Đột nhiên từ mấy trượng ở đằng xa, có tiếng con gái "Ồ" lên một tiếng, dường như đột nhiên thấy Triệu Mẫn xuất hiện không khỏi ngạc nhiên kêu thất thanh. Tiếng kêu đó tuy thật nhỏ nhưng Trương Vô Kỵ đã nghe thấy rõ ràng. Chàng còn đang sững sờ, trong đầu xoay chuyển biết bao nhiêu ý nghĩ, chầm chậm đưa tay ra nắm lấy tay Triệu Mẫn, hai bàn tay chạm nhau thấy tay nàng dường như cứng đơ lập tức hiểu ra, hẳn là sáng này không từ biệt mà bỏ đi chạy kiếm đâu cũng không thấy, hóa ra đã bị Chu Chỉ Nhược bắt giữ rồi, điểm huyệt nàng dấu ở nơi đây. Chu Chỉ Nhược cố ý đưa chàng đến tận đây mới ngồi nói chuyện, cốt để Triệu Mẫn nghe rõ từng câu. Nếu như chàng vì không muốn Chu Chỉ Nhược phải đau lòng nên xuôi theo cho nàng vui, nói rằng đối với nàng tình ý nồng thắm, hay cùng nàng ôm ấp một phen thì đã rơi vào kế của cô ta, khiến cho Triệu Mẫn không thể không bỏ đi. Chàng nghĩ đến lúc này mà Chu Chỉ Nhược vẫn còn dùng xảo trá, không khỏi thầm kêu: "Thật hú vía", mồ hôi lạnh trên lưng chảy ra đầm đìa, tiện tay bắt mạch cho Triệu Mẫn thấy khí huyết vận hành như thường, không có triệu chứng gì là bị thương. Dưới ánh trăng suông thấy nàng đầu mày cuối mắt tràn đầy vẻ tươi cười, quả thật kiều mị khả ái không để đâu cho xiết, hẳn là những gì chàng đối đáp với Chu Chỉ Nhược nàng đều nghe cả. Nàng tuy không cử động được, miệng không nói được nhưng nghe chàng thổ lộ tâm sự ở sau lưng mình, đối với nàng một lòng khắc cốt minh tâm thương yêu, tình ý nồng nàn trong lòng không khỏi bừng lên rạng rỡ. Chu Chỉ Nhược cúi xuống ghé tai nói nhỏ mấy câu với Trương Vô Kỵ, Trương Vô Kỵ cũng thì thầm đáp lại mấy câu. Chu Chỉ Nhược nổi giận quát lớn: - Trương Vô Kỵ, ngươi không coi ta vào đâu, thử xem lại coi nào? Triệu cô nương trúng độc như thế này liệu có sống nổi hay không? Trương Vô Kỵ kinh hoảng lắp bắp: - Nàng… nàng trúng độc sao? Cô hạ độc đấy ư? Chàng cúi xuống xem xét, vạch mắt bên trái Triệu Mẫn ra coi bỗng thấy sau lưng tê đi, đã bị điểm trúng huyệt đạo. Trương Vô Kỵ kêu lên "Ối chao" một tiếng, thân hình lảo đảo. Chu Chỉ Nhược ra tay nhanh như gió, ngón tay thon vận kình điểm luôn trên vai, bên hông, sau lưng năm nơi đại huyệt. Trương Vô Kỵ ngã ngửa, chỉ thấy ánh sáng xanh lóe lên, Chu Chỉ Nhược đã rút phắt trường kiếm đưa vào ngực chàng, quát lên: - Đã làm thì làm cho trót, hôm nay lấy mạng ngươi cho xong. Nếu không hồn ma Ân Ly cứ quấn quý theo ta, xem ra ta cũng không còn sống được nữa, tất cả cùng chết với nhau một lượt. Nàng nói xong giơ kiếm lên toan đâm thẳng vào ngực Trương Vô Kỵ. Bỗng nghe từ đằng sau có tiếng một thiếu nữ kêu lên: - Khoan đã! Chu Chỉ Nhược, Ân Ly đã chết đâu. Chu Chỉ Nhược quay đầu lại thấy một thiếu nữ áo đen từ trong đám cỏ chạy vụt ra, vung tay điểm tới. Chu Chỉ Nhược nghiêng qua tránh được, người con gái đó quay đầu lại, dưới ánh trăng xiên xiên, thấy