Ỷ Thiên Đồ Long Ký
Chương 213
Triệu Mẫn nói:
- Hôm trước ở sau gốc cây, nghe chàng nói với cô ta những lời đường mật, muội thật chỉ mong chết cho xong, chỉ mong đừng sinh ra trên cõi đời này. Hôm đó muội cười khẩy hai tiếng, nay cô ta cũng trả lại hai tiếng cười. Chỉ có điều… có điều… chàng chưa từng nói với muội một câu nào để muội được vui.
Trương Vô Kỵ trong lòng xót xa:
- Triệu cô nương, đúng ra ta chẳng nên đến đây, cũng không nên gặp lại cô làm gì. Lòng ta đã thuộc về người khác, chẳng nên làm cho cô thêm buồn phiền. Cô là thân cành vàng lá ngọc, từ nay quên cái kẻ lãng tử giang hồ này đi cho xong.
Triệu Mẫn cầm tay Trương Vô Kỵ lên, vuốt ve vết sẹo trên lưng bàn tay chàng, nhỏ nhẹ nói:
- Chỗ muội cắn chàng đây, dù chàng võ công cao đến đâu, y đạo giỏi đến đâu, cũng không thể nào làm mất được vết sẹo này. Cái sẹo trên tay chàng chàng không trừ được, làm sao xóa được vết thương trong tim muội?
Nói tới đây nàng vòng tay lên vít cổ Trương Vô Kỵ xuống, để một nụ hôn thật nồng thắm trên môi chàng. Trương Vô Kỵ chỉ thấy làn môi mềm mại của nàng quyện với hương thơm xông lên mũi, trong lòng đê mê. Đột nhiên Triệu Mẫn cắn mạnh vào môi chàng một cái bật máu ra rồi đưa tay xô mạnh vào vai Trương Vô Kỵ, xoay mình nhảy ra khỏi cửa sổ, kêu lên:
- Chàng là tiểu dâm tặc, muội ghét chàng, muội hận chàng.
Trương Vô Kỵ châm nến lên, bên trong tiểu điếm yên ắng, ánh nến chiếu mờ mờ, nhìn bầu rượu chén rượu trên bàn, bốn đĩa món ăn chưa hề động tới, hai đôi đũa để ở hai chỗ đối nhau, nhớ lại nụ hôn vừa rồi của Triệu Mẫn vừa cay đắng lại vừa ngọt ngào, mình đối với nàng thật là khó mà phân chia rõ ràng, không khỏi một trận thẫn thờ, sau đó là đau xót kịch liệt. Đoán rằng Chu Chỉ Nhược nhất định oán trách mình lén hẹn Triệu Mẫn đến đây gặp gỡ, thật là oan uổng, thế tất khó biện bạch, nhưng nếu kiếp này phải vĩnh biệt Triệu Mẫn như vậy, không được gặp lại, trong lòng thực ngàn vạn lần luyến tiếc, nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy Chu Chỉ Nhược có đổ oan cho mình hay không cũng không quan trọng hơn. Lúc này chạy khỏi tiểu điếm, nhảy lên nóc nhà chạy băng băng, đã không thấy bóng dáng Triệu Mẫn đâu nữa, đành phải buồn bả trở lại khách điếm.
Chỉ thấy Hàn Lâm Nhi đứng ở cửa khách điếm, đang lo lắng hết nhìn đông nhìn tây, chờ chàng trở về. Vừa hỏi xong, Hàn Lâm Nhi nói Chu cô nương đã về trước nửa canh giờ, đem theo vài đồ đạc rồi tức giận bỏ đi. Hỏi nàng khi nào trở về, nàng nghiêm mặt nói với Hàn Lâm Nhi: "Không trở về nữa. Ta không bao giờ trở về nữa!". Nói xong nước mắt chảy xuống. Muốn đến khuyên bảo, Chu cô nương đã cưỡi ngựa chạy như bay mà đi, không rõ là chạy hướng đông, hướng tây hay hướng nam, hướng bắc.
Hàn Lâm Nhi vội la lên:
- Giáo chủ, chuyện này là thế nào? Chúng ta mau đi tìm Chu cô nương trở về đi!
