Triệu Mẫn chợt nghĩ ra một cách liền nhảy xuống ngựa chạy qua một bên đường. Hai tên lính Mông Cổ cùng xuống ngựa đuổi theo. Triệu Mẫn kêu lên "Ối chao" rồi ngã lăn ra. Gã rậm râu liền nhảy tới ôm lưng nàng, cùi chỏ Triệu Mẫn liền thúc ra sau trúng ngay huyệt đạo trên ngực y, tên râu xồm không kịp hự lên một tiếng đã ngã lăn sang một bên. Tên còn lại đâu biết bạn mình đã bị ám toán, cũng nhảy tới, Triệu Mẫn cũng cùng một cách lại đánh trúng yếu huyệt. Hai lần đả huyệt như thế, lúc bình thời thật chẳng mất chút hơi sức nào nhưng lúc này phải thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt đầm đầu tóc, toàn thân dường như không còn lực khí. Nàng gắng gượng đứng lên, đỡ Trương Vô Kỵ xuống ngựa, rút chủy thủ ra cầm trên tay quát lớn: - Hai tên cẩu tặc phạm thượng làm loạn kia, có muốn sống không thì bảo? Hai tên lính Mông Cổ huyệt đạo bị đánh trúng, nửa thân trên hoàn toàn tê dại, hai tay không cử động được tuy nửa thân dưới vẫn còn tri giác nhưng cũng đau đớn khó chịu. Chúng tưởng Triệu Mẫn thể nào cũng giết cả đôi, nào ngờ nghe nàng nói xem ra còn có chút hi vọng sống sót, vội nói: - Cô nương tha mạng cho, Hoa Nhi Bất Xích tướng quân không phải chúng tôi giết hại. Triệu Mẫn nói: - Được, nếu các ngươi làm theo lời ta thì ta tha cho hai cái mạng chó của chúng bay khỏi chết. Hai tên lính Mông Cổ chẳng biết nàng bắt chúng làm chuyện khó khăn gì nhưng cũng đáp liều: - Làm ngay, làm ngay. Triệu Mẫn chỉ vào hai con ngựa của mình nói: - Hai chúng bay cưỡi hai con ngựa này chạy về hướng đông, trong vòng một ngày một đêm, phải chạy sao cho đủ ba trăm dặm, càng nhanh càng tốt, không được sai sẩy. Hai gã mặt ngơ ngác, có nằm mơ cũng không ngờ được nàng lại chỉ bắt chúng làm một việc dễ đến thế, nghĩ chắc nàng muốn nói ngược để đùa chúng chăng. Gã râu xồm nói: - Cô nương, tiểu nhân dẫu có lớn mật mấy cũng chẳng dám tơ tưởng đến con ngựa của cô nương… Triệu Mẫn ngắt lời y nói: - Việc đang khẩn bách, mau mau lên ngựa. Trên đường đi nếu có ai hỏi đến, ngươi phải nói là hai con ngựa này mua ngoài chợ, tuyệt đối không được đề cập đến hình dáng bọn ta, biết chưa? Hai tên lính Mông Cổ bán tín bán nghi nhưng Triệu Mẫn luôn mồm giục giã, nghĩ bụng nếu dẫu có gì lừa dối thì cũng còn hơn là bị nàng đâm chết ngay tại chỗ nên vội xin lỗi, từng bước từng bước lết đến trèo lên yên. Người Mông Cổ từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, cưỡi ngựa còn dễ hơn đi trên đường, tuy tay chân cứng đơ nhưng cũng điều khiển được con ngựa chạy. Hai đứa sợ rằng Triệu Mẫn chỉ vì hồ đồ nhất thời rồi sẽ hối hận nên chạy được vài trượng liền kẹp hai chân, thúc ngựa chạy cho nhanh. Trương Vô Kỵ nói: - Chủ ý của muội cao minh thật. Nếu như thủ hạ của ca ca muội có thấy hai con tuấn mã này, cũng tưởng hai đứa mình đi về hướng đông. Thế bây giờ chúng mình đi về hướng nào đây? Triệu Mẫn nói: - Mình sẽ đi về hướng tây nam. Hai người trèo lên hai con ngựa của hai tên Mông Cổ để lại, không theo đường mà đi băng qua những vùng hoang dã đi về hướng tây nam. Đoạn đường này toàn những loạn thạch hiểm trở, gai góc rất nhiều đâm vào chân ngựa khiến máu chảy ròng ròng, đi khập khiễng mỗi giờ chỉ được chừng hai chục dặm. Trời sắp tối bỗng thấy dưới thung lũng một luồng khói đen cuồn cuộn bốc lên. Trương Vô Kỵ mừng nói: - Trước mặt có người ở, thôi mình tới đó xin tá túc. Đi đến gần thấy lấp ló sau những tàn cây một góc tường màu vàng, thì ra là một cái miếu. Triệu Mẫn đỡ Trương Vô Kỵ xuống ngựa, để hai con ngựa quay đầu về hướng tây, nhặt dưới đất một cành gai, quất luôn mấy cái vào mông hai con ngựa. Hai con ngựa hí lên một tiếng dài, chạy vọt đi. Nàng tới đâu cũng bày nghi trận, chỉ mong truy binh của Vương Bảo Bảo bị lạc đường, cả đến không còn ngựa cưỡi đi lại rất gian nan nàng cũng đành chịu, chỉ cốt sao được lúc nào hay lúc ấy. Hai người dìu lẫn nhau, từng bước từng bước đến trước miếu, thấy trên biển ngay cửa chính đề Hộ Quốc Tự. Triệu Mẫn cầm chiếc vòng cửa gõ ba cái, đợi một hồi không thấy ai trả lời lại gõ thêm ba cái nữa. nguồn t r u y ệ n y_y Bỗng nghe bên trong cửa có tiếng người lạnh lùng hỏi: - Người hay quỷ đó? Muốn chết hay sao? Nghe lạch cạch mấy tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, đằng sau có một bóng người. Khi đó trời đã sâm sẩm tối, người kia lại quay lưng ra ánh sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng thấy y đầu trọc mặc áo nhà tu hóa là một hòa thượng. Trương Vô Kỵ nói: - Hai anh em chúng tôi đi đường gặp cướp, thân bị trọng thương, xin nhà chùa cho tá túc một đêm. Mong đại sư mở lòng từ bi. Người kia hừ một tiếng, cười khẩy nói: - Người xuất gia xưa nay có giúp đỡ ai bao giờ, các ngươi đi chỗ khác. Y vừa toan đóng cửa, Triệu Mẫn vội nói: - Giúp người người giúp lại, biết đâu chẳng có chỗ lợi cho mình. Gã hòa thượng kia liền hỏi: - Lợi chỗ nào? Triệu Mẫn giơ tay tháo chiếc vòng đeo tai có đính hạt châu đeo đưa cho y. Gã hòa thượng thấy hạt ngọc trai trên chiếc vòng to bằng ngón tay út bèn nhìn kỹ lại hai người đánh giá thêm một lần nữa rồi nói: - Được rồi, giúp người người giúp mình. Y né qua một bên nhường Triệu Mẫn đỡ Trương Vô Kỵ đi vào. Nhà sư đó đưa hai người đi qua một đại điện và một gian phòng, đến bên cái chái phía đông nói: - Hai người ở đây nhé. Trong phòng chẳng đèn chẳng nến gì, tối om om, Triệu Mẫn đưa tay sờ thử trên giường chỉ độc một cái chiếu ngoài ra không có gì khác. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng người nói oang oang: - Hác tứ đệ, ngươi đưa ai vào đó? Nhà sư kia đáp: - Hai người khách đến ngủ nhờ. Nói xong y liền hấp tấp đi ra cửa. Triệu Mẫn nói: - Sư phó, xin ông bố thí cho hai bát cơm với một ít rau dưa. Hòa thượng kia đáp: - Người xuất gia ăn của bá tánh chứ không bố thí. Y nói rồi lầm lũi đi thẳng. Triệu Mẫn hậm hực nói: - Gã hòa thượng này thật khả ố. Vô Kỵ ca ca, chàng đói lắm phải không? Mình phải tìm xem có cách nào kiếm gì ăn mới được. Đột nhiên trong sân có tiếng chân người, có đến bảy tám người đi vào, ánh lửa lấp loáng, cửa phòng mở ra, hai nhà sư giơ cao ngọn đuốc chiếu vào hai người. Trương Vô Kỵ còn đang kinh hoảng, nhìn ra thấy có cả thảy tám tăng nhân, kẻ cao người thấp kẻ thì mày rậm mắt trố, kẻ thì mặt bành bạnh đầy hoành nhục, không một người nào ra vẻ lương thiện. Một nhà sư già mặt mũi nhăn nheo nói: - Các ngươi trên người còn bao nhiêu vàng bạc châu báu, mau đưa hết ra đây. Triệu Mẫn hỏi lại: - Để