần một sắc vịt trên cạn a.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên một trận phiền muôn kêu gào: "Cmn, tất cả đều là một lũ phế vật! Ngu ngốc". Vì vậy Hồ Tiểu Thiên chỉ có thể cởi đi áo dài xanh cùng đế giày mỏng của chính mình.
Lương Đại Tráng tranh thủ thời gian tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của hắn mà nói: "Thiếu gia, nước sâu rất nguy hiểm a, ngài có thân phận bực nào, không đáng vì một cô ả điêu ngoa mà mạo hiểm ah!" Hồ Phật cùng ba gã gia đinh đều cùng nhau gật đầu.
Hồ Tiểu Thiên tức giận nói: "Ở bên cạnh mà mát mẻ đi!". Thằng này rất nhanh liền cởi hết chỉ còn lại một cái quần đùi, sau đó trước sự chú ý của mọi người mà nhảy vào trong hồ nước thanh tịnh. Lương Đại Tráng cũng chỉ là giả vờ giả vịt níu kéo hắn một chút, y cực kỳ hiểu rõ đối với kỹ năng bơi lội của vị thiếu gia này. Hồ nước mới đào trong Hồ gia, cơ hồ mỗi ngày thiếu gia đều sẽ ở bên trong hồ bơi tới bơi lui trên một canh giờ, nếu như hào hứng mà nói, hắn còn có thể tứ chi lật ngửa mà lướt trên mặt nước, kỹ năng bơi bực này thì tuyệt đối là đẳng cấp vịt già nha.
Hồ nước so với dự đoán của Hồ Tiểu Thiên thì nông hơn nhiều lắm, bơi tới bên người cô nàng áo đỏ, chứng kiến cô ả này vẫn đang ở trong nước giãy dụa, nhưng mà rõ ràng là hữu khí mà vô lực rồi. Hồ Tiểu Thiên phát hiện ở tại chỗ này nước sâu không quá bảy thước, xem cô nàng này chiều cao thế nào cũng phải một mét sáu lăm a, nước cũng chính là vừa đến tầm cái mũi của nàng, làm sao lại chìm đến tình trạng như thế này cơ chứ. Hồ Tiểu Thiên mang cô nàng áo đỏ mò ra khỏi mặt nước, sau đó mạnh mẽ ôm vào trong ngực, chân đạp tại đáy hồ mà từng bước đi vào bờ bên cạnh. Lức này cô ả cũng bắt đầu ngoa ngoãn rồi, không hề nhúc nhích nằm ở trong ngực Hồ Tiểu Thiên, một bên cánh tay rũ xuống, lay động trong không trung, nhìn giống như kiểu đang nằm ngay đơ vậy.
Bên trên ven hồ, đám người đang xem náo nhiệt kia bắt đầu châu đầu ghé tai vào mà bàn tán, cô nàng có phải hay không chết đuối rồi?
Hồ Tiểu Thiên thì đương nhiên biết rõ cô nàng này không chết, chỉ là bị sặc nước đến choáng luôn. Chúng nữ đang xem náo nhiệt xung quanh thời điểm chứng kiên thằng này người ở trần từng bước một đi đến bên bờ, cả đám không tránh khỏi tim đập rộn, xấu hổ mà nhao nhao nghiêng đầu đi. Bốn tháng rèn luyện của Hồ Tiểu Thiên quả thật không có uổng phí, hắn với màu da nâu sáng bóng, đường cong cơ bắp ưu mỹ, no đủ mà tràn ngập lực lượng cùng đầy tính co giãn.
Tại loại thời đại phong kiến này, mặc dù là đàn ông cũng rất ít khi biểu lộ dáng người trước mặt đám đông, tháng tư thì tiết trời vẫn còn hơi se lạnh, vô luận là đám đông sĩ tử hay là công tử thế gia, tất cả đều bao bọc thân thể của mình trong những trường bào muôn hình muôn vẻ, tay áo bồng bềnh mới có thể lộ ra được phông độ nho nhã của bọn họ. Mỗi một thời đại xã hội sẽ có một thẩm mỹ quan riêng biệt, nhưng mà thưởng thức thẩm mỹ đối với cơ thể vẫn còn là mãi mãi không thay đổi đấy.