nàng mặt mày hết sức xinh xắn mặc dầu có mờ mờ mấy vết sẹo dài. Trương Vô Kỵ nhìn rõ, người đó chính là biểu muội Ân Ly, những cục sưng trên mặt đã mất hết, tuy những vạch ngang vạch dọc vẫn còn nhưng không dấu được vẻ xinh tươi, chẳng khác gì cô bé con tú lệ đi theo Kim Hoa bà bà đến Hồ Điệp Cốc ngày nào. Chu Chỉ Nhược lùi lại hai bước, tay trái che lên ngực, mũi kiếm trong tay vẫn chỉ vào Trương Vô Kỵ, quát lên: - Ngươi còn tiến lên một bước nữa, ta sẽ một kiếm đâm y chết trước. Ân Ly không dám cử động vội nói: - Ngươi… ngươi làm bấy nhiêu chuyện ác chưa đủ hay sao? Chu Chỉ Nhược hỏi lại: - Thế ngươi là người hay là ma? Ân Ly đáp: - Dĩ nhiên ta là người. Trương Vô Kỵ đột nhiên kêu lên: - Thù Nhi! Chàng nhảy vọt lên, ôm chặt lấy Ân Ly, lắp bắp: - Thù Nhi, muội… muội… nhớ ta lắm phải không? Biến cố đó xuất kỳ bất ý khiến Ân Ly sợ hãi đến kêu thét lên, bị Trương Vô Kỵ ôm chặt trong vòng tay không sao cử động được. Nguyên lai lúc trước Chu Chỉ Nhược điểm huyệt chàng chỉ là làm bộ. Chu Chỉ Nhược cười hì hì nói: - Nếu không làm thế, cô đâu có chịu chui ra. Nàng quay lại giải khai huyệt đạo cho Triệu Mẫn, giúp nàng xoa bóp gân cốt cho máu chảy đều. Triệu Mẫn bị nàng bỏ nơi đây đã hơn nửa ngày, trong lòng hết sức tức giận, nhưng cũng may được nghe Trương Vô Kỵ thổ lộ tâm tình nên đổi giận làm vui. Có điều đột nhiên có thêm một nàng Ân Ly nên lại cũng thêm biết bao nhiêu mối khúc mắc, hận cũ chưa qua, sầu mới đã tới. Ân Ly hậm hực nói: - Huynh làm gì mà ôm chặt lấy tôi? Triệu cô nương, Chu cô nương có ở đây còn ra thể thống gì nữa? Triệu Mẫn nói: - Thế nếu như tôi và Chu cô nương không có ở đây thì thành thể thống hay sao? Trương Vô Kỵ cười nói: - Ta thấy muội chết rồi sống lại, quá đỗi vui mừng. Biểu muội, muội… muội mọi sự đầu đuôi thế nào? Ân Ly nắm lấy cánh tay chàng, xoay mặt chàng ra phía có ánh trăng, chăm chú nhìn một hồi, đột nhiên nắm tai Trương Vô Kỵ, nghiến răng véo một cái. Trương Vô Kỵ đau quá kêu lên: - Ối ối! Muội làm gì thế? Ân Ly đáp: - Ngươi đúng là một tên xú bát quái đáng phải lăng trì tùng xẻo. Ngươi… ngươi sao lại đem chôn sống ta, khiến ta chịu biết bao nhiêu đắng cay khổ sở. Nói xong đấm luôn vào ngực chàng ba cái, nghe kêu bình bịch. Trương Vô Kỵ không dám vận Cửu Dương thần công lên chống lại, cố chịu đựng ba quyền của nàng, cười nói: - Thù Nhi! Ta quả là tưởng muội… tưởng muội chết rồi, khiến ta đau lòng khóc lóc một phen. Muội còn sống thật hay biết bao nhiêu, quả đúng là trời xanh có mắt. Ân Ly giận dữ nói: - Trời xanh có mắt, còn tên xú bát quái là ngươi quả là mù, ngươi tinh thông y đạo đến người chết hay sống cũng không biết. Ta không tin ngươi được, chắc ngươi hiềm ta mặt mũi sưng húp xấu xí, chẳng thèm chờ cho tắt hơi đã đem chôn ngay xuống đất. Ngươi là đứa vô lương tâm, là tên chết tiệt lang tâm đoản mệnh. Trương Vô Kỵ chỉ cười hì hì