Trương Vô Kỵ vừa sốt ruột, lại tự trách mình, liền để lại lời nhắn cho Bành Oánh Ngọc, cùng Hàn Lâm Nhi chia nhau tìm kiếm. Chàng tìm kiếm ở các nơi trong thành Đại Đô, ngay cả khách điếm, chùa miếu, thôn cư ngoại thành cũng tìm, nhưng đến lúc trời sáng cũng không thấy tăm hơi Chu Chỉ Nhược, dường như nàng biến mất một cách thất thường.
Đến khi trở lại khách điếm, Bành Oánh Ngọc cùng Hàn Lâm Nhi đã lần lượt trở về, ba người nhìn nhau, đều lắc đầu. Trương Vô Kỵ tâm loạn như ma:
- Hiện nay chẳng những không biết tung tích nghĩa phụ, ngay cả Chỉ Nhược cũng bỏ ta mà đi, bây giờ biết làm thế nào?
Bành Oánh Ngọc nói:
- Giáo chủ, theo thuộc hạ đoán, Chu cô nương được giao phó trách nhiệm làm chưởng môn phái Nga Mi, sau khi bỏ đi tự nhiên sẽ quay về phái Nga Mi. Chỉ cần phái huynh đệ trong giáo đến hỏi thăm, nhất định có thể tìm được. Giáo chủ không cần quá lo.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nói vậy cũng được. Lúc này chuyện quan trọng nhất là tìm Tạ pháp vương về, thăm dò hành tung của Thành Côn, Trần Hữu Lượng.
Nghĩ thầm: "Nghĩa phụ nhất định là sa vào cái bẫy nào đó ở Trung Nguyên, chắc chắn có liên quan đến Thành Côn. Nếu đi tìm Triệu cô nương, cầu nàng tương trợ, nàng túc trí đa mưu, thần thông quảng đại, có lẽ tìm được chút manh mối, so với ta thì tốt hơn nhiều. Ôi! Trương Vô Kỵ, trong lòng ngươi muốn gặp Triệu Mẫn liền viện ra những lí do lung tung". Lại nghĩ: "Triệu Mẫn có liên quan đến chuyện nghĩa phụ mất tích chay không? Thành Côn có đúng là làm theo lệnh của nàng không? Không phải. Triệu cô nương đối với ta như thế, không phải là hư tình giả ý, nàng biết tình cảm của ta với nghĩa phụ, quyết không làm tổn thương nghĩa phụ như vậy. Huống hồ ngày đó ở miếu Phật Di Lặc, nàng với Cái Bang là địch chứ không phải bạn, chưa chắc đã liên thủ cùng Thành Côn, Trần Hữu Lượng.
Nghĩ đến đây, trong lòng nhẹ đi, nhưng lại nghĩ Triệu Mẫn quỷ kế đa đoan, tâm ý khó dò, lại tự thấy bất an.
Trong lúc chàng không biết làm cách nào, muốn cùng Dương Tiêu, Phạm Dao và những người có mưu trí trong giáo thương nghị. Từ lời Bành Oánh Ngọc biết được Hàn Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương đám người những năm gần đây đánh thành đoạt đất, địa bàn ở vùng Hoài Tứ rất lớn, ngầm định đã thành tổng đàn Minh giáo ở Trung Nguyên, vì thế hiệu lệnh truyền ra, lệnh Quang Minh Tả Hữu Sứ, Ân Vi nhị vương, Ngũ Tản Nhân, chưởng kỳ sứ Ngũ Hành Kỳ và các thủ lính trong giáo cùng đến Hào Châu tụ hội với Hàn Sơn Đồng.
Sáng sớm hôm sau, Trương Vô Kỵ dặn Bành Oánh Ngọc giữ mọi người thêm ba ngày, tìm kiếm tin tức của Tạ Tốn, rồi cùng Hàn Lâm Nhi xuôi nam đến Hoài Tứ trước, vừa vào ranh giới Sơn Đông, liền gặp đại đội bại binh Mông Cổ, đến giáp cũng không còn, chen chúc mà đi, Trương Hàn hai người khẩn trương lên đường, tới ranh giới Lỗ Hoản đã đều là nghĩa quân trong giáo. Trong nghĩa quân có người nhận ra Hàn Lâm Nhi, cấp tốc báo cáo lên phủ nguyên soái.
Khi gần Hào Châu, Hàn Sơn Đồng đã suất lĩnh Chu Nguyên Chương, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Đặng Dũ, Thang Hòa bọn đại tướng nghênh đón ngoài ba mươi dặm. Mọi người xa cách gặp lại đều mừng rỡ. Hàn Sơn Đồng nghe con trai nói bị Cái Bang bắt đi, toàn bộ nhờ vào giáo chủ cứu giúp giải vây, lại lần nữa tạ ơn. Chiêng trống ầm ầm, binh giáp chói mắt, đoàn người cùng đi vào trong thành.
