Thời gian cơm chiều qua đi, Lâm Nhất Tần trong lúc buồn bực, thừa dịp Vi Vi không để ý, chuyên tâm luyện công, nàng liền vụng trộm chuồn ra khách sản tản bộ. Ai ngờ vừa mới đi ra không đến trăm bước, á huyệt trên cổ tê rần, trên người bị điểm liên tiếp mấy huyệt đạo. Bạn học Tiểu Lâm trong lòng thầm than: khổ luyện nhiều ngày học nhận thức huyệt đạo cuối cùng cũng phát huy tác dụng! Lúc này giả bộ trúng chiêu ngã xuống, tư thái tự nhiên lưu loát, bản sắc kĩ xảo đủ đạt giải OSCAR. Chính là cao thủ này liền thời gian vỗ tay cũng không cho, không công lãng phí kĩ thuật diễn. Bản thân mình còn chưa rơi xuống đất, đã bị hắn lôi đi, vác lên vai, cưỡi mây phóng gió bay đi. Người này khinh công rất tốt, lưng đeo thêm một người mà treo tường vượt vách không hề trở ngại, lấy bóng đêm che giấu, đem cả một cô nương lớn trực tiếp khiêng ra khỏi thành, cư nhiên không kinh động một ai. Ra khỏi thành liền không hề thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đem Lâm Nhất Tần ném xuống đất. Lâm Tiểu Tiên một đường bị điên đầu váng não, lúc này đột nhiên bị xoay tròn 360 độ, phù một tiếng bốn vó chổng lên trời. May mà tuyết đọng thật dày, không té bị thương, nhưng bất hạnh ‘trúng huyệt đạo’ nên không dám kêu đau, không dám điều chỉnh tư thế, trong lòng đem tổ tông bọn buôn người mắng đến hai mươi tám đời, chỉ đợi dùng oán niệm công kích tinh thần bằng ánh mắt. Nhưng liếc mắt một cái, liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Chỉ thấy người này lưng đeo trường kiếm, áo bào trắng phiêu dật, phong lưu tiêu sái, kiệt ngạo không tốn. Đối mặt gần gũi với mĩ công đại hiệp phóng điện chừng 1000V, bạn học Tiểu Lâm không có tí ý niệm kinh diễm nào, đột nhiên hiểu ‘mẹ kế’ (tác giả) muốn ngược. Xem diễn đã đủ, hôm nay ngoài ý muốn lại gặp riêng ‘diễn viên’, bản thân tự nhận với thực lực phế vật như mình không thể ‘trốn gặp’ thành công. Chỉ là không biết lần gặp này muốn lấy móng heo tiểu tiên hay lấy cả mạng. Bạch y nhân từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh bạc như đao đem Tiểu Lâm nhìn thấu, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Lâm Nhất Tần biết rõ đây là chiến thuật tâm lí, nhưng vẫn bị ánh mắt uy hiếp như có cảm giác máu đang chảy ngược. Hắn đứng như thưởng thức ánh mắt hoảng sợ hoảng loạn, mãi một lúc sau mới ra tay giải khai huyệt đạo. Bạn học Tiểu Lâm vừa được ‘giải’, lập tức đứng lên xoa xoa hai tay, chân chó hề hề giải thích: “Đại, đại hiệp! Ta chỉ đi ngang qua a, không phải cố ý xem! Người liền xem ta không có võ công, tha cho ta đi!” Bạch y nhân lạnh lùng liếc nàng một cái, há mồm nói: “Vì sao ngươi không võ công ta sẽ tha cho ngươi?” Lâm Nhất Tần nghẹn lời. Tuy rằng không đả thương người không võ công là đạo nghĩa giang hồ, nhưng quy tắc tự nhiên là do người mạnh đặt, lúc hai người luận võ, kẻ thắng muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, nàng giải thích ‘Vì sao phải bảo vệ kẻ yếu’ có ý nghĩa sao? Hơn nữa nhìn hắn ba phần tà khí bảy phần bá đạo, sẽ không phải đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa giảng đạo lí. Một chiêu qua đi, Lâm Nhất Tần liền rơi vào thế hạ phong. Nhân vật phản diện boss thấy nàng không đáp, cười lạnh một tiếng, lại ra chiêu nói: “Ngươi là người phương nào phái tới? Có mục đích gì?” Lâm Nhất Tần trong lòng trợn mắt: nhìn xem, đây là câu thẩm vấn vạn năng đó. Chẳng lẽ người trong võ lâm xuống núi đều ngâm nga qua sách đỏ ‘Thuật ngữ thiết yếu khi đi lại trên giang hồ’ sao? Những từ kinh điển thường gặp như: "A: tại hạ ***, người giang hồ xưng ****. B: nguyên lai là ***, nghe danh đã lâu. A: không dám nhận không dám nhận..." Còn lời kịch kinh điển khi đánh nhau: "Đối phó loại này **, không cần cùng hắn nói cái gì giang hồ đạo nghĩa, mọi người xông lên a!" Độc giả chấm bài thi cũng có cảm giác mệt thính giác được không! Xem chúng ta giận dữ ném gạch chết ngươi nha ! Nhưng trong lòng YY, trên mặt lại tất cung tất kính nghiêm túc nói: “Đại hiệp…ta chỉ là người bình thường bất hạnh đi ngang qua, không có kẻ nào sai sử. Ta lấy danh dự thề, phương diện này tuyệt không có âm mưu quỷ kế, dụng tâm hiểm ác!” Bạch y nhân tựa hồ nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, nâng mi lộ thần sắc khinh bỉ: “Danh dự của ngươi? Ta còn không biết ngươi là người phương nào, quản danh dự ngươi làm gì?” Lâm Nhất Tần gật đầu như gà mổ thóc nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta cũng không biết ngươi a! Bởi vậy mới nói đây là ngoài ý muốn thôi!” “Ta gọi Dương Tiêu, bây giờ đã biết rồi đó” Lâm Tiểu Tiên ‘sặc’ một tiếng, lập tức liều mạng che giấu biểu tình vặn vẹo trên mặt, oán thầm: “Tốt lắm! Tốt lắm! vừa ra tay chính là đòn sát thủ. Quả nhiên Minh Giáo toàn người có ham mê ác liệt, tả sứ đi đầu, theo sau là Bức Vương cùng Sư Vương, không phải giả thần giả quỷ thì uy hiếp đe dọa. Thật là không cùng một dạng người thì không nhập cùng một giáo a!” Tức thời hai tay chắp lại, biểu tình nghiêm túc trích lời kinh điển của đại hiệp ngốc Quách Tĩnh: “Kính trọng đã lâu, mà cho tới giờ ta chưa từng nghe qua tên này” Cao thủ vừa xuất khẩu, liền biết có phải cao thủ hay không. Quách Tĩnh không thẹn danh Bắc Hiệp, trăm năm sau trích lời vẫn uy lực vô cùng, cao thủ đương thời Dương tả sứ cũng hoa hoa lệ lệ chấn động. Nhưng người ta là soái ca, phản ứng tất nhiên khác người thường, chỉ nhẹ giọng ‘khụ’ một tiếng, liền che giấu ý sững sờ 囧 trong mắt Hiệp này người đáp ta trả, mạo hiểm trích lời giang hồ kinh điển, Lâm Tiểu Tiên chiếm thế thượng phong. Hôm nay luận võ, Dương Tiêu sớm phát hiện nữ tử này ở bên nhìn trộm, vừa lúc muốn ra tay tra hỏi lại phát hiện có cao thủ cố ý để lộ hành tung, đứng đằng sau người này, ý muốn bảo hộ. Hắn cùng Cô Hồng Tử sức lực ngang nhau nhưng nội tình phức tạp (?!), hai người cũng không nguyện gây chuyện thị phi, lại thấy cao thủ kia không có ý muốn phá rối, liền xem như không thấy mà cho qua. Nhưng Dương Tiêu từ trước đến nay tâm tư thâm trầm, lại là người có địa vị cao trong Minh Giáo, bắt gặt bị người thân phận không rõ nhìn trộm, đương nhiên không thể cứ thế mà bỏ qua. Luận võ xong hắn làm bộ rời đi, kì thực quay lại, đia xa xa theo đôi nam nữ này, điều tra rõ chỗ ở của bọn họ, lại ẩn thân xung quanh khách điếm, luôn chờ nữ tủ này lẻ loi một mình mới ra tay bắt. Dương Tiêu đối xử địch nhân trước nay đều tàn nhẫn, không nhìn thế tục. Hôm nay cùng cố nhân gặp nhau, tuy tâm thần kích động, nhưng gặp chuyện vẫn bình tĩnh tự nhiên, nhanh chóng phán đoán mục đích từ miệng nữ tử này, mới mặc kệ cái gì giang hồ đạo nghĩa, liền ra tay đem nàng chộp tới. Nhưng hỏi đi hỏi lại, đối phương vẫn giấu diếm điều gì đó. Bắt về để hỏi, nhưng bắt Dương Tiêu xuống tay tra tấn một thiếu nữ không võ công, hắn làm không được. Thiện mưu lược, nhiều kế sách Dương tả sứ sao có thể chịu vậy? Tức thời đem Lâm Nhất Tần ném lại, bay ngược vào thành. Bạn học Tiểu Lâm cho rằng tả sứ đã khai ân đặc xá, liền hướng vào thành mà chạy. Ai ngờ chỉ là tạm tha mà thôi, còn chưa vào cửa thành, Dương Tiêu đã trở lại. Trong tay hắn cầm cây trượng dài đen bóng, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Lâm Tiểu Tiên mồ hôi lạnh, hắc tuyến như thác Nicaragua cuồn cuộn tuôn trào. Lấy võ công của hắn, muốn giết mình là chuyện dễ như trở bàn tay, lấy ra đạo cụ này là muốn làm gì? Đầu óc nàng nhất thời nhớ lại đủ thứ BT (biến thái) ngược văn, sợ tới mức liên tục lùi về sau, nói năng lộn xộn cầu xin: “Đừng! Đừng! Dương đại hiệp! Tiêu đại hiệp a! Ta thực chất sùng bái ngài ~, ngưỡng mộ đã lâu mới nhìn ngài luận võ~~. Ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, bụng tể tướng chống được cả thuyền, nguyện lạc ô đề sương mãn thiên (trăng tà chiếc quạ kêu sương…), vợ chông đồng lòng quản gia a….” Lâm Tiểu Tiên bị dọa đến hỗn loạn, tất cả lời kịch truyền hình đều tuôn hết ra. Dương Tiêu ban đầu chỉ nghĩ hù dọa nàng một chút, nhưng nghe đến câu cuối “Vợ chồng đồng lòng quản gia” liền cho rằng đang đang chế nhạo châm chọc, không khỏi giận tím mặt. “Ngưỡng mộ?” Dương Tiêu đem ánh mắt quét một lượt từ trên xuống thấp, lạnh lùng cười, môi mỏng khẽ nhếch, cứng rắn phu ra ba chữ: “Ngươi! Không! Xứng!” Dứt lời liền mang theo trượng sắt, đem Lâm Nhất Tần phi thân lên tường thành. Đến độ cao chừng bốn năm trượng liền đem áo bông của nàng treo lên trên cây, ‘thương’ một tiếng cắm trượng vào thành tường, treo nàng trên không trung. Hắn thản nhiên bay xuống, nghênh ngang mà đi.