Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Chương 252 : Bất thức trương lang thị trương lang
Quần hùng thấy bảo đao đã luyện thành, vui say đến tận sáng, ai nấy túy lúy mới thôi. Đến quá trưa, mọi người lục tục cáo từ hai vị thần tăng Không Văn, Không Trí. Trương Vô Kỵ thấy đệ tử phái Nga Mi tả tơi tan tác, trong lòng thương hại, thấy Tống Thanh Thư vẫn còn nằm trên cáng, qua hơn mười ngày trị liệu vẫn không thấy khỏe lên, đến gần nói với Tĩnh Tuệ:
- Để ta xem thương thế Tống đại ca thế nào!
Tĩnh Tuệ lạnh lùng đáp:
- Rõ khéo mèo khóc chuột, đừng có giả nhân giả nghĩa.
Chu Điên đứng gần ngay đó, nhịn không nổi chửi lại ngay:
- Giáo chủ ta chỉ vì chút tình cũ với chưởng môn các ngươi cho nên mới trị thương cho họ Tống kia, chứ cái thứ khi sư phản phụ này, chi bằng một đao giết quách đi. Con mụ ác ni cô kia còn lèm bèm cái gì?
Tĩnh Tuệ muốn cãi lại vài câu nhưng thấy Chu Điên mặt mày hung ác, thần sắc bặm trợn, trên mặt lộ ra hai vết chém, trông thật đáng sợ, chỉ sợ y không biết phải quấy ra tay đánh mình thì thiệt vào thân, nên cố nén lòng, cười khẩy nói:
- Phái Nga Mi ta đời này truyền đời khác, chưởng môn nhân đều là phận nữ nhi băng thanh ngọc khiết. Chu chưởng môn nếu không phải là hoàng hoa khuê nữ giữ mình như ngọc thì làm chưởng môn bản phái làm sao được? Hừ, Tống Thanh Thư tên gian tặc đó ở trong bản phái chỉ làm ô danh cho Chu chưởng môn. Lý sư điệt, Long sư điệt, mau đem gã này trả lại cho phái Võ Đang.
Hai tên đệ tử Nga Mi liền đáp lời, khiêng cái cáng đến trước mặt Du Liên Châu, bỏ đó rồi đi về.
Ai nấy ngạc nhiên khôn xiết, Du Liên Châu nói:
- Cái… cái gì? Y không phải là trượng phu của chưởng môn các ngươi sao?
Tĩnh Tuệ hậm hực đáp:
- Hừ, chưởng môn chúng ta có coi cái gã này vào đâu? Chưởng môn bực mình chuyện Trương Vô Kỵ thay lòng đổi dạ, đang hôn lễ bỏ đi làm nhục bản phái trước mặt anh hùng thiên hạ nên giả vờ gọi tên tiểu tử này là chồng. Nếu biết… nếu biết… hừ hừ, nếu sớm biết thế, chưởng môn chúng ta việc gì phải chịu cái tiếng xấu làm chi? Xem ra… xem ra…
Trương Vô Kỵ đứng bên nghe mà sững sờ, nhịn không nổi tiến lên hỏi:
- Sư thái nói Tống phu nhân… nàng… nàng thực ra không phải Tống phu nhân sao?
Tĩnh Tuệ quay đầu sang chỗ khác, hậm hực nói:
- Ta không thèm nói chuyện với ngươi.
Ngay lúc đó, Tống Thanh Thư nằm trên cáng khẽ động đậy, rên lên mấy tiếng:
- Giết… giết được Trương Vô Kỵ chưa?
Tĩnh Tuệ cười nhạt:
- Thôi đừng mơ ngủ. Chết đến nơi rồi còn ham chuyện viển vông.
Ân Lê Đình thấy Tĩnh Tuệ giận bừng bừng, nói năng không rõ ràng nên hỏi nhỏ một nữ đệ tử của phái Nga Mi là Bối Cẩm Nghi:
- Bối sư muội, đầu đuôi ra thế nào?
Bối Cẩm Nghi năm xưa giao tình rất thân với Kỷ Hiểu Phù, nghe ông ta hỏi, trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Tĩnh Tuệ sư tỉ, Ân lục hiệp không phải người ngoài, tiểu muội nói cho ông ta nghe có được không?