Trương Vô Kỵ ở trong thành nghỉ ngơi mấy ngày, Quang Minh Tả Hữu Sứ, Ân Vi nhị vương, Ân Dã Vương, Thiết Quan đạo nhân, Thuyết Bất Đắc, Chu Điên, đám chưởng kỳ sử Ngũ Hành Kỳ được tin, lục tục từ các nơi đến gặp. Trương Vô kỵ nói Tạ Tốn đã trở về trung thổ, bị Cái Bang bắt đi rồi lại mất tung tích vân vân. Mọi người cùng cho rằng, Tạ Tốn đã bị Thành Côn bắt, kế sách bây giờ chỉ có tức khắc điều tra nghe ngóng tung tích Tạ pháp vương, Thành Côn, Trần Hữu Lượng. Nhưng kẻ thù của Tạ pháp vương rất nhiều, nếu rơi vào trong tay địch thủ, người trong võ lâm lại có hi vọng đoạt được Đồ Long đao, bởi vậy tin tức Tạ pháp vương đã về trung thổ nhất định không thể tiết lộ ra ngoài.
Trương Vô Kỵ lúc này phái giáo chúng Ngũ Hành Kỳ phân công nhau đến các nơi hỏi thăm. Biết rằng chẳng những tung tích Thành Côn khó tìm, ngay cả Trần Hữu Lượng cũng đột nhiên tin tức mất tăm, chẳng biết đi đâu, nghĩ việc cứu Tạ Tốn trở nên không có đầu mối.
Một ngày Thuyết Bất Đắc đến bẩm báo, nói giáo chúng Hồng Thủy Kỳ ở tỉnh Chiết Giang bên ngoài Khánh Nguyên Lộ, nhìn thấy vài nữ nhân thân thủ nhanh nhẹn, lặng lẽ theo dõi điều tra, phát hiện ra là nữ đệ tử phái Nga Mi, nguyên lai tổng sơn đầu phái Nga Mi trước mắt tạm ở Định Hải, Khánh Nguyên Lộ, chưởng môn Chu Chỉ Nhược cùng vài đại đệ tử tạm cư ở một nơi tên là Bạch Y Am là một miếu Quan Âm. Phía đông Định Hải không xa, có một đảo tên Phổ Đà Sơn, là nơi định tu của Quan Âm Bồ Tát, vì vậy xung quanh hương khói Quan Âm Bồ Tát rất thịnh, núi Nga Mi vốn là nơi định tu của Phổ Hiền Bồ Tát, nhưng nữ ni nhiều người bái Quan Âm, ở trong Quan Âm am tạm cư cũng là chuyện bình thường.
Trương Vô Kỵ sau khi được báo vui mừng vô cùng, liền cùng Dương Tiêu, Phạm Dao, Vi Nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc bốn người chuẩn bị lễ vật, đến Định Hải thăm hỏi.
Chưa hết một ngày đã đến Bạch Y Am, Chu Chỉ Nhược dẫn Tĩnh Huyền, Tĩnh Không vài đại đệ tử ra nghênh đón. Sau khi hàn huyên, Chu Chỉ Nhược biết vẫn chưa tìm được tung tích Tạ Tốn, đạm nhạt nói:
- Trương giáo chủ sao không tự đến Đại Đô hỏi han quận chúa nương nương, cầu nàng khoan dung thả người?
Trương Vô Kỵ vội hỏi:
- Vi bức vương đã đến hỏi Triệu cô nương, nàng nói không gặp nghĩa phụ ta. Vi bức vương âm thầm ở Nhữ Dương Vương phủ, Vạn An tự nhiều chỗ tìm kiếm mấy lần, lại nghe trộm bọn hắn nói chuyện, cũng không tìm ra manh mối gì.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Tạ sư vương khẳng khái hào hiệp, là một vị tiền bối cao nhân khiến người người khâm phục, nếu bị chết trong tay quận chúa nương nương, tiểu nữ tử nói gì cũng phải vì lão nhân gia báo thù rửa hận, Trương giáo chủ quá nửa không cần để tâm.
