Tinh thần gan dạ sáng suốt như thế, trong mắt vài đại hán đuổi theo cũng không khỏi lộ ra thần sắc kính nể. Lâm Nhất Tần cảm thấy hơi xấu hổ. Vốn mình cứu người, lại bị nhầm tưởng thành yêu quái ăn thịt người gây họa cho nhân gian, cảnh tượng giống nhau lại bị đối xử bất đồng. Cũng may da mặt nàng dày gần bằng tường thành rồi, không đột nhiên lộ ra bộ mặt hung dữ, vẫn duy trì vẻ mặt thiện lương, tươi cười có chút cứng nhắc mà đem cửa xe đóng lại. Khởi động ô tô chạy vài vòng, Lâm Nhất Tần định theo kế hoạch chạy hướng nam đến Biện Lương, bởi vì tình hình giao thông không tốt, nàng không dám đi quá nhanh. Trong mắt người áo xanh, vật kì quái này chạy nhanh như chớp, cảnh vật xung quanh thay đổi thật mau, nhưng ngồi trong bụng quái vật lại không thấy chấn động gì. Người áo xanh im lặng hồi lâu, Lâm Nhất Tần cảm thấy bản thân mình thật bị oan uổng, có lòng tốt cứu người, người kia chẳng những không cảm kích, còn tưởng rằng tiện lợi cho yêu quái ăn uống. Nàng chịu không nổi bầu không khí vừa xấu hổ vừa yên lặng này, liền mở miệng, vừa tự giới thiệu vừa khen đối phương: “Ta gọi Lâm Nhất Tần, xin hỏi đại hiệp tên gì?” Người áo xanh im lặng chừng 1 phút, chắc là đang lo lắng hậu quả của việc nói tên cho yêu quái. Một phút sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng vàng, giọng điệu lại vô cùng không tốt: “Vi Nhất Tiếu. Ai nói cho ngươi ta là đại hiệp? Ngươi là ai?” Những lời này nhìn như trả lời câu hỏi của Lâm Nhất Tần, lại rõ ràng thể hiện thái độ chán ghét việc nàng “vỗ mông ngựa” (khen tặng). Đồng thời cũng đào lại một cái hố cho nàng nhảy vào. Mặc kệ nàng có trả lời mình là ai, hay phủ nhận mình không là cái gì cả cũng là một vấn đề lớn. Lâm Nhất Tần cố gắng hiết sức kiềm chế bản thân khỏi khó chịu: “Thế giới tươi đẹp như thế, ta lại buồn bực, vậy là không tốt, không tốt…Phản ứng của hắn thế là bình thường, không cần tức giận, không cần tức giận.” Nàng lại suy xét tình huống để đáp trả, bởi thế chưa kịp để ý cái tên Vi Nhất Tiếu có gì đặc biệt. Nếu nói Lâm Nhất Tần còn có tài lẻ gì, kia có lẽ chính là nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh. Làm người không ai không từng nói dối, nhưng kĩ thuật nói dối để cải thiện quan hệ giữa người và người cũng là một môn học nghệ thuật cao cấp. Lâm Nhất Tần tự nhận trong lĩnh vực này mình là cao thủ, thường xuyên nói dối đến chính bản thân mình cũng đều tưởng là thật. “Ta không phải yêu quái, tất nhiên là tiên, chính là một trong những vị tiên tử hạ phàm. Cái ngươi đang ngồi là linh vật cưỡi của ta, tên gọi lợn rừng” (Lợn rừng chính là xe việt dã hiệu Wild Boar) Hắc hắc, tiểu thuyết tu chân tuy xem không nhiều lắm, nhưng những điểm mấu chốt vẫn còn nhớ rõ. Khi nói dối, tin tức để lộ ra phải phù hợp với khả năng suy luận của đối phương, lúc này nên tỏ vẻ bản thân là người trong nghề, bày tỏ một chút, đối phương sẽ ít nhiều tin tưởng. Huống chi đối với xe việt dã này, Vi Nhất Tiếu không có khả năng giải thích được, không tin cũng phải thừa nhận. Biện pháp giải thích này so với việc nói với cổ nhân rằng ta đến từ thế giới tương lai có vẻ hợp lí hơn. Vi Nhất Tiếu không hỏi lại điều gì, trong xe lại rơi vào im lặng. Lâm Nhất Tần vô cùng nghi hoặc, tưởng rằng hắn sẽ hỏi: “Ngươi làm sao chứng minh được ngươi là tiên nhân? Ngươi hạ giới làm gì? Cứu ta có mục đích gì?”, hay vài vấn đề linh tinh khác. Nàng đương nhiên cũng chuẩn bị tốt nhiều đáp