làm gì? Nhà sư già cười nói: - Hai vị thí chủ có duyên đến chốn này, đúng ngay lúc tiểu miếu sắp làm một đàn tràng lớn, lại cần tô tượng đúc chuông, trùng tu sơn môn. Hai vị trong người có vàng bạc châu báu thì đem ra bố thí. Nếu như không khứng đưa cho chúng tôi, đắc tội với bồ tát thì phiền lắm đấy nhé. Triệu Mẫn giận dữ nói: - Làm thế có khác gì ăn cướp hay sao? Nhà sư già đáp: - Không dám, không dám! Tám huynh đệ chúng tốt giết người đốt nhà, vốn dĩ là cường đạo, gần đây bỏ dao đồ tể xuống là thành Phật ngay, chẳng biết làm gì bèn làm sư sãi. Hai vị thí chủ có duyên làm thân dê béo đến tận miệng chúng tôi, ôi, thật khiến cho người xuất gia chúng tôi lục căn không sao còn thanh tĩnh cho nổi. Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn kinh hãi không để đâu cho hết, đâu ngờ tám nhà sư này lại là giặc cướp giả trang, gã hòa thượng già này nói không cần giữ ý ắt là định giết hai người, sau khi thổ lộ thân thế sẽ ra tay không tha. Một nhà sư khác cười nham hiểm: - Nữ thí chủ không phải sợ, tám hòa thượng cường đạo chúng tôi đang cần một áp miếu phu nhân, cô xinh đẹp như thế, thật chẳng khác gì Quan Thế Âm bồ tát hạ phàm, Phật Như Lai nhìn thấy cũng còn động tâm. Hay quá, hay quá! Triệu Mẫn lấy trong bọc ra bảy tám đỉnh vàng, một vòng hạt châu để lên trên bàn nói: - Tài vật châu báu có tất cả bây nhiêu thôi. Anh em chúng tôi cũng là người trong võ lâm, mong các vị giữ nghĩa khí giang hồ. Nhà sư già cười hỏi: - Hai vị là người trong võ lâm, vậy thì quả là tốt lắm, không biết là môn hạ phái nào đó? Triệu Mẫn đáp: - Chúng tôi là đệ tử phái Thiếu Lâm. Phái Thiếu Lâm là môn phái lớn nhất trong võ lâm, nàng đoán chừng nếu tám người này nếu không xuất thân từ một bàng chi của Thiếu Lâm thì thân hữu cũng có người liên hệ với phái này. Nhà sư kia ngạc nhiên nhưng lập tức mắt lộ hung quang nói: - Là đệ tử của Thiếu Lâm à? Thế thì thật là khéo, hai đứa trẻ ranh chúng bay chỉ nên trách mình đầu nhập lầm môn phái thôi. Y giơ tay toan chộp vào cổ tay nàng. Triệu Mẫn vội rụt tay lại, gã sư già liền bắt hụt. Trương Vô Kỵ thấy tình thế trước mắt thật là nguy ngập, cả mình lẫn Triệu Mẫn hai người đều bị trọng thương, không cách nào chống cự, mấy năm qua chàng đã giao đấu với không biết bao nhiêu cao thủ thành danh trong võ lâm, chẳng lẽ hôm nay lại chết về tay tám tên cường đạo hạng ba hạng tư trên giang hồ? Dầu sao chăng nữa, không thể nào giương mắt nhìn Triệu Mẫn bị nhục liền nói: - Mẫn muội, muội trốn vào sau lưng ta, để ta thanh toán tám tên giặc cỏ này. Triệu Mẫn là người bụng đầy mưu mẹo, lúc này cũng đành bó tay liền hỏi: - Các ngươi là hạng người nào? Lão già kia liền đáp: - Bọn ta là bạn đồ của phái Thiếu Lâm bị đuổi ra khỏi chùa, gặp người của môn phái khác còn ra tay nể nang một chút, còn như gặp phải đệ tử Thiếu Lâm thì không thể tha được. Tiểu cô nương, vị huynh đệ này vốn dĩ muốn giữ cô làm áp miếu phu nhân, bây giờ biết cô là đệ tử Thiếu Lâm, bọn ta đành phải tiên gian hậu sát, không để ai sống sót cả. Trương Vô Kỵ trầm giọng nói: - Giỏi thật! Các ngươi là môn hạ của Viên Chân, phải không nào? Nhà sư già kia "Ồ" lên một tiếng nói: - Thế thì lạ thật, làm sao ngươi biết? Triệu Mẫn liền