Trong mắt nước mắt long lanh muốn khóc, Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu thật không may như thế, thù này không đội trời chung, nói gì cũng phải vì nghĩa phụ báo thù! truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Phái Nga Mi bố trí đồ chay, khoản đãi thủ lĩnh Minh giáo. Sau khi ăn xong, bọn Dương Tiêu, Phạm Dao biết giáo chủ cùng Chu Chỉ Nhược tất có chút tư tình muốn nói, liền mượn cớ cùng đám người Tĩnh Huyền ra biển thưởng lãm.
Chu Chỉ Nhược liếc nhìn Trương Vô Kỵ một cái, nói:
- Trương giáo chủ, ta đơn độc mà tu tập nội công, có nhiều chỗ không hiểu rõ lắm, muốn mời huynh chỉ giáo. Huynh đồng ý dạy ta không?
Trương Vô Kỵ ngượng ngùng nói:
- Sao bỗng nhiên lại khách khí như vậy? Muội muốn ta chỉ giáo chuyện gì thì ta chỉ giáo chuyện đó.
Chu Chỉ Nhược dẫn chàng vào trong một gian tĩnh thất, hỏi một ít bí quyết thâm ảo khi tu luyện nội công, Trương Vô Kỵ không chút giấu diếm, tường tận nói rõ, vui vẻ nói:
- Chỉ Nhược, muội có thể hỏi đến những điểm mấu chốt như vậy, đủ thấy nội công tu vi rất có tiến bộ. Về sau ta ngày ngày chỉ bảo muội, chỉ cần hai ba năm, nội công của muội có thể ngang bằng với ta rồi.
Chu Chỉ Nhược lại liếc chàng một cái, nói:
- Huynh muốn nói dối cũng phải biết cách nói cho người ta tin. Huynh dạy ta không được một ngày hai ngày thì đã đến tiểu khách sạn ở Đại Đô kia gặp Triệu cô nương rồi, sao có thể ngày ngày dạy ta?
Trương Vô Kỵ nói:
- Lần trước gặp nàng ta đúng thật là vô ý. Nếu ta còn dối muội đi gặp Triệu cô nương thì để cho nàng lăng trì tùng xẻo, chết không nửa lời oán trách.
Chu Chỉ Nhược mặt đỏ bừng, ngực phập phồng, hơi thở dồn dập nói:
- Chỉ nói nhăng nói cuội! Huynh biết muội đời nào lại đâm chém huynh bao giờ?
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Vậy thì nàng chặt hai chân của ta nhé?
Chu Chỉ Nhược cúi đầu, những giọt nước mắt như những viên ngọc trai lại ròng ròng nhỏ xuống. Trương Vô Kỵ ngồi xuống bên cạnh nàng, giữ hai vai nàng ôn tồn nói:
- Có gì mà muội lại đau lòng?
Chu Chỉ Nhược vẫn nức nở khóc không nói gì. Trương Vô Kỵ gặng hỏi mấy lần, ngờ đâu càng hỏi tới, nàng càng khóc già. Trương Vô Kỵ bèn thề sống thề chết, hứa với nàng sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ. Chu Chỉ Nhược hai tay ôm mặt nói:
- Muội chỉ tủi cho cái số muội phải khổ chứ đâu có trách gì huynh.
Trương Vô Kỵ nói:
- Chúng mình ai ai mà chẳng khổ. Quân Thát tử tác oai tác quái ở Trung Quốc, ai chẳng lắm khổ nhiều đau, sau này mình thành vợ chồng rồi, đuổi được người Mông Cổ đi, từ đó thì chỉ có vui mừng, không còn đau lòng nữa.
Chu Chỉ Nhược ngẩng đầu lên nói:
- Vô Kỵ ca ca, muội biết chàng đối với muội một lòng một dạ, chỉ có điều con tiểu yêu nữ Triệu Mẫn kia cứ quyến rũ chàng, không phải vì chàng có bụng nọ ý kia. Có điều… có điều cô ta thông minh tài trí, võ công lại cao cường, dung mạo quyền thế, cái gì cũng hơn muội cả chục lần. Muội làm sao có thể giành được với cô ta, sống một đời đau khổ làm gì chi bằng chết quách cho xong. Muội… muội muốn đi theo sư phụ, cắt tóc làm ni cô. Ôi, thế là chưởng môn phái Nga Mi từ xưa đến nay cũng chẳng một ai đi lấy chồng.
