Ỷ thiên đồ long ký: chỉ nhược thanh thư

Chương 15 : Dương bất hối, kịch tình thú vị?

Nga Mi cùng Võ Đang nhau không xa, chạy một ngày đường, bọn họ ở lại một cái trấn nhỏ tìm nơi ngủ trọ. Trấn nhỏ quả thật là trấn nhỏ, toàn bộ trấn cũng chỉ có một khách sạn, bọn Mạc Thanh Cốc tính ra là đến sớm nên có được hai gian phòng bình thường, trễ hơn một bước so với bọn họ những lữ khách khác cũng chỉ có thể ở sài phòng. “Khách quan, không có đủ ba gian phòng, chỉ có gian phòng chữ thiên cùng gian phòng số hai.” Nhằm đẩy mạnh tiêu thụ của tiệm, chưởng quầy nhanh chóng hướng về ba vị khách mang phong thái đại hiệp có tiền gian phòng khó thuê nhất. “Chưởng quầy, không còn dư một gian phòng nào nữa sao?” Mạc Thanh Cốc thoáng nhăn mày, nguyên nhân là ở chỗ Chu Hiểu. “Vị này đại hiệp, tiểu điếm thực sự đã đầy khách, trừ bỏ sài phòng không còn phòng nào khác.” “Vậy lấy hai gian phòng đó đi.” Tống Thanh Thư khóe mắt nhìn thấy ngoài cửa có hai người tiến vào, không nói nhiều lời trực tiếp đưa bạc vào tay chưởng quầy. “Cái gì, dám kêu đại gia ngủ ở sài phòng!” Nghe được lời cuối cùng bọn họ nói, cái tên thoạt nhìn giống người giang hồ hơi rút kiếm cầm trong tay ra khỏi vỏ uy hiếp chưởng quầy, ánh mắt hung ác trừng thẳng chưởng quầy còn chưa kịp thu bạc trắng trong tay, rõ ràng là bức chưởng quầy đem hai gian phòng cuối cùng tặng cho bọn họ. Bất quá Tống Thanh Thư hoàn toàn không để ý tên kia, trực tiếp cầm hai cái thẻ phòng trên mặt bàn sau đó nắm bả vai Chu Hiểu, hai chân nhẹ nhàng đạp đất dựng lên phi thân nhảy đến lầu hai trên hành lang, dùng cao siêu khinh công cảnh báo tên kia. “Chưởng quầy, làm nhiều đồ ăn ngon một chút.” Mạc Thanh Cốc lắc đầu, không quá tán thành hành vi kiêu ngạo của Tống Thanh Thư, để trên mặt bàn chưởng quầy một khối bạc vụn, hắn nhấc chân không nhanh không chậm, thong thả đi lên cầu thang lên lầu hai. Để lại chưởng quầy và hai cái tên chưa kịp cướp phòng câm như hến kia, chỉ thấy trên bàn làm bằng tấm ván gỗ khảm thật sâu một ít bạc vụn. Ngay cả rắm cũng không dám phóng mặt mày xám xịt, bọn họ thà ngủ sài phòng còn hơn chọc tới cao thủ nguy hiểm tánh mạng. “Sư huynh, huynh thật ngầu.” Nhìn không bỏ sót chút nào của màn kia, Chu Hiểu nguyên bản tò mò Mạc Thanh Cốc cùng Tống Thanh Thư giải quyết như thế nào loại tình tiết võ hiệp kinh điển. Không ngờ tới bọn họ vô cùng ngầu, quả không uổng công nàng xem. “Ngầu?” “Đẹp!” Chu Hiểu nhanh chóng sửa miệng lại, khiến Mạc Thanh Cốc tưởng hắn nghe lầm. “Nhưng mà xuất môn không phải nên khiêm tốn một chút sao?” Ít nhất trong vô số phim truyền hình võ hiệp nàng xem qua, các đại hiệp đều có tạo hình đặc biệt, tỷ như, ví như Thuyết Minh Minh có thể búi hết tóc ra phía sau, lấy hai điều lông rậm cắm phía trước bay bay, giống như hai cái râu của con gián. Ai, giống như bộ dạng của mấy nam nhân ngồi uống rượu bên cửa sổ ở dưới lầu, bộ dạng soái đến mức không túm dậy nổi. “Phải thể hiện một chút mới có thể bớt đi một ít phiền toái nhỏ, cho bọn chúng hiểu được cái gì có thể chọc, cái gì không thể chọc.” Mạc Thanh Cốc đối với ý kiến không nghênh hoan của