Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Chương 244
Nói đến đây bà tháo chiếc nhẫn sắt ở ngón tay vô danh nơi bàn tay trái ra, đứng thẳng dậy nói:
- Nữ đệ tử của phái Nga Mi Chu Chỉ Nhược quỳ xuống nghe dụ.
Chu Chỉ Nhược ngạc nhiên, lập tức quỳ xuống. Diệt Tuyệt sư thái giơ chiếc nhẫn lên cao khỏi đỉnh đầu, nói tiếp:
- Chưởng môn đời thứ ba của phái Nga Mi nữ ni Diệt Tuyệt, kính cẩn truyền chức chưởng môn bản phái cho chưởng môn đời thứ tư Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược bị sư phụ ép phải thề độc, đầu óc hỗn loạn bỗng nghe sư phụ truyền chức chưởng môn bản phái cho mình, lại càng hoang mang ngơ ngẩn, kinh hãi đến thừ người ra. Diệt Tuyệt sư thái lại từng tiếng một nói thật rõ ràng:
- Chu Chỉ Nhược, đưa tay trái ra phụng tiếp thiết chỉ hoàn chưởng môn của bản phái.
Chu Chỉ Nhược hoảng hốt giơ tay ra, Diệt Tuyệt sư thái liền đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út cho nàng. Chu Chỉ Nhược run rẩy nói:
- Sư phụ, đệ tử tuổi trẻ, nhập môn cũng chưa lâu làm sao có thể đảm đương việc lớn được? Lão nhân gia thể nào cũng thoát khỏi cảnh khốn cùng, mà nếu có không ra được thì đệ tử cũng không thể…
Nói đến đây, nàng ôm hai đầu gối sư phụ, khóc òa lên.
Nói xong quay lại Chu Chỉ Nhược:
- Mệnh lệnh sư tôn, con dám trái lời sao?
Nói xong đem giới luật của chưởng môn bản phái nói hết một lượt bắt nàng phải nhớ nằm lòng. Chu Chỉ Nhược thấy trong cách nói của sư phụ như có vẻ trối trăn lời sau cùng, lại càng kinh sợ nói:
- Đệ tử không muốn, đệ tử không đủ tài…
Diệt Tuyệt sư thái gằn giọng nói:
- Ngươi không nghe lời ta, vậy là kẻ khi sư diệt tổ rồi.
Bà thấy Chu Chỉ Nhược nem nép thật tội nghiệp, nghĩ đến chính mình còn thấy là quá to lớn, nay đem gánh nặng trút lên vai đưa học trò nhu thuận yếu đuối này, e rằng nàng không sao làm nổi. Thế nhưng trong các đệ tử của phái Nga Mi chỉ có nàng ngộ tính cao hơn cả, muốn tu tập võ công tối cao, làm rạng rỡ cho môn phái, ngoại trừ nàng ra không một người thứ hai nào thích hợp. Bà nghĩ đến rồi đây con đường đằng đẵng, biết bao gian lao khổ sở đang đón chờ đứa học trò nhỏ bé này, trong lòng không khỏi se lại, giơ tay đỡ nàng lên, ôm vào trong lòng ôn tồn vỗ về:
- Chỉ Nhược, ta sở dĩ đem chức vụ chưởng môn truyền cho con mà không truyền cho các sư tỉ, không phải vì sư phụ thiên vị, chỉ vì phái Nga Mi nữ lưu làm chủ, chưởng môn ắt phải võ công trác tuyệt để có thể đứng vững trước quần hùng trong võ lâm.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Võ công của đệ tử làm sao sánh được với các vị sư tỉ?
Diệt Tuyệt sư thái mỉm cười nói:
- Bọn nó thành công chỉ có hạn, đến mức như hiện nay, không còn tiến thêm bao nhiêu, đó là do thiên tư mà có chứ chẳng phải ý muốn con người. Con hiện nay tuy không bằng các sư tỉ của con, nhưng sau này không biết đâu mà kể. Ôi, không biết đâu mà kể, không biết đâu mà kể, cũng vì ở những chữ ấy.
Chu Chỉ Nhược thần sắc hoang mang, nhìn sư phụ không hiểu ý bà muốn nói gì. Diệt Tuyệt sư thái ghé miệng vào tai nàng nói nhỏ:
- Con đã là chưởng môn của bản phái rồi, ta đem một đại bí mật của môn phái kể cho con nghe.