Tĩnh Tuệ đáp:
- Cái gì mà người ngoài với chẳng người trong? Không phải người ngoài cũng nói, người ngoài lại càng nên nói. Chu chưởng môn của chúng ta thanh bạch, không có liên hệ gì đến tên gian đồ họ Tống kia. Các ngươi thấy rõ thủ cung sa trên cánh tay chưởng môn rồi, chuyện này cần phải cho đồng đạo võ lâm khắp thiên hạ biết, để khỏi làm tổn hại đến quy củ của phái Nga Mi chúng ta hơn trăm năm nay…
Ân Lê Đình nghĩ thầm: "Vị Tĩnh Tuệ sư thái này đầu óc xem ra không được minh bạch cho lắm, nói năng chẳng có đầu có đuôi gì cả". Ông quay sang nói với Bối Cẩm Nghi:
- Bối sư muội, nếu đã như thế vậy nói cho rõ ràng. Tống sư điệt của ta vì sao lại gia nhập quý phái, có can hệ thế nào với quý chưởng môn để cho tiểu huynh mai này bẩm lại với sư phụ. Việc này có quan hệ hai phái Nga Mi và Võ Đang, nếu không tổn thương hòa khí hai phái thì thật hay.
Bối Cẩm Nghi thở dài nói:
- Cứ như võ công, nhân phẩm của vị Tống thiếu hiệp này cũng vào loại bậc nhất trong võ lâm, nhưng cũng chỉ vì si tình mà rơi vào nghiệp chướng. Dường như chưởng môn nhân có hẹn, đợi đến khi giết được Trương Vô Kỵ rồi, rửa được cái nhục bỏ ngày cưới mà đi thì sẽ thành hôn với y. Vì thế y cam tâm đầu nhập bản phái, để được chưởng môn dạy cho võ công kỳ diệu. Thiên chân vạn xác, hai người vẫn chưa thành thân. Hôm trước ngay giữa anh hùng đại hội, chưởng môn đột nhiên tự xưng mình Tống phu nhân, là vợ của Tống thiếu hiệp, mọi người trong bản phái đều thật ngạc nhiên. Hôm đó chưởng môn uy chấn quần hùng, nhiếp phục các môn phái…
Chu Điên liền chen vào:
- Đó là giáo chủ chúng ta cố ý nhường đấy thôi có gì mà khoe khoang.
Bối Cẩm Nghi không thèm để ý đến y, nói tiếp:
- Tuy đệ tử bản phái ai nấy hết sức cao hứng nhưng đến tối hôm đó, mọi người mới hỏi ba chữ Tống phu nhân đó là như thế nào mà ra. Chưởng môn nhân mới lộ cánh tay trái ra, thản nhiên nói: "Mọi người hãy nhìn đây". Chúng tôi ai ai cũng thấy rõ, trên cánh tay điểm thủ cung sa vẫn đỏ chon chót như xưa, quả nhiên vẫn là một xử nữ giữ mình trong trắng. Chưởng môn nhân nói rằng: "Ta tự xưng Tống phu nhân, chẳng qua chỉ là cái kế quyền nghi nhất thời, cốt để chọc tức tiểu tử Trương Vô Kỵ, khiến cho y tâm thần bất định, khi tỉ võ mới thừa cơ mà thắng được y. Tên tiểu tử đó võ công trác tuyệt, ta xem ra không sao bằng y được. Nếu so với anh danh của bản phái thì cái tiếng của ta nào có sá gì?".
Mấy câu đó nàng ta nói oang oang, cố ý để mọi người chung quanh ai cũng nghe rõ, rồi tiếp:
- Nam nữ đệ tử bản phái, nếu không xuất gia tu đạo, vốn không cấm lấy vợ lấy chồng, có điều từ sáng phái Quách tổ sư cho tới nay, những võ công tối cao thâm thì chỉ truyền cho con gái đồng trinh giữ mình như ngọc. Mỗi nữ đệ tử khi bái sư, sư phụ đều điểm một chấm thủ cung sa trên cánh tay. Hàng năm vào ngày giỗ Quách tổ sư, tiên sư đều kiểm soát, năm đó Kỷ sư tỉ… vì chuyện đó…
Nàng ta nói tới đây ậm ậm ừ ừ không nói tiếp nữa. Bọn Ân Lê Đình ai cũng hiểu rằng Bối Cẩm Nghi muốn nói tới việc Kỷ Hiểu Phù bị thất thân với Dương Tiêu nên thủ cung sa biến mất mới bị Diệt Tuyệt sư thái phát giác. Ân Lê Đình cùng Dương Bất Hối thành hôn rồi, vợ chồng ái tình nồng thắm nhưng lúc này nghĩ đến chuyện Kỷ Hiểu Phù trong lòng không khỏi bồi hồi, nhịn không nổi đưa mắt liếc Dương Tiêu một cái, thấy ông ta mắt rưng rưng quay đầu sang chỗ khác.