tiếp lời: - Bọn ta đang lên chùa Thiếu Lâm đây để gặp Trần Hữu Lượng đại ca suy cử Viên Chân đại sư lên làm phương trượng. Lão tăng kia liền nói: - Thiện tai, thiện tai! Ngã Phật Như Lai, phổ độ chúng sinh. Triệu Mẫn đáp: - Đúng thế! Chúng mình phải đồng tâm hiệp lực để cùng làm cho xong việc thiện này. Nàng vừa nói câu đó, cả tám nhà sư cùng cười ha hả. Thì ra tám tên hòa thượng đó vốn cùng một đảng với Viên Chân và Trần Hữu Lượng, do Trần Hữu Lượng dẫn nhập, xin làm môn hạ của Viên Chân. Viên Chân lúc trước gây xích mích lục đại môn phái tấn công Quang Minh Đỉnh, chưa xong kì công, sau đó cùng Triệu Mẫn bố trí bắt đám người Không Văn, Không Trí, lại bị Trương Vô Kỵ phá hỏng, hắn lại muốn sinh sự ở trong Thiếu Lâm tự, mưu đồ nhậm chức phương trượng, mấy năm nay thu nhận nhân tài khắp nơi. Tuy nhiên chùa Thiếu Lâm giới luật nghiêm nhặt, mỗi khi thu nhận một người nào đều phải do người chấp chưởng giới luật giám tự tra xét kỹ càng xuất thân lai lịch chứ không phải Viên Chân muốn thu ai cũng được. Do đó Trần Hữu Lượng mới hiến kế rằng mời gọi các hào kiệt giang hồ, cướp sông cướp biển bái sư ở bên ngoài chùa, tuy cũng là đệ tử của Viên Chân nhưng không vào ở trong chùa Thiếu Lâm, đợi khi thời cơ đến cùng đứng lên làm đại sự. Võ công của Viên Chân cao siêu biết chừng nào, chỉ cần ra tay đều khiến cho quần hào giang hồ kính phục. Những người đó vốn dĩ ngưỡng mộ uy vọng danh môn chính phái của phái Thiếu Lâm, lại trông thấy thần công tuyệt kỹ của Viên Chân nên ai nấy đều bằng lòng bái sư. Một số nhỏ không chịu phản bội môn hộ liền bị Viên Chân ra tay trừ ngay, thành ra gian mưu của y tuy tính toán đã lâu nhưng không bị bại lộ. Nhà sư già kia nói "Ngã Phật Như Lai, Phổ Độ Chúng Sinh" chính là ám hiệu khi gặp để nhận nhau, nếu người cùng trong đảng sẽ đáp là "Hoa Khai Kiến Phật, Tâm Tức Linh Sơn" là biết liền. Triệu Mẫn vừa nghe nhà sư già kia mở miệng nhận là đệ tử của Viên Chân, liền suy ra Viên Chân chắc có âm mưu lên làm phương trượng thế nhưng cái ám hiệu của họ định với nhau thì làm sao biết được? Một nhà sư lùn mập liền hỏi: - Phú đại ca, con nhãi này nói đến chuyện suy cử sư phụ chúng ta lên làm phương trượng chùa Thiếu Lâm, không biết cái tin tức đó từ đâu ra? Sự việc trọng đại như thế không thể không tra hỏi cho rõ ràng. Tám gã này tuy đã cạo đầu làm sư nhưng vẫn gọi nhau bằng đại ca, nhị ca chưa bỏ thói quen từ thuở còn là lục lâm. Trương Vô Kỵ vừa nghe thấy tiếng cười của bọn chúng biết là không xong, có điều mới bị trong thương chân khí không sao ngưng tụ, chỉ đành cố gắng thu nhiếp tâm thần, thấy hơi nóng bốc lên bừng bừng bên đông một mảng, bên tây một khối nhưng không sao vận chuyển vào kinh mạch được. Nhà sư già kia giơ năm ngón tay như vuốt chim vồ tới Triệu Mẫn, nàng không có cách nào chống đỡ, chỉ đành co người xuống gầm giường còn Trương Vô Kỵ nóng ruột nhưng không cách nào khác hơn là ngồi xếp bằng vận công, chỉ mong khôi phục được hai, ba thành công lực đủ đế đánh bại tám tên ác tặc này. Gã sư lùn mập thấy chàng còn ra bộ ra tịch ngồi hành công đả tọa, giận dữ quát lớn: - Thằng khốn này không biết sống chết là gì, để ông cho mày về chầu tây phương trước đã, đỡ vướng chân vướng tay.