Tổ sư khai sáng ra môn phái Quách nữ hiệp, vốn là con gái út của đại hiệp Quách Tĩnh. Năm xưa Quách đại hiệp danh chấn thiên hạ, trong đời có hai môn tuyệt nghệ, một là binh pháp hành quân chiến đấu, hai là võ công. Quách phu nhân Hoàng Dung nữ hiệp cực kỳ thông minh cơ trí, bà thấy thế của quân Nguyên quá lớn, thành Tương Dương rồi cũng sẽ không giữ được, hai vợ chồng quyết tâm lấy cái chết để đền nợ nước, ấy là biết không làm được đành giữ tấm lòng son tận trung, nhưng nếu vì thế mà tuyệt nghệ của Quách đại hiệp bị thất truyền, không đáng tiếc lắm hay sao? Huống chi bà nghĩ người Mông Cổ dù nhất thời có chiếm được Trung Quốc, người Hán cũng không cam chịu làm nô lệ mãi mãi. Sau này huyết chiến đất trung nguyên, hai môn binh pháp và võ công kia thể nào chẳng có chỗ đại dụng. Vì thế bà gọi các thợ đúc lành nghề, lấy thanh huyền thiết trọng kiếm của Dương Quá Dương đại hiệp tặng cho Quách tổ sư của bản phái nấu chảy ra, lại thêm thép ròng của người Tây phương đúc thành một thanh đao Đồ Long. Lúc đó lại lấy hai thanh bảo kiếm sắc bén là Quân Tử kiếm của Dương Quá đại hiệp và Thục Nữ kiếm của Dương phu nhân Tiểu Long Nữ nấu chảy mà luyện thành một thanh Ỷ Thiên kiếm.
Chu Chỉ Nhược nghe tiếng hai thanh đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên đã lâu, bây giờ mới biết hai thanh đao kiếm này là do mẫu thân của tổ sư bản phái Quách Tương nữ hiệp đúc thành. Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:
- Trước khi đúc đao rèn kiếm, Hoàng nữ hiệp cùng Quách đại hiệp hai người để ra một tháng, chép hết võ công và binh pháp tinh yếu, chia ra giấu trong hai thanh đao và kiếm. Binh pháp kia dựa vào bộ Vũ Mục Di Thư mà viết thành. Quách đại hiệp năm xưa từng theo Nguyên thái tổ Thành Cát Tư Hãn tây chinh, biết rõ đạo dùng binh dã chiến của người Mông Cổ, ông cũng đem những điểm quan trọng viết trong binh pháp. Về phần võ công bí tịch chủ yếu dựa vào bộ Cửu Âm Chân Kinh và tuyệt học của Hoàng đảo chủ, ông ngoại của Quách tổ sư. Trong Cửu Âm Chân Kinh có một phần là võ học cấp tốc, đáng tiếc là hai đệ tử của Hoàng đảo chủ luyện bị sai, Hoàng đảo chủ đau lòng đệ tử muốn chết, nghĩ cách chỉnh sửa lại cho đúng, có thể học được cấp tốc, tai họa sau đó cũng không nhiều. Vợ chồng Quách đại hiệp đem binh pháp, bí tịch giấu ở một nơi tuyệt đối bí mật, trên hai tấm thiết phiến có khắc bản đồ cùng phương pháp đến chỗ giấu, đem hai tấm thiết phiến giấu vào bên trong Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm. Muốn có binh pháp bí tich này phải tìm được tấm thiết phiến, mà muốn phá đao kiếm để lấy được thiết phiến lại phải có cả hai đao kiếm, thiếu một thứ cũng không được. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Chu Chỉ Nhược càng nghe càng thấy lạ lùng, lại nghe sư phụ kể:
- Vợ chồng Quách đại hiệp đúc đao kiếm xong, đem bảo đao giao cho con trai là Quách công Phá Lỗ, bảo kiếm giao cho Quách tổ sư bản phái. Quách tổ sư có một tỉ tỉ tên là Quách Phù, nhưng bản tính lỗ mãng nóng nảy, bởi vậy vợ chồng Quách đại hiệp không đem đao kiếm truyền cho nàng. Tại sao lại không đem luôn bí mật trong đao kiếm nói cho con trai, con gái biết mà lại phải xoay vòng luẩn quẩn thế này? Chỉ vì vợ chồng Quách đại hiệp liệu biết nếu binh thư và võ công bí tịch xuất hiện sớm, chưa tới thời cơ khu trục người Mông Cổ, nếu rơi vào tay kẻ gian ác không khỏi hậu họa vô cùng, tương lai chưa chắc đã còn tác dụng.