Hồ Tiểu Thiên thân hình cân đối, khỏe đẹp, ở trươc mắt mọi người hiển lộ ra, tràng diện loại này là cực kỳ hiếm thấy. Chúng nữ tuy rằng cảm thấy thẹn thùng cùng bất nhã nhưng mà ở trong lòng hay vẫn là ngứa ngáy khó chịu, muốn nhìn coi. Phụ nữ cũng có quyền lợi thưởng thức cái đẹp, cũng đồng dạng có yêu cầu mà được thưởng thức thẩm mỹ, càng là lén lút mà nhắm vào hai mắt thì càng là mười phần xấu hổ - tim đập kích thích.
Có hơn mười chiếc thuyền hoa cũng bởi vì sự kiên đột phát ở bên này mà hướng nơi đây tụ lại, rất nhiều thiên kim cùng quan gia tiểu thư đang ẩn thân bên trong thuyền vẽ tranh cũng nhao nhao nhìn xuyên qua các bức rèm che, màn tơ mà lén ngắm phía sau lưng thân hình khỏe đẹp cân đối của Hồ Tiểu Thiên. Hồ nước khiến cho quần cộc của Hồ Tiểu Thiên hoàn toàn ướt nhẹp, cái mông lớn rắn chắc mà no đủ của thằng này cũng theo đó mà nửa ẩn nửa lộ, tự nhiện lại để cho không ít giai nhân mỹ nữ mắt hiện sóng xuân. Những nữ hài can đảm thì vén hẳn bức rèm che mà công khai thưởng thức, còn có không ít người đã lặng lẽ nghe ngóng lai lịch cùng xuất thân của Hồ Tiểu Thiên.
Hồ Tiểu Thiên cũng không phải cố ý muốn biểu hiện ra thành quả tập thể hình của mình, thằng này cho tới bây giờ cũng không phải loại cuồng bạo lộ.
Chẳng quan tâm mặc xong quần áo đã ôm cô nàng áo đỏ đi vào chỗ bóng cây, lại để cho bốn tên gia đinh xua đuổi quần chúng vây xem, bốn người quay thân lại đem Hồ Tiểu Thiên cùng cô nàng áo đỏ chắn ở giữa.
Nhân tâm thầy thuốc, tuy rằng Hồ Tiểu Thiên sau khi khôi phục lại thần trí đã quyết định không bao giờ làm cái gì bác sĩ nữa, nhưng thời điểm chân chính gặp phải người cần hắn đến giải cứu thì hắn lại không có chút do dự nào cả.
Hồ Tiểu Thiên điều đầu tiên làm là cởi bỏ cạp váy cô nàng áo đỏ, đầu năm nay lưu hành đai lưng. Cô nàng này vòng eo vòng eo đã đủ nhỏ, lại còn đi dùng đai lưng gấm thêu hình con đồi mồi, nạm vàng rộng bằng bàn tay quấn thật chặt. Cái đai lưng này cởi thật sự là khó a.
Lương Đại Tráng một bên xua đuổi dân chúng vậy xem, môt bên thì lén nhìn hành động của thiếu gia. Chứng kiến Hồ Tiểu Thiên đang mải mê cởi bỏ đai lưng cô nàng áo đỏ thì lập tức trở nên bối rối rồi. Đây chính là ban ngày ban mặt, trước mặt bàn dân thiên hạ đang nhìn chằm chằm a, thiếu gia của ta ơi... chúng ta dù sao cũng phải có chút tiết tháo a. Trừ phi là kẻ đần mới dám làm cái chuyện này dưới tình huống như thế này, cởi áo nới dây lưng, thế thì bước tiếp theo sẽ là... (Dịch: đừng nghĩ nữa haha.......).