đứng nghe, gãi đầu nói: Text được lấy tại truyenyy[.c]om - Muội cứ chửi đi, càng nhiều càng tốt. Lúc đó ta quả là hồ đồ, thấy muội mặt mũi đầy máu me, không còn thở gì cả, tim cũng ngừng đập, lại tưởng rằng không còn đường cứu, trong lòng đau thương, không kịp kiểm tra kĩ… Ân Ly nhảy tới, giơ tay kéo tai chàng. Trương Vô Kỵ cười hềnh hệch tránh qua một bên, chắp tay nói: - Hảo Thù Nhi, tha cho ta! Ân Ly nói: - Ta không tha cho ngươi. Hôm đó chẳng hiểu sao ta tỉnh lại, thấy bốn bề chung quanh toàn là đá lạnh như băng. Ngươi định chôn sống ta sao lại chất lên người ta nào cành cây, nào đá cục? Sao không dùng đất mà vùi, ta không thở được có phải chết luôn rồi không? Trương Vô Kỵ nói: - Ta sợ bùn đất là tổn hại đến khuôn mặt muội, trong lòng luyến tiếc… Tạ trời tạ đất, may quá ta chỉ đắp lên người cô bằng cành cây và đá cục. Chàng nhịn không nổi liếc qua Chu Chỉ Nhược một cái. Ân Ly hậm hực nói: - Người đó xấu xa lắm, tôi không muốn huynh nhìn cô ta. Trương Vô Kỵ nói: - Sao lại thế? Ân Ly đáp: - Cô ta là hung thủ giết tôi, sao huynh còn ngó ngàng đến cô ta làm gì? Triệu Mẫn chen vào: - Thế nhưng cô có chết đâu, cô ấy đâu có còn là hung thủ giết cô được. Ân Ly nói: - Nhưng tôi đã chết một lần, cô ta đã là hung thủ một lần rồi. Trương Vô Kỵ khuyên nhủ: - Hảo Thù Nhi, muội thoát hiểm trở về, bọn ta ai cũng mừng hết sức. Muội cứ thủng thẳng ngồi xuống đây, kể lại cho tất cả nghe muội đã chết đi sống lại như thế nào. Ân Ly đáp: - Cái gì mà bọn ta hay không bọn ta. Tôi hỏi huynh, huynh nói bọn ta là gồm những ai? Trương Vô Kỵ cười nói: - Ở đây chỉ có bốn người, lẽ dĩ nhiên là gồm ta, Chu cô nương và Triệu cô nương. Ân Ly cười khẩy nói: - Hứ, tôi không chết chắc huynh còn có đôi phần hoan hỉ, chứ còn Chu cô nương và Triệu cô nương ư? Liệu họ có hoan hỉ hay không? Chu Chỉ Nhược nói: - Ân cô nương, hôm đó tôi nổi lòng xấu xa, làm hại đến cô, việc đó sau này thật hết sức ăn năn, ngay trong giấc ngủ cũng không yên ổn, nếu không hôm nay đột nhiên gặp lại cô trong rừng đâu có sợ hãi đến mức đó. Bây giờ thấy cô bình an không sao, miễn tội nghiệt cho tôi, có trời trên cao làm chứng lòng tôi cực kỳ sung sướng. Ân Ly nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu nói: - Cái đó cũng có lý vài phần. Ta vốn định tìm cô hỏi tội nếu đã như thế thì thôi vậy. Chu Chỉ Nhược quỳ phục xuống, nghẹn ngào nói: - Tôi… tôi quả thực đối với cô chẳng ra gì. Ân Ly trước nay tính tình hay chấp nê nhưng nay thấy Chu Chỉ Nhược chịu lép vế, trong lòng cũng thấy an ủi vội đỡ cô ta dậy nói: - Chu tỉ tỉ, chuyện đã qua không ai nên để trong lòng, dẫu sao thì tôi cũng chưa chết. Nàng cầm tay Chu Chỉ Nhược, hai người cùng ngồi xuống. Ân Ly vuốt lại mái tóc kể tiếp: - Cô lấy kiếm vạch trên mặt tôi mấy nhát cũng không phải là không tốt. Mặt tôi vốn sưng vù, trúng kiếm rồi bao nhiêu máu độc chảy ra hết, vết