Ỷ thiên đồ long ký: chỉ nhược thanh thư

Chương 3 : Biến thành tiểu sư đệ

Chu Hiểu đầu óc tạm thời còn chưa có nghĩ qua. Cho nên bị Trương Tam Phong mang theo về núi Võ Đang, nàng cũng liền thuận lý thành chương đứng ở trên núi, chờ đợi sắp ngày trở thành ái đồ của Diệt Tuyệt sư thái. Cho đến khi nàng bị Trương Tam Phong đưa đến trước mặt Tống Viễn Kiều, Chu Hiểu mới ý thức đến sự tình có chút thay đổi . “Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu.” “Ân?” Chu Hiểu mờ mịt quay đầu. “Ân cái gì ân, gọi ta sư huynh.” Một thiếu niên nhiều nhất mới mười lăm tuổi hung hăng xoa nhẹ khuôn mặt Chu Hiểu một phen, làm nàng thanh tỉnh một chút. “Sư huynh……” Chu Hiểu nhíu nhíu mày, thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn dừng tay, chỉ phải theo hắn gọi sư huynh. Trong óc nghĩ này nọ Chu Hiểu không có nhận thấy được có tầm mắt lạnh như băng chăm chú từ bên trái bắn lại thẳng vào trên mặt của nàng. “Ân?” Hắn giọng mũi uy hiếp hướng lên, đang muốn buông tay ra lại tiếp tục nhéo nhéo khuôn mặt Chu Hiểu . Trước mắt tiểu sư đệ này tuy rằng đen, nhưng làn da quả thực dường như trơn trượt mềm mịn. Trước kia ba mươi sáu lão sư huynh mắng hắn hầu tử xấu xí, hiện tại này quả thực chính là cái hầu tử đáng yêu ! Hầu tử Đen bóng đen bóng đáng yêu , ngay cả ánh mắt đều hấp dẫn ánh mắt người khác, nhìn kỹ, Lý Vân Phong bất tri bất giác lại để sát vào gần một ít, sau đó tầm mắt càng thêm lạnh. Trước mắt nắm bắt khuôn mặt thịt của Chu Hiểu không tha chính là đệ tử xếp thứ ba mươi bảy của phái Võ Đang, gọi là Vân Phong gì đó. Hiện tại Trương chân nhân không tự mình dạy đồ đệ , đều là vài cái đại sư huynh phía trước dạy, đến ngay cả Ân Lê Đình cùng Mạc Thanh Cốc đều là sư huynh một phen dạy dỗ. Võ công học được từ đại sư huynh uy nghiêm trong nhóm giáo sư, về sau đều từ vị sư huynh đếm thứ hai từ dưới lên dạy, kết quả là, Chu Hiểu trở thành đệ tử mới nhập môn thứ ba mươi tám, đương nhiên bị sư huynh Lý Vân Phong tiếp nhận. Lý Vân Phong bị phần lớn sư huynh ‘yêu thương’ nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục có một cái tiểu oa nhi cho hắn chà đạp, hắn không vui đến điên cuồng thì mới là lạ. Đối với Chu Hiểu mà nói, ba mươi tám thật sự là con số may mắn. “Vân Phong sư huynh.” Âm thầm cắn răng, Chu Hiểu nhịn. Nàng cố tình phơi đen chính mình, bình thường cũng đĩnh đạc, cái gì ý thức khác biệt giữa nam nữ ở trong xã hội hiện đại đã sớm biến mất, ước chừng tuổi còn nhỏ thân thể chưa nẩy nở cho nên nhìn không rõ giới tính, đường sá vất vả bữa ăn bữa ngủ cũng không quần áo để tắm rửa cho nên cũng không phát hiện ra, mà nàng cũng đã quên nói với Trương chân nhân…… Kết quả là, Trương chân nhân coi nàng trở thành con trai trực tiếp mang về núi Võ Đang để thu dưỡng ? Này…… Không phải nói thu đồ đệ đều phải xem cốt cách sao? Cốt cách cái gì, xem tướng , võ lâm cao thủ, thầy thuốc…… Bọn họ không phải liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu giới tính của người khác sao? Trong khi suy nghĩ, Chu Hiểu bất tri bất giác đã coi Trương chân nhân trở thành người khám nghiệm tử thi , hồn nhiên không biết Trương chân nhân thu nàng làm đồ đệ là vì nhìn trúng tâm tính của nàng, võ học có thể có xem bao nhiêu tu vi nhưng tiếp theo là khi cùng với ma giáo, khi “ tranh” với giáo chúng Thường Ngộ Xuân nhất định có tác dụng trợ giúp. “Là ngươi nhìn nhầm nha.” Chu Hiểu cười tủm tỉm nói nhỏ. Nàng vốn là không phải cái người trong ấn kịch bản, nếu Trương chân nhân thu nàng làm đệ tử, vậy khiến vận mệnh lại trở thành ‘Lưu Chỉ Nhược’ . Thừa dịp thân thể còn chưa có phát dục ở Võ Đang sống qua hai ba năm, nàng cũng không tin đến lúc đó Trương Tam Phong còn có thể đem nàng ra ngoài. Lại nói , Vương Trùng Dương đều có nữ đệ tử đâu, núi Võ Đang cũng không phải miếu hòa thượng, huống chi buổi sáng khi nàng quỳ cũng không hề nhắc tới việc không thu nữ đệ tử. Chu Hiểu yên tâm thoải mái cùng Lý Vân Phong sư huynh sống cùng trong một cái phòng có hai giường. Lõa