Bối Cẩm Nghi nói tiếp:
- Ân lục hiệp, chưởng môn chúng tôi có ý muốn chọc tức Minh Giáo Trương giáo chủ, khéo thay vị Tống thiếu hiệp kia lại si mê chưởng môn theo đuổi không rời khiến xẩy ra bao nhiêu chuyện. Đợi đến khi nào Tống thiếu hiệp khỏi bệnh, xin Ân lục hiệp lựa lời bẩm lại với Trương chân nhân và Tống đại hiệp vài câu để cho quý phái và chúng tôi khỏi gây hiềm khích.
Ân Lê Đình gật đầu nói:
- Hẳn là như thế. Gã sư điệt của tôi phạm thượng phản nghịch, có chết cũng đáng, quả là một điều xấu hổ cho tệ phái, tôi chỉ mong nó chết cho xong.
Ông vốn yếu lòng, nghĩ đến Tống Thanh Thư giết chết Mạc Thanh Cốc, càng nói về sau, thanh âm như nghẹn lại. Còn đang nói chuyện, bỗng nghe từ xa vẳng tới một tiếng thét lanh lảnh, dường như giọng Chu Chỉ Nhược sợ hãi xem ra đang gặp chuyện gì hết sức nguy hiểm. Mọi người nghe thấy thế không khỏi nổi gai ốc, đang lúc trời trong mây tạnh, trước mặt sau lưng đầy người nhưng nghe tiếng kêu đó tưởng chừng ác quỷ xuất hiện không bằng. Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn về phía có tiếng kêu. Trương Vô Kỵ, Tĩnh Tuệ, Bối Cẩm Nghi cả bọn vội chạy về hướng đó.
Trương Vô Kỵ sợ Chu Chỉ Nhược gặp phải địch nhân nào ghê gớm nên ra sức thật nhanh, chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã vượt qua được rừng cây, thấy một bóng xanh đang ra chạy chính là Chu Chỉ Nhược. Chàng vội vàng chặn nàng lại hỏi:
- Chỉ Nhược, chuyện gì thế?
Chu Chỉ Nhược mặt hết sức kinh khiếp, kêu lên:
- Ma, ma, có ma đuổi muội!
Nàng nhảy vào ôm chặt lấy Trương Vô Kỵ nhưng người vẫn còn run bần bật. Trương Vô Kỵ thấy nàng sợ đến mất hết hồn vía, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai, an ủi:
- Đừng sợ! Đừng sợ! Làm gì có ma. Muội nhìn thấy gì thế?
Chàng thấy áo nàng bị gai cứa rách tả tơi, trên mặt cũng có mấy đường xước rướm máu, một nửa tay áo bên trái bị rách, để hở cánh tay trắng như ngọc, trên da có một điểm đỏ chót như san hô, bóng như hồng ngọc, chính là dấu thủ cung sa của người xử nữ.
Trương Vô Kỵ tinh thông y dược biết rằng con gái điểm thủ cung sa rồi, nếu chưa thất thân hay lập gia thất thì sẽ suốt đời không phai. Lúc nãy chàng nghe Tĩnh Tuệ và Bối Cẩm Nghi nói vẫn còn bán tín bán nghi, bây giờ chính mắt trông thấy nên không còn ngờ gì nữa, nhất thời trong đầu qua lại bao nhiêu ý nghĩ: "Nàng bảo nàng lấy Tống Thanh Thư gì gì đó chỉ toàn là chuyện giả, thế nhưng tại sao nàng lại muốn đánh lừa ta? Sao nàng lại muốn chọc cho ta bực tức? Chẳng lẽ nàng tham cái danh vị "đương thế võ công đệ nhất" thực hay sao? Hay là muốn thử xem mình đối với nàng như thế nào?". Chàng lại nghĩ thêm: "Trương Vô Kỵ ơi là Trương Vô Kỵ, Chu cô nương là người đã giết biểu muội của ngươi, nàng còn là con gái cũng thế, mà nàng có đi lấy người khác thì cũng thế, có còn liên hệ gì đến ngươi nữa đâu?". Thế nhưng chàng thấy Chu Chỉ Nhược sợ đến khiếp vía, không nỡ đẩy nàng ra, tay trái ôm lấy nàng.