Hồ Phật cũng có cùng một suy nghĩ, y nhìn Lương Đại Tráng mà chép chép miệng, ra hiệu cho Lương Đại Tráng đi khuyên can, nhưng mà Lương Đại Tráng cũng nhìn y mà chép miệng. Thiếu gia là người nào a? Có thể chính là một kẻ ngu ngu, đần đần, ngây ngốc suốt mười sáu năm rồi, nói không chừng sẽ làm ra sự tình vô liêm sỉ, nếu không Thượng Thư đại nhân cũng sẽ không sai bốn người bọn họ đi theo thiếu gia một tấc không rời. Nhưng mà Thượng Thư đại nhân cũng chỉ là muốn bọn hắn thiếp thân bảo hộ, mà chưa có nói để cho bọn hắn ngăn cản hành vi của thiếu gia, cho nên vẫn là mặc kệ thì tốt hơn.
Dân chúng vây xem mặc dù là bị xua ra ngoài, nhưng mà vẫn đang tại xa xa mà nhòm xem động tĩnh ở bên này. Tuy rằng dáng người bốn ga gia đinh cũng không kém nhưng mà cũng không thể nào che chắn hết được Hồ Tiểu Thiên cùng cô nàng áo đỏ.
Thời điểm Hồ Tiểu Thiên đi cởi cạp váy của cô nàng áo đỏ thì đã có người nhìn thấy, nguyên một đám tức giận, bắt đầu lầm bầm: "Cực kỳ vô sỉ, dưới ban ngày ban mặt mà dám làm ra loại sự tình thương thiên hại lí như thế này." "Còn có hay không thiên lý a... còn có hay không vương pháp a...".
Có người đã biết thân phận của Hồ Tiểu Thiên thì nói: "Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người ta là công tử nhà Hộ bộ Thượng thư Hồ Bất Vi, nghe nói là một kẻ ngu, kẻ đần nên cho dù có làm ra cái trò gì thì cũng không cần phải ngồi tù...". "Thật sự là buồn cười!".
Có người thì thấp giọng thóa mạ đấy, có người chỉ chỏ, có người dừng chân trông xem thế nào, lại có người chờ xem được mở rộng tầm mắt, nhưng mà không có một ai có can đảm tiến về phía trước ngăn cả việc ác của chủ tớ Hồ Tiểu Thiên. Việc không liên quan đến mình thì việc gì phải quản, có thể khiển trách đôi ba câu đã là có đầy đủ tinh thần trọng nghĩa rồi.
Hồ Tiểu Thiên từ trong mồm cô nàng áo đỏ móc ra mấy cây cỏ nước, lại từ trên mặt nàng gạt bỏ mấy con ốc sên bám vào. Làm sạch tạp vật trong miệng mũi là một bước tất yếu, lại thấy bụng cô ả có chút nở ra, hiển nhiên vừa nãy đã uống vào không ít nước hồ. Vì vậy Hồ Tiểu Thiên một chân quỳ xuống đất, một chân co lên đầu gối, nhấc cô nàng áo đỏ đem phần bụng gác lên trên đùi chính mình, sau đó vịn đầu nàng xuống, làm cho mặt nàng hướng xuống dưới, cái tay còn lại thì đè nặng lên phần lưng của nàng.
Mọi người xa xa trông xem, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng mà vẫn có thể chứng kiến công tử nhà Thượng Thư chính là dùng đầu cô nàng áo đỏ nhét vào giữa hai chân của hắn, bà mẹ nó!, cái thằng này thật sự là vô sỉ a, rõ ràng tai dưới ban ngày ban mặt, bắt buộc cô nàng này... (^^). Ai nha... thật sự là nhục nhã ah! Thật sự là không đành lòng mà nhìn ah! Thực ra thì cái đám thế gia công tử văn nhân mặc khách kia, căn bản là không có một tên nào nhắm mắt lại, một bên thấp giọng chửi bới chỉ trích, một bên thì vẫn còn có chút chờ mong nho nhỏ, tràng diện này quả thật là có chút kích thích đó nha. (hahaha....)
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
134 chương
12 chương
580 chương
205 chương