sưng trên mặt dần dần xẹp đi. Chu Chỉ Nhược thấy thế lòng thật vui mừng không biết nói sao cho phải. Trương Vô Kỵ đáp: - Ta và nghĩa phụ, Chỉ Nhược còn ở lại trên đảo rất lâu. Thù Nhi, muội ở trong mộ chui ra, sao không tìm đến bọn ta? Ân Ly giận dữ đáp: - Tôi không muốn gặp huynh. Huynh và Chu cô nương lúc ấy chàng chàng thiếp thiếp, nghe mà muốn lộn ruột. Hừ, "Từ nay trở đi ta chỉ có yêu nàng hơn, chiều nàng hơn thôi. Hai đứa mình vợ chồng là một, lẽ nào ta lại còn chọc giận nàng?". Nàng bắt chước giọng Trương Vô Kỵ nói mấy câu đó, rồi lại bắt chước Chu Chỉ Nhược trả lời: - "Nếu như thiếp có làm điều gì sai lầm, đắc tội với chàng, chàng có đánh thiếp, mắng thiếp, giết thiếp không? Thiếp từ nhỏ không được cha mẹ dạy dỗ, không khỏi có lúc hồ đồ". Ân Ly tằng hắng một tiếng, lại bắt chước giọng nam ồm ồm nói: - "Chỉ Nhược, nàng là vợ yêu quý của ta, dẫu có sai sót điều gì ta cũng không nói nặng nàng nửa câu đâu". Nàng chỉ tay lên vầng trăng đang ở phía tây nói: - "Có vầng trăng kia làm chứng cho đôi ta". Thì ra đêm hôm đó Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược sau khi đã đính ước rồi nói với nhau những gì, Ân Ly đều nghe thấy hết, lúc này kể lại một lượt khiến cho Chu Chỉ Nhược mặt đỏ bừng, Trương Vô Kỵ cũng sượng sùng ngượng nghịu. Chàng lén liếc Triệu Mẫn một cái, thấy nàng giận đến mặt trắng bệch nên đưa tay sang nắm cổ tay nàng. Triệu Mẫn lật tay một cái, hai móng tay dài cấu vào lưng bàn tay chàng. Trương Vô Kỵ đau điếng nhưng không dám kêu lên thành tiếng, cũng không dám động đậy. Ân Ly đưa tay vào bọc, lấy ra một thanh gỗ, vứt vào trước mặt Trương Vô Kỵ nói: - Huynh nhìn cho rõ xem đây là cái gì? Trương Vô Kỵ vừa thoạt nhìn, thấy có khắc một hàng chữ: "Ái thê Thù Nhi Ân Ly chi mộ. Trương Vô Kỵ cẩn lập", chính là tấm bia gỗ chàng đã dựng nơi mộ của Ân Ly. Ân Ly hậm hực nói: - Tôi từ trong một bò ra, thấy thanh gỗ này chẳng hiểu ra sao? Tên lang tâm đoản mệnh Trương Vô Kỵ nào đây? Tôi suy nghĩ mãi không hiểu được, mãi sau nghe lén hai người này nói chuyện "Vô Kỵ ca ca" này, "Vô Kỵ ca ca" nọ mới chợt hiểu ra. Thì ra Trương Vô Kỵ chính là Tăng A Ngưu, Tăng A Ngưu chính là Trương Vô Kỵ. Ngươi là tên vô lương tâm lừa dối ta đến nỗi này! Nói xong giơ thanh gỗ lên đánh mạnh xuống đầu Trương Vô Kỵ, nghe cạch một tiếng gãy ra làm mấy mảnh văng tung tóe. Triệu Mẫn giận dữ nói: - Cái gì mà cứ động một tí là đánh người ta? Ân Ly cười khanh khách nói: - Tôi đánh y thì đã sao nào? Cô đau lòng lắm phải không? Triệu Mẫn mặt đỏ lên nói: - Đó là huynh ấy nhường nhịn cô, cô đừng có lấn lướt. Ân Ly cười nói: - Cái gì mà lấn lướt? Cô cứ yên tâm, tôi không có tranh giành cái tên xú bát quái này với cô đâu, tôi chỉ một lòng một dạ thương yêu một người, là thằng bé Trương Vô Kỵ đã cắn chảy máu tay tôi nơi Hồ Điệp Cốc. Còn tên quái trước mặt tôi đây, gọi y là Tăng