án, nhưng đối phương thế mà hoàn toàn không hỏi. Vậy chứng tỏ hắn hoặc là hoàn toàn tin tưởng, hoặc một điểm cũng không tin. Nàng từ từ dừng xe, chuẩn bị tiến hành chiêu thức lừa gạt “one on one”, “face to face” (đối đầu một chọi một) Lúc này, một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nắm lấy cổ tay của Lâm Nhất Tần, Vi Nhất Tiếu khong biết tự khi nào, lặng lẽ quỷ mị tiến đến gần vị trí điều khiển. Lần này khiến Lâm Nhất Tần hoảng sợ không nhẹ: không phải nói cổ nhân thật bảo thủ sao? Ta không mặc nam trang, thế nào mà hắn lại tùy tiện sờ tay nữ nhân? Chẳng lẽ hắn là nam chính nam phụ gì đó? Lâm Nhất Tần cũng không lộ ra vẻ mặt háo sắc, chính là nàng căn bản không hiểu được chiêu thức nắm giữ mệnh môn này ở thế giới võ hiệp là một loại uy hiếp đằng đằng sát khí chứ không phải tình tiết nắm tay ám chỉ việc kìm lòng không được trong ngôn tình tiểu thuyết. Trong không gian toa xe nhỏ hẹp, không khí càng trở nên kì quái: một bên là sát khí vô hình tỏa ra đen kịt, một bên khác là ngại ngùng không hiểu màu phấn hồng ngọt ngào. Vi Nhất Tiếu nhìn từng biểu cảm của nữ nhân: giật mình, hoang mang, e thẹn, có chút phức tạp, chính là không có sợ hãi. Hơn nữa chính nàng không có nội lực, bản thân mình đến gần cũng không có phản ứng gì, chắc chẳng phải người trong võ lâm. Thân thể nàng ấm áp, huyết mạch hiện rõ, rõ ràng là người sống. Hắn nhẹ thở ra, không còn dư thừa sức lực mà ngồi sững trên ghế, hai mắt nhắm lại. Hắn chạy trốn đường dài cùng một đám người liều mạng đánh nhau, nội lực đã hao hết, thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ dựa vào một hơi chân khí cắn răng cố chống đỡ mới không té xỉu. Tuy rằng hiện thời tình huống không rõ nhưng cũng không thể nào giữ vững tỉnh táo được nữa. Lâm Nhất Tần nhìn bàn tay tái nhợt trượt xuống, đột nhiên nhớ tới việc người này khi trốn vào sơn cốc đã bị thương. Chính là hắn hành động như thường, khi nói chuyện cũng không để lộ sự thống khổ, nên nàng liền quên. Lúc này nàng không khỏi hoảng hồn, hô to tên hắn: "Vi Nhất Tiếu? Vi Nhất Tiếu!" Gọi tên hắn, nàng mới nhớ tới tại sao mình có cảm giác quen thuộc. Nàng biết Kim Dung có một tiểu thuyết võ hiệp, Vi Nhất Tiếu chính là một nhân vật trong đó. Tuy rằng nàng chưa đọc qua, nhưng có một trò chơi tên là “Ỷ Thiên Đồ Long Ký chi minh giáo phong vân”, bởi vậy còn nhớ rõ cao thủ khinh công Vi Nhất Tiếu. Chuyện xưa xảy ra ở thời Mạt Nguyên, nếu không phải trùng tên thì hẳn nàng đã nhặt được một Pháp Vương. Lâm Nhất Tần mới chỉ gặp bệnh nhân trọng thương hôn mê tại bệnh viện khi đi thăm bệnh, nên căn bản không biết xử lí tình huống này như thế nào. Nàng nhớ được Minh Giáo chính là phần tử võ trang phản triều đình, mà Vi Nhất Tiếu vừa mới từ tay “chó săn của triều đình” trốn thoát, nên nàng không dám tùy tiện đưa hắn vào trấn tìm bác sĩ, lại không thể lái xe vào thành, chỉ sợ tự mình tha hắn đi cũng khiến hắn mất máu mà chết. Lúc này chỉ có thể xem hắn bị thương như thế nào rồi lại quyết định thôi. Lâm Nhất Tần đem ghế hạ thấp, bắt đầu động tay động chân, đem Vi Bức Vương từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài phi lễ một lần. Kết quả kiểm tra như sau: Nội thương: trên xương bả vai có dấu tay đỏ tụ máu, cả người đều bầm tím, xương sườn có khả năng đã gãy. Ngoại thương: Bên cánh tay trái cứ cách 2, 3cm là một vết thương nhỏ, không quá sâu, nhưng hiện ra màu xanh đen, rất có thể đã