nam? Đời trước cũng không phải chưa thấy qua. Hắn vui vẻ cho nàng xem, vậy thì xem . Dù sao nàng biết mình bụng dạ xấu xa.. Chính là Chu Hiểu không nghĩ tới nàng đời này sẽ không được cảnh Lý Vân Phong sư huynh trần truồng . Ban ngày bị Lý Vân Phong sư huynh mang theo trên núi Võ Đang dạo qua một vòng, nhận thức các sư huynh, quen thuộc từng cái góc, đợi đến lúc Chu Hiểu thay quần áo mới nằm lên giường, nàng đã buồn ngủ, cũng không quan tâm Lý Vân Phong sư huynh đi ra ngoài đi tiểu khi nào thì trở về, đánh ngáp nhắm mắt ngủ. Lần thứ hai, Chu Hiểu lại mơ hồ xem nhẹ một thứ gì đó. Dù sao xem kịch trên tivi đã trở thành phần trí nhớ thật xa xôi, mà Chu Hiểu lại thật không có tự giác mình là nữ nhân vật chính, cho nên bị mỗ biến thái đùa giỡn hơn nữa trở thành đối tượng bị dưỡng, cũng không phải sự tình gì kì quái. Trong mơ màng, nàng giống như cảm giác được có người tiến vào. Tưởng Lý Vân Phong sư huynh rốt cục trở về, Chu Hiểu cũng lười trợn mắt, cọ cọ gối đầu tiếp tục ngủ. Chính là cái cảm giác có người ngồi xổm ở đầu giường xem chính mình ngủ luôn không thể bỏ qua được, Chu Hiểu nhíu mi, mở nửa mắt một cách không tình nguyện. “Vân Phong sư huynh, ngươi mộng du hả?” Ai biết nhìn đến thế nhưng không phải Lý Vân Phong sư huynh, mà là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện tại trong phòng ngủ khiến Chu Hiểu bỗng chốc bừng tỉnh lại từ cơn buồn ngủ. “Ngươi là ai?” Chu Hiểu gắng nuốt xuống câu ‘Có sắc lang’, khi thấy nam nhân rõ ràng đang mặc quần áo phái Võ Đang, não tế bào vận chuyển nhanh liền lập tức phản ứng lại người này là thuộc phái Võ Đang, liền lén lút ở chăn che giấu, chậm rãi thu rút về phản xạ có điều kiện vừa làm động tác bảo vệ lúc trước. Chính là người này đến cùng là ai? Trên núi Võ Đang làm sao có thể có người giống như người này? Phải biết rằng ở thời khắc nàng vừa mới mở mắt ra, nghĩ gặp là một cái sát thủ tái thế biến thái, sợ tới mức nàng suýt cao giọng hét lên. Quả thật, người này diện mạo thật anh tuấn , mũi cao thẳng, đôi môi bạc mỏng, nhưng là ánh mắt lộ ra tia sắc lạnh khiến người sợ hãi, mà xem hắn chẳng qua cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi. “Sư huynh?” Chu Hiểu thật cẩn thận thử, người này đến cùng là ai? Bị như vậy một đôi mắt nhìn chằm chằm, hàn quang tùy ý áp bức, Chu Hiểu nếu không phải sống lâu hai mươi mấy năm, chỉ sợ chịu không được ánh mắt sắc bén của người này. Có thể vì Chu Hiểu có biểu hiện trấn định không phù hợp tuổi tác khiến hắn bất động thanh sắc nhếch khóe miệng. Chỉ thấy hắn vươn tay đến, tay có chút lạnh như băng sờ lên mí mắt Chu Hiểu đang nhìn trừng trừng, đôi mắt luôn luôn nhìn chằm chằm xem Chu Hiểu có chút thâm ý mà cong lên . Chỉ thấy như có như không vuốt ve mí mắt non nớt của nàng, thoáng có cảm giác áp bách khiến Chu Hiểu lo lắng hắn có phải hay không bỗng nhiên thêm lực làm hỏng ánh mắt nàng. “Sư huynh?” Ô ô ô…… Vân Phong sư huynh đến cùng ngủ trong cái hầm cầu nào! Chu Hiểu không dám lộn xộn, bởi vì trước mắt người kia ánh mắt nhìn nàng thật không thích hợp, ánh mắt giống xem bảo bối lại vừa giống như kẻ thù , thật sự rất cổ quái ! “Ha ha……” Lỗ tai biên chợt nghe thấy tiếng cười trầm thấp, chờ Chu Hiểu tỉnh ngộ nhận ra, mặt biến thái đã ở trên nàng cách không đến 10 cm. “Nói dối.” Hắn chỉ lưu lại hai chữ gần lỗ tai Chu Hiểu liền lui về phía sau rời đi. Chu Hiểu trừng mắt nhìn cửa phòng, nàng không dám đứng dậy đuổi theo ra, cũng không dám gọi người. Này người đột nhiên xuất hiện thật sự rất quỷ dị, hoàn toàn không giống nhận thức nàng đối với phái Võ Đang. Nàng cho rằng phái Võ Đang hòa ái dễ gần, ai biết…… Này biến thái là làm sao xuất hiện đến ! Làm người kinh sợ cũng không phải như vậy làm nha! Ô ô ô…… Vân Phong sư huynh đến cùng ngủ trong cái hầm cầu nào! Làm sao có thể khiến tiểu sư đệ [ tiểu sư muội!] đáng yêu bị biến thái đe dọa! Chính là Chu Hiểu đợi đến hừng đông, nàng cũng không đợi được Lý Vân Phong sư huynh nghe nói đi ra ngoài đi vệ sinh trở về.