Chu Chỉ Nhược nằm gục trong lòng Trương Vô Kỵ, cảm thấy bộ ngực ấm áp rắn chắc của chàng, mũi ngửi thấy mùi đàn ông nồng nàn dần dần trấn tĩnh lại hỏi:
- Vô Kỵ ca ca, có phải chàng đấy chăng?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chính ta đây. Muội cảm thấy thế nào? Có gì mà sợ đến như thế?
Chu Chỉ Nhược lại đột nhiên kinh hoảng, òa lên một tiếng, nước mắt trào ra, gục vào vai chàng khóc thút thít không ngừng. Lúc đó Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Tĩnh Tuệ, Ân Lê Đình tất cả đã chạy đến, thấy cảnh tượng đó, người nọ đưa mắt nhìn người kia, ai nấy rón rén quay trở lại. Mọi người vẫn chưa quên được mối thù ngày nào với Triệu Mẫn, huống hồ Triệu Mẫn đã thề quay về Mông Cổ, nếu như Trương Vô Kỵ đi thèo nàng e rằng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Minh giáo.
Chu Chỉ Nhược khóc một hồi đột nhiên nói:
- Vô Kỵ ca ca, có ai đuổi theo không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Không có ai cả! Thế ai đuổi muội vậy? Có phải Huyền Minh nhị lão chăng? Hai người này võ công đã mất, không cần sợ bọn họ.
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Không, không phải đâu! Chàng có nhìn rõ chưa, không có ai thật… không, không phải người… không có gì đuổi theo chứ? Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Trương Vô Kỵ mỉm cười nói:
- Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lại còn nhìn không rõ.
Giọng chàng trở nên dịu dàng:
- Chỉ Nhược, chắc mấy ngày liền muội sử lực quá độ nên mệt mỏi thành ra váng đầu hoa mắt nhìn lầm chứ gì?
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Không phải đâu, nhất định không phải. Muội thấy nó ba lần, liên tiếp ba lần mà!
Giọng nàng run run dường như cơn khiếp sợ vẫn chưa hết hẳn. Trương Vô Kỵ hỏi:
- Muội ba lần thấy cái gì?
Chu Chỉ Nhược vịn vào vai chàng, lẩy bẩy đứng lên, quay lại nhìn khắp lượt. Nàng xem ra phải thu hết can đảm nhìn xong vội quay lại ngay, nhìn Trương Vô Kỵ thấy sắc mặt chàng đầy vẻ quan hoài trìu mến, trong lòng chua xót, bao nhiêu sức lực trong người mất hết, lại khuỵu xuống nói:
- Vô Kỵ ca ca, muội… mọi việc… muội đều lừa dối chàng. Kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long chính muội lấy cắp… Ân… Ân… cô nương cũng do tay muội giết… Tạ đại hiệp chính tay muội điểm huyệt, muội… muội cũng chẳng lấy Tống Thanh Thư. Trong tim muội chỉ… trước sau lúc nào cũng chỉ có một hình bóng chàng thôi.
Trương Vô Kỵ thở dài nói:
- Những việc đó ta đều biết cả rồi. Có điều… có điều sao nàng lại làm khổ nàng như thế?