Sư phụ nói tới đây, nén tiếng nói lại, vẻ mặt trịnh trọng, kề sát vào tai nàng chậm rãi nói:
- Quanh thân đao Đồ Long đều là huyền thiết, khó có thể tổn hại, nhưng ở sống đao cách chuôi đao đúng bảy tấc, có thể dùng mũi kiếm Ỷ Thiên cách chuôi kiếm bảy tấc từ từ cắt vào, thiết nhập, trên đao kiếm hiện ra răng cưa, chậm rãi mà cưa, có thể mở được đao kiếm ra. Chỗ bảy tấc này lúc đánh nhau không bị đụng chạm đến, bởi vậy có thể để một chút sắt mềm. Đao kiếm đánh vào nhau, sống đao Đồ Long và thân kiếm Ỷ Thiên đều hiện ra chỗ hổng, bản đồ thiết phiến kia liền rơi ra. Căn cứ theo bản đồ này, liền có thể tìm tới nơi giấu binh pháp và bí tịch kia.
Sư phụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Khi thành Tương Dương thất thủ, cả vợ chồng Quách đại hiệp lẫn Quách công Phá Lỗ đều vì nước hi sinh, Đồ Long đao không biết ở đâu. Quách tổ sư lúc đó đang ở Tây Xuyên, muốn đến trợ giúp cha mẹ thân nhân nhưng đã không kịp. Một trăm năm sau, trong võ lâm biết bao nhiêu sóng gió, đôi đao kiếm đó qua tay đổi chủ nhiều lần. Người sau chỉ biết đao Đồ Long là võ lâm chí tôn, chỉ có kiếm Ỷ Thiên mới đương cự nổi, thế nhưng vì sao mà tôn quý hơn hết thì không ai biết cả. Quách công Phá Lỗ tuẫn quốc từ khi còn thanh niên, không có truyền nhân, thành ra bí mật trong hai thanh đao kiếm chỉ một mình Quách tổ sư bản phái biết mà thôi. Lão nhân gia lúc sinh tiền từng hết tâm hết sức đi tìm thanh đao Đồ Long nhưng không thành công. Đến khi lìa trần mới đem bí mật đó truyền lại cho ân sư ta là Phong Lăng sư thái. Ân sư ta nhận di mệnh của tổ sư đi tìm thanh đao Đồ Long cũng không có kết quả. Lão nhân gia lúc viên tịch lại đem thanh kiếm và di mệnh của tổ sư truyền lại cho ta. Ta tiếp nhiệm chức vụ chưởng môn bản phái chưa lâu thì sư bá ngươi Cô Hồng Tử gây sự với một thanh niên cao thủ của ma giáo, hai bên ước định tỉ võ, một đánh một, không ai có người giúp đỡ. Sư bá ngươi biết đối thủ tuy tuổi còn trẻ, võ công lại rất ghê gớm, nên mới đến mượn thanh Ỷ Thiên kiếm của ta.
Chu Chỉ Nhược nghe tới "thanh niên cao thủ trong ma giáo", trong bụng chột dạ, tự nhiên mặt đỏ lên, nhưng lại nghĩ ngay: "Không phải chàng đâu, e rằng khi đó chàng chưa ra đời nữa".
Lại nghe Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:
- Khi đó ta muốn đi theo để trợ giúp nhưng sư bá ngươi là người hết sức tín nghĩa, nói rằng đã nói trước với ma đầu kia rằng không để cho người thứ ba nào tham dự thành thử kiên quyết không cho ta đi. Trận tỉ thí đó, sư bá ngươi võ công tuy không kém gì đối thủ nhưng gã ma đầu liên tiếp thi hành ngụy kế, sau cùng bị trúng một chưởng vào ngực, kiếm Ỷ Thiên chưa ra khỏi vỏ thì đã bị ma đầu kia đoạt mất.