Trương Vô Kỵ nói:
- Thế ra muội vẫn chưa yên tâm. Thôi thì thế này, ngày mai chúng mình lập tức đi về Hoài Tứ, ta sẽ cùng muội thành hôn.
Chu Chỉ Nhược nói:
- Nghĩa phụ chưa tìm được, hơn nữa, chàng đã từng nói Hung Nô chưa diệt thì chưa thành gia thất cơ mà. Xem ra… xem ra không xong.
Nói xong nàng lại nước mắt đầm đìa. Trương Vô Kỵ nói:
- Nghĩa phụ thì đương nhiên là phải ráo riết đi tìm rồi. Còn việc đuổi quân Thát tử bao giờ mới thành, thật chẳng một ai liệu trước được. Không lẽ đợi tới khi hai đứa mình thành ông già bà cả, lúc đó mới lụm cụm bái đường thành thân hay sao? Ông già bà cả lễ trời lễ đất thì đã đành, nhưng lúc đó làm sao sinh con đẻ cái, chẳng lẽ nhà họ Trương đành đoạn tử tuyệt tôn.
Chu Chỉ Nhược mặt đỏ lên cười khúc khích nói:
- Gớm chàng xưa nay vốn là người thực thà nay không biết học được ở đâu cái mồm miệng trơn như mỡ thế?
Bao nhiêu u ám buồn phiền nhiều tháng qua theo tiếng cười của hai người mà tiêu tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, nghĩa quân Minh Giáo đánh mấy trận lớn với quân Nguyên, tuy đều thắng cả nhưng tổn thất cũng thật nặng nề cho nên trong vòng vài ba tháng sắp tới, tình hình quân lữ cần phải nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại, chiêu mộ thêm tân binh, không thể nào tung ra đánh với quân Nguyên. Bọn Dương Tiêu, Phạm Dao nói đến giao tình của Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, biết được hai người đã được Tạ Tốn chủ trì đính hôn. Phạm Dao cũng biết liên hệ giữa Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn cũng không phải bình thường, nếu như giáo chủ Minh Giáo lấy quận chúa Mông Cổ làm vợ thì công cuộc kháng Nguyên phục quốc sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thấy trước mắt không có chuyện gì quan trọng nên cũng khuyên Trương Vô Kỵ mau mau thành hôn với Chu Chỉ Nhược. Còn Trương Vô Kỵ thì đã có hẹn thề đính ước với Chu Chỉ Nhược nên cũng bằng lòng ngay. Dương Tiêu chọn ngày rằm tháng sáu là ngày hoàng đạo, cùng với Vi Nhất Tiếu hai người chuẩn bị quà dâng cho Trương Vô Kỵ làm sính lễ, đến Bạch Y Am ở Định Hải đem ngày cưới xin Chu Chỉ Nhược đồng ý. Minh giáo cùng phái Nga Mi từ trên xuống dưới đều vui mừng, đều đặt hôn sự lên hàng đầu.
Lúc này thanh thế Minh Giáo chấn động thiên hạ, quân đông lộ của Hàn Sơn Đồng đã kiểm soát các thành thị lớn cả một vùng Hoài Tứ, còn tây lộ của Từ Thọ Huy thì khắp Ngạc Bắc, Dự Nam cũng liên tiếp đánh bại quân Nguyên. Tin mừng về hôn lễ của giáo chủ truyền ra, đồ mừng của nhân sĩ võ lâm ùn ùn đem tới như sóng bể. Các phái Côn Lôn, Không Động trước nay vốn có thù oán với Minh Giáo nhưng khi ở chùa Vạn An đã được Trương Vô Kỵ ra tay cứu thoát nên đã có ơn với họ, thứ nữa Chu Chỉ Nhược là chưởng môn phái Nga Mi nên các phái ai ai cũng đem lễ vật chúc mừng, riêng Không Động ngũ lão thì thật là hậu hĩ.
Trương Tam Phong viết bốn chữ Giai Nhi Giai Phụ vào một bức trục cùng một bộ Thái Cực Quyền Kinh do chính ông chép tay, sai Tống Viễn Kiều, Du Liên Châu, Ân Lê Đình ba người đệ tử mang đến. Lúc này Dương Bất Hối đã lấy Ân Lê Đình, cũng cùng đi với chồng đến Hào Châu, Trương Vô Kỵ mỉm cười đi ra đón, lớn tiếng chào:
- Lục sư thẩm.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
253 chương
33 chương
27 chương
14 chương
15 chương
115 chương
20 chương