Chu Chỉ Nhược khóc nói:
- Chàng chưa biết sư phụ muội ở trên tháp chùa Vạn An đã nói với muội những gì. Sư phụ nói cho muội nghe bí mật trong đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên, bắt muội phải thề lấy được đao kiếm này làm rạng rỡ cho phái Nga Mi. Sư phụ bắt muội phải thề độc giả vờ yêu chàng nhưng không được thực lòng…
Trương Vô Kỵ nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay nàng, nghĩ đến năm xưa chính mắt trông thấy Diệt Tuyệt sư thái đánh chết Kỷ Hiểu Phù, rồi nghe bà ta trên sa mạc thề quyết tiêu diệt Minh Giáo, tay cầm kiếm Ỷ Thiên loạn sát giáo chúng trong Nhuệ Kim Kỳ, sau này nơi tháp chùa Vạn An thà chịu chết chứ không nhờ mình giúp đỡ mới thấy bà ta oán hận Minh Giáo biết chừng nào. Chu Chỉ Nhược kế thừa y bát, nhận di mệnh của sư phụ nên bao nhiêu hành vi tàn ác độc địa kia cũng đều do Diệt Tuyệt sư thái trối trăn cả. Chàng vốn tính tình dễ tha thứ người khác, xưa nay không ghi nhớ hận thù, nghĩ lại năm xưa trên dòng Hán Thủy nàng đút cơm cho mình ăn, trên Quang Minh Đỉnh ác đấu với vợ chồng Hà Thái Xung và Hoa Sơn nhị lão, nếu không có nàng đứng bên chỉ điểm, sau tuân mệnh sư phụ đâm mình một kiếm, lại cố ý đâm lệch; trên tiểu đảo, hai người thề non hẹn biển, lời thề còn văng vẳng bên tai; nghĩ cho sâu xa, những hành vi giảo trá tàn ác của nàng cũng chỉ vì mối thâm tình với mình, lúc này nàng thật yếu đuối đáng thương, nằm gục trong lòng không khỏi ngậm ngùi, bèn dịu dàng nói:
- Chỉ Nhược, muội thấy cái gì mà lại sợ hãi đến vậy?
Chu Chỉ Nhược đứng bật dậy nói:
- Muội không nói. Cái hồn ma đó quấn quýt muội, bản thân muội làm nhiều điều tàn ác cho nên nó mới báo oán. Muội nói thật cho chàng hay… chắc muội… chắc muội không sống được bao lâu nữa đâu…
Nói xong nàng ôm mặt chạy vụt về phía núi. Trương Vô Kỵ chẳng hiểu đầu đuôi, nghĩ thầm: "Cái gì mà lại hồn ma báo oán, theo đuổi quấn quýt nàng? Không lẽ bang chúng Cái Bang trả thù, làm ma làm quỷ dọa nàng hay sao?". Chàng lững thững đi theo thấy nàng chạy vào trong đám đệ tử phái Nga Mi, Bối Cẩm Nghi đem một chiếc áo khoác đắp lên cho nàng. Chu Chỉ Nhược nói nhỏ mấy câu gì đó, mọi người khom lưng nghe lệnh.
Khi đó trên núi Thiếu Thất quần hùng một số đông đang chuẩn bị về, Không Văn, Không Trí hai người đang chào từ giã. Dương Tiêu, Phạm Dao cả bọn cũng đến tụ tập chung quanh Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ nói:
- Thôi mình cũng sắm sửa về đi thôi.
Chàng thấy Chu Chỉ Nhược đến trước mặt Không Văn nói nhỏ mấy câu gì đó, sắc mặt nhà sư đại biến, sững sờ một hồi, rồi cương quyết lắc đầu dường như không tin. Chu Chỉ Nhược lại nói mấy câu, đột nhiên quỳ xuống, chắp hai tay, lẩm bẩm nói gì đó. Không Văn thần sắc trang nghiêm, miệng tụng nam mô. Chu Điên nói:
- Giáo chủ, giáo chủ phải ngăn lại ngay mới được, không thì không xong.
Trương Vô Kỵ nói:
- Ngăn cái gì?
Chu Điên nói:
- Chu cô nương định xuất gia làm hòa thượng, cô ta… cô ta vào cửa không rồi thì thật hỏng hết.
Dương Tiêu cười khẩy nói:
- Nếu Chu cô nương muốn xuất gia thì chỉ có thể làm ni cô chứ sao lại làm hòa thượng được? Có lẽ nào lại bái nhà sư chùa Thiếu Lâm làm thầy?
Chu Điên lấy tay cốc lên đầu mìn một cái nói:
- Đúng lắm, đúng lắm! Ta quả là hồ đồ. Thế Chu cô nương cầu khẩn Không Văn đại sư cái gì thế này? Một người là chưởng môn phái Thiếu Lâm, một người là chưởng môn phái Nga Mi, việc gì phải quỳ?
Lại thấy Chu Chỉ Nhược đứng thẳng lên, trên mặt tỏ ra thoải mái hơn. Trương Vô Kỵ thở dài:
- Thôi chuyện của người khác, mình chẳng nên xen vào làm gì.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
49 chương
106 chương
38 chương
19 chương
82 chương
43 chương
48 chương
123 chương