Chu Chỉ Nhược "A" lên một tiếng, nghĩ đến khi tiểu ma đầu đoạt kiếm từ tay Diệt Tuyệt sư thái lúc ở Quang Minh Đỉnh, thì nghe sư phụ kể thêm:
- Gã ma đầu kia liên tiếp cười khẩy nói: "Kiếm Ỷ Thiên nghe danh ghê gớm thế nhưng dưới mắt ta có khác gì đồng nát sắt rỉ đâu". Nói xong y vứt toẹt thanh kiếm xuống đất rồi đi thẳng. Sư bá ngươi nhặt thanh kiếm lên, muốn quay lại núi trả cho ta. Ngờ đâu ông tâm cao khí ngạo, càng nghĩ càng tức không chịu nổi, chỉ mới đi được ba ngày thì ở trên đường ngã bệnh không dậy được, thanh kiếm Ỷ Thiên bị quan phủ lấy mất đem hiến cho triều đình. Con có biết tên ma đầu đã chọc tức sư bá Cô Hồng Tử đó là ai không?
Chu Chỉ Nhược đáp:
- Không…con không biết. Ai thế?
Diệt Tuyệt sư thái đáp:
- Chính là kẻ sau này đã hại đời làm chết Kỷ Hiểu Phù sư tỉ con, đại ma đầu Dương Tiêu đó.
Chu Chỉ Nhược lại "A" một tiếng. Sư phụ lại nói với Chu Chỉ Nhược:
- Thời khắc không còn nhiều, ta không nói với con được bao nhiêu nữa. Thanh kiếm Ỷ Thiên sau đó hoàng đế Thát tử ban cho Nhữ Dương Vương, ta đến phủ Nhữ Dương Vương đoạt lại. Lần này bất hạnh thay trúng phải gian kế, thanh kiếm đó vào tay bọn ma giáo.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Không phải đâu, đó là bị cô nương họ Triệu kia đoạt mất đó.
Diệt Tuyệt sư thái trừng mắt nhìn nàng, nói:
- Con bé họ Triệu rõ ràng cùng bọn với ma đầu của ma giáo, không lẽ giờ phút này, con vẫn chưa tin lời sư phụ hay sao?
Chu Chỉ Nhược quả thực khó mà tin như thế nhưng không dám cãi lại lời sư phụ.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Sư phụ muốn con tiếp nhiệm chưởng môn cũng là có thâm ý. Ta kỳ này rơi vào tay bọn gian đồ, anh danh một đời trôi theo dòng nước, thực không còn muốn sống mà ra khỏi cái tháp này. Tên dâm đồ họ Trương kia có tà ý, ắt sẽ không hại tính mạng con, thành thử con có thể giả vờ khứng chịu, thừa cơ đoạt lại thanh Ỷ Thiên kiếm. Còn thanh đao Đồ Long ở trong tay nghĩa phụ y là ác tặc Tạ Tốn. Tên tiểu tử đó dù cách nào cũng không thổ lộ chỗ ở của Tạ Tốn nhưng trên đời này chỉ một người có thể bảo y đi lấy thanh đao đó được thôi.
Chu Chỉ Nhược biết sư phụ nàng nói đây là nói về mình, vừa thẹn thùng vừa e ngại, vừa sợ hãi vừa vui mừng. Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:
- Người đó chính là con đó. Ta muốn con dùng sắc đẹp dụ y lấy được bảo đao bảo kiếm, việc đó quả không phải là đường lối của người hiệp nghĩa. Thế nhưng để thành được đại sự không thể nề tiểu tiết. Con thử nghĩ xem, thanh kiếm Ỷ Thiên nay ở trong tay con bé họ Triệu, còn đao Đồ Long ở trong tay ác tặc Tạ Tốn, chúng nó cùng một phường tồi bại với nhau, nếu như một ngày nào đó đao kiếm tương phùng, lấy được binh pháp võ công của Quách đại hiệp, dùng đó tàn hại dân lành, thiên hạ biết bao nhiêu kẻ vô tội bị bỏ mạng, vợ chồng chia lìa, cha con ly tán, việc đuổi quân Thát tử đã khó lại càng khó hơn. Chỉ Nhược, ta biết việc này khó tày trời, thực không nỡ để con phải gánh vác, thế nhưng chúng ta một đời học võ cốt để làm gì? Chỉ Nhược, ta vì trăm họ mà cầu khẩn con.