A Ngưu cũng thế, gọi y là Trương Vô Kỵ cũng thế, tôi chẳng yêu thương một tí nào. Nàng quay đầu qua nhỏ nhẹ nói với Trương Vô Kỵ: - A Ngưu ca ca, huynh trước sau đối với muội thật tốt, muội thật là cảm kích. Thế nhưng lòng muội đã sớm trao cho tên lang tâm hung ác tiểu Trương Vô Kỵ kia rồi. Huynh không phải là y, không, không phải là y… Trương Vô Kỵ lấy làm lạ lùng nói: - Chính ta là Trương Vô Kỵ, sao lại… sao lại… Ân Ly dịu dàng nhìn chàng, ngơ ngẩn một hồi, ánh mắt thần tình biến đổi sau cùng lắc đầu nói: - A Ngưu ca ca, huynh không hiểu gì cả. Nơi sa mạc bên Tây Vực, muội với huynh đồng sinh cộng tử, ở nơi hòn đảo trên biển cả, huynh đối với muội hết lòng hết dạ. Huynh là người tốt bụng, huynh đối đãi tốt với muội như vậy, muội đáng ra phải yêu thương huynh, nhưng muội đã nói với huynh rồi, lòng muội sớm trao cho tên Trương Vô Kỵ. Muội sẽ đi tìm y, nếu muội tìm được, huynh thử nghĩ xem y có đánh muội, chửi muội, cắn muội không? Nàng nói xong không đợi cho Trương Vô Kỵ trả lời, quay mình lặng lẽ đi thẳng. Trương Vô Kỵ bấy giờ mới biết, người mà nàng thực bụng yêu thương là một tên Trương Vô Kỵ tưởng tượng trong tim, là tên Trương Vô Kỵ nàng nhớ trong đầu từng gặp nơi Hồ Điệp Cốc, đã từng đánh nàng cắn nàng, một tên Trương Vô Kỵ ngang bướng hung hăng, chứ không phải Trương Vô Kỵ đàng hoàng chân chính, nhân hậu khoan thứ nay đã trưởng thành ngay trước mặt nàng. Trong lòng chàng ba phần thương xót, ba phần lưu luyến, lại thêm ba phần an ủi, nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần trong bóng đêm. Chàng biết Ân Ly chỉ nhớ tới đứa trẻ bạo tợn trong Hồ Điệp Cốc lúc nào cũng chỉ muốn đi tìm y. Lẽ dĩ nhiên nàng làm sao tìm thấy được nhưng cũng có thể nói, nàng đã tìm ra rồi vì thiếu niên đó đã mãi mãi nằm sâu trong đáy lòng. Người thực việc thực làm sao có thể bằng được bóng hình đang ở trong tim? Chu Chỉ Nhược thở dài một tiếng nói: - Cũng chẳng qua lỗi tại muội, làm cho nàng bây giờ thành khùng khùng điên điên như vậy. Thế nhưng Trương Vô Kỵ lại nghĩ: "Quả nàng có phần hơi dở hơi thật nhưng đó chính là lỗi ở ta. Thế nhưng so với con người đầu óc tỉnh táo, chắc gì đã sướng hơn nàng?". Triệu Mẫn trong đầu lại nghĩ đến một chuyện khác. Ân Ly đến rồi lại đi, còn Chu Chỉ Nhược thì sao? Nếu Ân Ly không chết, Tạ Tốn cũng bình an vô sự, võ công binh thư trong kiếm Ỷ Thiên, đao Đồ Long luôn cả thanh đao nữa nay cũng đã thuộc về Trương Vô Kỵ rồi, những tội lỗi mà Chu Chỉ Nhược phạm phải nay xem ra cũng chẳng có gì ghê gớm nữa. Dĩ nhiên Tống Thanh Thư vì nàng mà giết chết Mạc Thanh Cốc nhưng đó là tội của riêng Tống Thanh Thư, việc đó Chu Chỉ Nhược không dính líu tới, cũng chẳng xúi bẩy gì. Trương Vô Kỵ đã từng có ước định hôn nhân với cô ta, mà chàng nào có phải là người không giữ lời, tuyệt tình tuyệt nghĩa được. Chu Chỉ Nhược đứng lên nói: - Thôi mình đi chứ?