Chu Hiểu rất thích, tuy nhiên hắn cũng sẽ giáo dục Chu Hiểu một chút, đi trên giang hồ đi ngang, võ công cao cường là nhất. Có thể bảo hộ chính mình chỉ có thể là chính mình. “Dạ, hiểu.” Chu Hiểu không phản đối, nàng hết thảy đều nghe theo người có cường quyền chỉ thị. Tốt lắm, hiện tại đến phiên Mạc Thanh Cốc gặp khó khăn. Ba người, chỉ có hai cái phòng. Bởi vì đã biết Chu Hiểu là nữ hài tử, lại cho Tống Thanh Thư cùng Chu Hiểu một phòng đúng là không ổn, nhưng nếu là hắn chung phòng với Chu Hiểu thì lại càng không ổn. Trải qua chuyện kia, Mạc Thanh Cốc càng không yên tâm để Chu Hiểu chính mình một phòng. Càng nghĩ…… Mạc Thanh Cốc quyết định bỏ qua việc chính mình đã biết được giới tính của Chu Hiểu, nhắm mắt cho bọn họ ở chung phòng chữ thiên. Tối thiểu trong phòng chữ thiên có hai cái giường, có lẽ Tống Thanh Thư cũng sẽ không làm ra chuyện gì khác người. Tống Thanh Thư chưa từng hoài nghi Chu Hiểu sẽ không cùng phòng với hắn, cửa phòng vừa đóng, hắn vây Chu Hiểu trong một góc, một tiếng hừ nhẹ khiến cho Chu Hiểu muốn cong đuôi chạy đi theo thất sư ca ở cùng một cái phòng. “Đẹp?” Mắt phượng hơi khép lại tạo thành độ cong dài quan sát Chu Hiểu, trong ánh mắt lộ ra nhiều nguy hiểm. “Huynh tương đối đẹp.” Chu Hiểu anh dũng nói. Bình tĩnh mà quan sát, ngũ quan của Tống Thanh so với Mạc Thanh Cốc đẹp hơn. Nếu không phải nàng là đối tượng bị cưỡng bức, mắt phượng mang theo nụ cười pha chút tà khí khẽ hừ nhẹ, bộ dáng thật đúng là quyến rũ người khác. “Thật sự.” Bộ dạng Chu Hiểu đầy cam đoan. “Ta thề là huynh có bộ dạng đẹp hơn thất sư ca!” Thấy Tống Thanh Thư vẫn là không tin, Chu Hiểu nhấc tay thề sẽ nói với hắn. “Thì ra là ý này.” Tống Thanh Thư cười híp mắt, ngoài mặt rõ ràng là thiếu niên mặt lạnh băng sơn, ở trước mặt Chu Hiểu ngày càng bộc lộ tính cách ác liệt thật sự. “……” Khi dễ người khác. Chu Hiểu mếu máo, liếc Tống Thanh Thư một cái, liền không thèm để ý tới hắn nữa. Tuy vậy hiện tượng này vẫn chưa kéo dài được bao lâu, đến lúc ăn cơm chiều Chu Hiểu một chút tức giận cũng không có. Hờn dỗi có ích gì, có thể thay ăn thay cơm được sao? “Huynh đi ra ngoài.” Đã biết rõ thân phận, Chu Hiểu không có khả năng để Tống Thanh Thư đứng ở trong phòng xem nàng tắm rửa. Nàng có thể ăn đậu hủ của Tống Thanh Thư, còn Tống Thanh Thư thì đừng hòng. Tống Thanh Thư không nói gì, liền ra ngoài đến phòng của Mạc Thanh Cốc cách vách tìm hắn đi uống rượu. Cùng Mạc Thanh Cốc biết rõ ràng lại làm bộ không biết, thần sắc so sánh với Tống Thanh Thư thật sự quá mức thản nhiên, không có mấy vị trưởng bối trên núi Võ Đang vì Tống Thanh Thư cùng Chu Hiểu mà lo lắng phát sầu. Tống Thanh Thư khen ngược, vẻ mặt và thái độ kia quả thật giống như có tật giật mình. Mạc Thanh Cốc nói người cách vách kia chính là nương tử của hắn, thực tại bây giờ Mạc Thanh Cốc muốn ngáng chân hắn một cái. Trong lòng Mạc Thanh Cốc có chút khó chịu nên lúc ở quán rượu cố tình chuốc say Tống Thanh Thư, sau lại hối hận Tống Thanh Thư uống say sẽ làm việc có lỗi với Chu Hiểu. Toàn Võ Đang cao thấp không ai dám để Tống Thanh Thư uống say, Mạc Thanh