Bà nói tới đây, đột nhiên đứng lên quỳ hai gối, hướng về Chu Chỉ Nhược phục xuống lạy. Chu Chỉ Nhược kinh hãi không để đâu cho hết, vội vàng quỳ theo, kêu lên:
- Sư phụ, sư phụ, thầy…
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Bình tĩnh nào, đừng để cho ác tặc bên ngoài kia nghe thấy, con có bằng lòng không? Nếu con không nhận lời, ta sẽ không đứng lên đâu.
Chu Chỉ Nhược lòng rối như tơ vò, trong một thời gian ngắn ngủi như thế, sư phụ bảo nàng làm ba chuyện thật to lớn, trước là lập một lời thề thật độc không được phải lòng Trương Vô Kỵ, kế đến bắt nàng tiếp nhiệm chưởng môn bản phái, sau cùng lại bắt nàng dùng mỹ sắc để dụ dỗ Trương Vô Kỵ hầu lấy được kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long. Ba chuyện ấy trong vòng mười năm mà bảo nàng làm, dẫu nàng tính hạnh ôn nhu cũng đã thấy không làm nổi, huống chi chỉ trong một giây một phút? Nàng thần trí bấn loạn, lúc này người mê đi không còn biết gì nữa.
Đột nhiên nàng thấy môi trên đau nhói, mở mắt ra thấy sư phụ vẫn quỳ sừng sững ở trước mặt. Chu Chỉ Nhược khóc nói:
- Sư phụ, xin lão nhân gia đứng lên đi.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Vậy con đã bằng lòng làm việc sư phụ cầu ở con chưa?
Chu Chỉ Nhược nước mắt chảy dài lặng lẽ gật đầu nhưng dường như lại muốn ngất đi lần nữa. Diệt Tuyệt sư thái nắm lấy cổ tay nàng, hạ giọng nói:
- Con lấy được kiếm Ỷ Thiên và đao Đồ Long rồi, tìm một nơi thật kín đáo, lấy đao kiếm chém vào nhau, rồi lấy răng cưa cưa đến kia bảo đao bảo kiếm mở ra, có thể lấy được thiết phiến giấu trong đó. Đây là cách duy nhất để lấy bản đồ ra, con có nhớ không?
Bà ta tuy nói rất nhỏ nhưng âm thanh cực kỳ gay gắt. Chu Chỉ Nhược gật đầu.
Diệt Tuyệt sư thái lại tiếp:
- Đây là bí mật tối quan trọng của bản phái, từ thuở Quách đại hiệp truyền lại cho Quách tổ sư tới nay chỉ một mình người chưởng môn được biết. Ai cũng biết đao Đồ Long và kiếm Ỷ Thiên đều sắc bén tuyệt luân, dẫu người nào có được cả hai món binh khí này, ai dám mạo hiểm đem bảo đao bảo kiếm chém vào nhau, đồng thời hủy đi hai bảo vật hiếm có? Con lấy được binh pháp rồi, chọn người nào tâm địa nhân hậu, hết lòng hết dạ với đất nước, đem truyền thụ cho y, bắt y thề phải dùng để đuổi quân Hồ Lỗ. Còn võ công bí cấp thì con tự mình luyện lấy. Môn võ công thuần cương mãnh, con không nên luyện, chỉ nên luyện công phu Cửu Âm chân kinh. Vì chống đỡ cường địch, bất đắc dĩ mà phải luyện cấp tốc, con sau khi luyện, dựa vào võ công tuyệt đỉnh có thể kêu gọi võ lâm Trung Nguyên, được quần hào quy tâm. Thế nhưng sau khi đã làm xong đại sự, phải đi lại từ đầu cho có căn cơ, công phu gấp gáp kia chỉ dùng được một thời, là con đường ứng phó trong lúc khẩn cấp, không phải là võ học chân chính vô địch thiên hạ. Chỗ đó con phải ghi nhớ kỹ trong lòng.
Chu Chỉ Nhược ngơ ngẩn bần thần lặng lẽ gật đầu. Diệt Tuyệt sư thái nói tiếp:
- Cả cuộc đời thầy chỉ có hai tâm nguyện lớn, một là làm sao đuổi được bọn Thát tử lấy lại giang sơn cho người Hán; hai là làm sao cho phái Nga Mi võ công đứng đầu thiên hạ, vượt cả Thiếu Lâm, Võ Đang trở thành môn phái số một của trung nguyên. Hai chuyện đó thật là khó khăn nhưng đến bây giờ thấy có chút hi vọng, chỉ cần con theo đúng lời dặn dò của sư phụ thì chuyện gì rồi cũng xong, ta dù ở nơi cửu tuyền cũng còn cảm kích chịu ơn con.