trúng độc. Bên đùi phải có một vết thương dài chừng 20cm, không biết do hung khí nào tạo thành, máu thịt mơ hồ dường như có thể thấy được xương, vết thương được băng qua loa bằng mảnh vải đã ướt sũng máu. Lâm Nhất Tần xem mà cả người run run, nàng tuy rằng không phải thấy máu là choáng, nhưng chưa từng gặp qua vết thương nghiêm trọng như vậy, nhất thời váng đầu hoa mắt huyết áp tăng, lấy di động định gọi 120. Ngây người cỡ 3 phút đầu óc mới trở lại bình thường: “Cái này khẳng định không thể tìm bác sĩ. Vết thương do đao gay ra cùng trúng độc với chưởng ấn, vừa nhìn là biết thương tạo thành do binh khí lúc đánh nhau, lúc đó bị truy hỏi, có chạy cũng chạy không thoát.” Lâm Nhất Tần không biết chế độ quản lý bác sĩ ở triều Nguyên, nhưng nhớ được rằng bác sĩ ở hiện đại khi trị liệu vết thương do đao súng gây ra đều phải báo lên cục công an, vì rất có thể đây là chứng cứ lưu lại khi phạm tội. Nếu mạo hiểm đi chữa mà bị bắt, bản thân mình cũng không thể giải thích rõ ràng. Hắn tuy rằng trong thế giới Ỷ Thiên cũng là nhân vật có tiếng, nhưng lúc này đang bị thương nặng, nàng cũng không nỡ khiến hắn bỏ mạng. Sinh mạng đáng quý, tất nhiên phải cấp cứu gấp. Lâm Nhất Tần từ hộc xê lấy ra hòm thuốc nhỏ, đem nửa bình Vân Nam bạch dược đều thoa lên miệng vết thương trên đùi. Mắt thấy máu vẫn không ngừng chảy, phải băng bó lại lần nữa, nhưng xung quanh đây cũng không có băng vải, nếu lại dùng mảnh vải buộc nhất định sẽ bị nhiễm trùng. Lâm Nhất Tần đi đi lại lại quanh xe chừng hai ba vòng liền vỗ đầu. Có rồi! Nàng lấy ra gói BVS (cái thứ được giới thiệu phía trên ấy), rút ra một cái, xé bao giấy đặt lên miệng vết thương, lại dùng khăn mặt cột chặt lại. Lâm Nhất Tần không ngừng cảm thán bản thân thật sự là thiên tài, BVS trước khi xuất xưởng đều phải khử trùng qua, đây chính là chuyên gia giải quyết vấn đề “xuất huyết”, tuy rằng xuất huyết này không không xuất huyết kia, nhưng cũng tạm xem như chữa ngựa chết thành ngựa sống. Nhưng mà cứ nghĩ đến việc Vi Bức Vương đại danh đỉnh đỉnh nếu phát hiện miệng vết thương là dùng BVS mà cầm máu, không biết có xấu hổ đánh chết nàng không. Cũng may hắn không biết thứ đó, vậy nàng liền lừa hắn là ổn. Nhìn vết thương trên tay hắn, quanh vết thương không có máu, thoạt nhìn như đã được Vi Nhất Tiếu xử lí qua, nàng lại không biết cách giải độc, chỉ có thể lấy băng keo cá nhân mà dán lên thôi. Về phần nội thương do chưởng ấn, Lâm Nhất Tần thật sự không có cách nào, liền nghĩ võ lâm cao thủ mỗi lần nội thương đều tự mình hóa giải, cùng lắm thì nhờ đồng đạo tương trợ, bác sĩ cũng chẳng giúp đượng gì nhiều. Vừa sơ cứu xong, nàng mới phát hiện ghế ngồi trên xe việt dã loang lổ đầy máu là máu, trong lòng đau xót không thôi. “Ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Băng keo cá nhân cùng BVS ở nơi này đều là vật hiếm, dùng một cái là thiếu một cái đó, nếu ngươi không sống nổi thì thật xin lỗi chúng nó.” Sau khi làm xong lô công việc hại não, Lâm Nhất Tần mới còn dự thời gian nhớ lại những gì liên quan đến Vi Nhất Tiếu, rồi cẩn thận đánh giá diện mạo của hắn. Không phải nàng không để ý, mà là vì tâm tình khẩn trương lúc chạy trốn, thêm nữa nhận thấy vết thương của hắn so với khuôn mặt hắn còn khiến người ta chú ý hơn. Cái gọi là no cơm ấm cật, dậm dật mọi nơi, khi tinh thần đã bình ổn, nhàng nhàm chán lộ ra vẻ háo sắc. Gì chứ, sờ cũng sờ qua rồi, YY một chút cũng chẳng là gì. Để