Cốc ảo não trong lúc nhất thời lại quên. Rối rắm lại tiếp tục rối rắm, Mạc Thanh Cốc quyết định khiêng Tống Thanh Thư trở về phòng của hắn, quăng lên giường rồi đứng một góc canh gác, không lãng phí một phòng. Chu Hiểu sớm ngủ say, không biết chuyện gì, an ổn ngủ một đêm, nàng chỉ cảm thấy kì quái, sư huynh Mạc Thanh Cốc sao mà mới sáng sớm đã xuất hiện trong phòng bọn họ. Tóm lại, bình an vô sự ngủ một đêm ở khách điếm ngủ, ngày thứ hai sớm tinh mơ, bọn họ liền khởi hành. Đối với Chu Hiểu mà nói, với điều kiện tiên tiên quyết là bản thân nàng được an toàn, nàng thật chờ mong có thể gặp được một ít việc vui giải buồn, tỷ như hảo hán nào đó chặn đường trả thù, gây hấn cái gì đó. Quả nhiên, thật không phụ sự mong đợi của nàng. Chỉ là nàng một chút cũng không muốn nhìn đến cảnh tượng giết người máu chảy đầm đìa. “Đinh sư tỷ, nàng dù sao cũng là đứa nhỏ của Hiểu Phù, xem như đồng môn của chúng ta, ngươi để cho nàng một con đường sống đi.” Một thân chịu trọng thương, nữ tử che chở một tiểu cô nương ước chừng bảy tám tuổi chống lại một nữ nhân dáng người cao gầy khuôn mặt khắc nghiệt ác độc, rõ ràng khắp người đầy thương tích đẫm máu thế nhưng lại đau khổ cầu xin người kia. “Ta phụng mệnh sư phụ diệt trừ nghiệp chướng này, ngươi nếu lại cản trở, ta sẽ giết ngươi!” Nữ nhân ác độc kia hoàn toàn không để ý tới tình cảm đồng môn, sát khí tràn đầy trong mắt, căn bản không thèm để ý đến sống chết người kia. Mạc Thanh Cốc và Tống Thanh Thư khinh công cực cao, mang theo Chu Hiểu trong lúc vô tình đánh vỡ cảnh tượng đuổi giết, ba người kia không hề phát hiện bọn họ tới gần. Thực ra Mạc Thanh Cốc không tính xen vào việc của người khác, nhưng lúc hắn thấy rõ khuôn mặt hai nữ tử lớn tuổi kia, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc . Phái Võ Đang có giao hảo nhiều năm với phái Nga Mi, Mạc Thanh Cốc đã gặp qua hai nữ tử này. Chính là Đinh Mẫn Quân cùng Bối Cẩm Nghi vì sao lại đồng môn tương tàn, vì sao phụng mệnh sư phụ diệt trừ nghiệp chướng? Mạc Thanh Cốc muốn ngăn các nàng lại hỏi rõ ràng, nhưng mà đột nhiên nhận thấy có một cao thủ ở gần đây, không biết là địch hay hữu, hắn không dám vội vàng hành động. “Đinh Mẫn Quân! Ngươi không có nhân tính, ác phụ!” Bối Cẩm Nghi thấy Đinh Mẫn Quân động sát khí, nàng thà cá chết rách lưới cũng muốn che chở nữ nhi Kỷ Hiểu Phù chu toàn. Chu Hiểu an tĩnh ở trong khuỷu tay Tống Thanh Thư không lên tiếng không gây chuyện, vừa nghe đến Đinh Mẫn Quân, đứa nhỏ Hiểu Phù, cái gì đó diệt trừ nghiệp chướng, nàng nhất thời sợ ngây người. Nhờ phim truyền hình ban tặng, nàng vô cùng quen thuộc với nữ xứng vạn năm ác, trình độ ác không thua Diệt Tuyệt sư thái. Như vậy trước mắt là tình huống gì? Cái tiểu cô nương kia bị đuổi giết là Dương Bất Hối sao? Đến cùng là tình huống gì? Nắm không rõ, Chu Hiểu khẩn trương nhìn về hướng xa xa đang đánh nhau kịch liệt. Mắt thấy Bối Cẩm Nghi càng ngày càng chống đỡ không được, nàng không khỏi nắm lấy quần áo của Tống Thanh Thư. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi yên sao? Nếu như vậy, lão bà của lục sư ca sẽ chết mất!