Chu Chỉ Nhược đến lúc gục đầu xuống, vẫn nghe Tạ Tốn đang nhẹ giọng niệm kinh, tựa hồ nghe tới thủy triều dâng lên trên hải đảo, âm thanh sóng biển võ lên bờ cát, nghĩ thầm: "Ngày ấy cũng thật là cơ duyên cực xảo, đoàn người chúng ta đi tới một tiểu đảo vô danh, tôi không tốn chút sức nào lấy được bình Thập Hương Nhuyễn Cân Tán bên người Triệu Mẫn đang ngủ say, tôi tranh giành nấu ăn nấu cơm, đem độc dược lặng lẽ bỏ vào nồi canh tất nhiên là không khó. Mọi người ăn thức ăn xong không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh. Mình rút kiếm đứng bên cạnh tiểu ma đầu này, giơ cao kiếm lên nhưng lại không chém xuống. Y bỗng nhiên hướng mặt về phía mình cười cười, thần thái nói không hết vẻ đáng yêu, có phải là trong mộng gặp được mình hay không? Mình đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt y, làm sao mình đâm một kiếm giết y được? Tạ Tốn uy phong lẫm lẫm, cho dù đang ngủ, cũng thật sự đáng sợ, trong lòng mình đã quyết. Ta tới trước bờ biển cho chiếc thuyền Ba Tư chạy đi, lại rạch trên mặt Thù Nhi hơn mười đường, đem nàng cùng Triệu Mẫn hai người ném xuống biển.
Ta đem Đồ Long đao cùng Ỷ Thiên kiếm giấu vào trong một sơn động xa xa, lại dùng kiếm cắt một bên tóc của mình, lại nhịn đau cắt một vết bên tai trái, uống một chút Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, trở lại chỗ cũ ngủ thật. Thập Hương Nhuyễn Cân Tán đúng là của Triệu Mẫn, nàng lại đã mất tích, chỉ cần thi thể không trôi dạt về đảo, vậy thì không ai biết hết. Một đêm nọ, mình chiếu theo phương pháp như lời sư phụ, lấy đao kiếm chém nhau, rồi lấy răng cưa trên đao kiếm cưa chỗ hổng ra, quả nhiên rơi ra hai khối thiết phiến, một khối có khắc chữ Phổ Độ Đào Hoa đảo, khối còn lại là một tấm bản đồ lằng nhằng khúc chiết, trên bản đồ có mũi tên chỉ hướng.
Ta biết Phổ Độ Đào Hoa đảo là ở tây lộ Chiết Giang. Sau khi trở lại trung thổ, ta cùng nhóm sư tỷ bổn phái gặp nhau, đem tổng môn bổn phái tạm thời dời đến Định Hải, tự thuê thuyền rồi tới Đào Hoa đảo. Trên đảo bộ trí cổ quái, đường đi ngoằn nghèo, làm đầu óc người ta mất hết phương hướng, hẳn là do cao thủ dựa vào lẽ ngũ hành sinh khắc để xây dựng phòng xá nhà cửa, nhưng ta có bản đồ chỉ điểm, cũng không có gì khó khăn. Theo bản đồ tìm đến, rốt cuộc đào ra hai bản chép tay ở trong một cái sơn động. Ta cầm về tổng môn Định Hải lẳng lặng duyệt qua, y theo di mệnh sư phụ, học luyện công phu cấp tốc trong Cửu âm chân kinh. Hai môn võ công Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cùng Bạch Mãng Tiên quả nhiên luyện rất nhanh, chỉ trong thời gian mấy tháng, này hai môn võ công này đã đánh cho Cái Bang cùng phái Võ Đang như gió thổi cỏ rạp.
Hoàng sam nữ tử kia không biết lai lịch thế nào, võ công của nàng hiển nhiên cũng là lấy Cửu Âm Chân Kinh làm cơ sở, nhưng thuần thục thâm hậu, tôi không thể bằng được, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của ta đụng phải nàng như bị trói chân trói tay, hoàn toàn không có đất thi triển".
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
253 chương
33 chương
27 chương
14 chương
15 chương
115 chương
20 chương