giảm bớt áp lực tâm lý, bạn học Tiểu Lâm bắt đầu miên man suy nghĩ. Nhân vật Vi Nhất Tiếu trong game, nàng còn có chút ấn tượng, trong “Ỷ Thiên Đồ Long chi Minh Giáo phong vân”, hắn có dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, mặc áo choàng xanh có hoa văn tú lệ, miệng có ranh năng sáng “lấp lánh” như ma cà rồng, trung tây kết hợp có vẻ rất kì quái. Cơ mà điều này cũng dễ hiểu, trong game, hình tượng là vô cùng quan trọng, chỉ cần không phải nhân vật râu ria của NPC, nếu đẹp được thì càng đẹp, không đẹp cũng phải có điểm hoa lệ đáng chú ý. Ngẫm lại, trong nguyên tác Vi Nhất Tiếu thật sự không thể nào “nổi trội” như vậy được. Lâm Nhất Tần cũng ít khi dùng nhân vật này để chơi. Tuy rằng hằn là một trong tứ đại Pháp Vương của Minh Giáo, nhưng khả năng tấn công không bằng Ưng Vương Sư Vương, ngoại hình đẹp không bằng Long Vương, phòng ngự cũng kém, tuy rằng tốc độ cùng độ linh hoạt tốt nhất, nhưng tuyệt chiêu hàn băng miên chưởng phát tác khá chậm. Lực hấp huyết gây chấn động lớn, nhưng chỉ dùng được ở phạm vi nhỏ, không thể công kích ở không gian rộng, quả thực chỉ mang tính cục bộ không đáng kể. Khi tuyên truyền game này trên thị trường quốc tế, hắn được xưng là Ma cà rồng phương Đông, lúc ấy khiến nàng cười đến sốc hông: xin nhờ, ma cà rồng ngoài biết hút máu cũng phải đẹp trai nữa đó! Lâm Nhất Tần nhìn bản nhân Bức Vương mà nghĩ: phiên bản ảo Vi Nhất Tiếu đúng là chỉ có thể dùng không thời gian siêu việt mà mường tượng thôi a. Đôi mắt đen sắc cùng gương mặt trắng bệch, môi mỏng, tuy rằng hiện giờ đã té xỉu nhưng lông mi tinh tế vẫn nhăn lại như khinh bỉ thế gian, thần sắc cổ quái, thân cao trên 1m7. Dáng người trông giống tiểu thiếu niên đơn bạc. Lâm Nhất Tần chẳng những xem qua cũng đã sờ qua, người này tuy gầy, toàn thân đều rắn chắc, cơ bắp đường cong dù không khoa trương cũng thật rõ ràng, tuyệt đối là người thường xuyên rèn luyện. Có câu nói rằng: Nhân vật truyền kì lớn lên có thể không đẹp trai, nhưng nhất định phải có cá tính. Vi Nhất Tiếu chẳng những tính cách có cá tính, mà cá tính đến độ xuyên cả thời không. Thẩm mĩ của người cổ đại rất đơn giản, đẹp đến mức không giải thích nổi thì gọi là dung mạo thiên tiên,vv…, dung mạo hắn cũng đâu có đến nỗi, thế mà tự nhiên lại đem so sánh hắn với con dơi khủng bố ghê gớm. Lâm Nhất Tần không khỏi cảm thán: “Vi Vi à, ngươi thật là sinh không gặp thời rồi….” (P/s cho ai chưa tìm hiểu kĩ về Vi Nhất Tiếu: nguồn từ wikipedia Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu là một nhân vật trong bộ truyện kiếm hiệp Ỷ Thiên Đồ Long kí của nhà văn Kim Dung. Ông là một trong Tứ đại pháp vương củaMinh Giáo. Ông là người vô cùng cổ quái và quái dị. Trước khi Trương Vô Kỵ lên làm giáo chủ Minh Giáo thì Vi Nhất Tiếu do bị tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, do đó khi khai triển nội công đều phải hút máu người sống, nếu không thì sẽ bị lạnh cóng toàn thân và chết(nên hình ảnh của Vi Nhất Tiếu luôn gắn liền với "Con dơi hút máu người"). Sau này nhờ Trương Vô Kị dùng Cửu Dương Thần Công chữa trị, nên Vi Nhất Tiếu không còn phải hút máu người sau khi vận nội công nữa, Vi Nhất Tiếu đã trở thành một trợ thủ đắc lực cho Trương Vô Kỵ. Nhờ tài khinh công thuộc hàng đệ nhất thiên hạ của mình mà nhiều phen Vi Nhất Tiếu đã giải cứu nhóm người Trương Vô Kỵ khỏi những lúc nguy nan. Ngoài ra, ông còn có võ công: Hàn băng mi chưởng công.)