Ngày hôm sau, khi Nhạc Thính Tùng chạy đến tìm Triệu Thất liền thấy hắn ngồi trên băng ghế trong sân khóc lóc. Hắn khóc rất thương tâm, bộ dáng cũng rất ngoan ngoãn, hai vai hơi dựng ngược lên, cổ họng phát ra từng tiếng nghẹn ngào làm Nhạc Thính Tùng liên tưởng đến con vật nhỏ nhu nhược vô hại. Gia hoả suốt ngày giương nanh múa vuốt biến thành bộ dạng này, lập tức khiến y mềm lòng, không nhịn được đến gần hỏi: “Ngươi làm sao thế?” Triệu Thất thấy y mắc câu, trong lòng vui vẻ, che mặt thút thít đáp lời: “Em trai ta, em trai ta ngã bệnh…” “Ồ, ngươi còn có em trai?” Nhạc Thính Tùng cực kỳ kinh ngạc. Dựa vào biểu tình của y, hình như y vẫn cho rằng Triệu Thất là từ trong cục đá văng ra. Triệu Thất rơi lệ gật đầu: “Đúng rồi, em ruột. Nếu không phải nó sinh bệnh cần bạc, ta cũng không đi vào Triệu phủ, ngày ngày bị những người kia ức hiếp.” Nhạc Thính Tùng nhớ tới một màn mình từng thấy trên nóc nhà, mặt đỏ hồng, nghĩ thầm loại trừng phạt này đúng là hơi quá đáng, có khi còn vượt xa cả phạm trù ‘ức hiếp’, liền hỏi: “Em trai ngươi bị bệnh gì, cần bao nhiêu bạc? Nếu ta thay ngươi trả tiền, có phải ngươi sẽ không bị đám người kia bắt nạt nữa?” Triệu Thất không nói lời nào, chỉ yên lặng rơi lệ. Trong lòng thầm mắng, tỏi này cay quá, hai hàng nước mắt cứ ào ào chảy xuống, đều không thấy rõ Nhạc Thính Tùng có biểu tình gì. Thấy Triệu Thất “bị gây khó dễ” như vậy, Nhạc Thính Tùng càng nóng ruột: “Hắn ở đâu? Ngươi dẫn ta đi tìm hắn.” Triệu Thất ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng, mơ mơ hồ hồ mà nhìn y: “Ngươi… Ngươi đi theo ta.” Bởi vì nước mắt rơi quá lợi hại, Triệu Thất thấy không rõ đường lắm, một đường lảo đảo, ngược lại giống như thương tâm quá độ mà hồn bay phách lạc. Nhạc Thính Tùng nhìn mà hãi hùng khiếp vía, không nhịn được ôm hắn vào trong ngực, căn cứ theo chỉ dẫn của hắn, rẻ phải rẽ trái cuối cùng cũng tìm đến một gian nhà tranh rách nát. Nói thật, ở trấn Nam Thủy mà tìm một căn nhà hẻo lánh rách rưới này cũng đủ khó. Nhạc Thính Tùng nhìn cánh cửa thủng lỗ chỗ, chất gỗ tùng mà trông như miếng đậu phụ, liền dùng mười hai vạn phần cẩn thận đẩy cửa ra. May mà cánh cửa này chịu đựng được thử thách, chứ không phải đẩy một cái liền sụp, chỉ là lúc đóng cửa, từ trên rơi xuống chút mùn gỗ, tường bên cạnh tróc ra mấy mảnh lớn. Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt nằm trên tấm phản giữa nhà, Triệu Thất vừa thấy, liền ba chân bốn cẳng từ trong ngực Nhạc Thính Tùng bò ra ngoài, nhào tới trên người cậu cao giọng khóc rống. “Ối giời ơi em trai ơi! Ca ca không có bản lĩnh, để ngươi chịu khổ rồi!” Nhận ra Văn Diễm muốn lật người, Triệu Thất liền gắng sức đè lên cậu, lấy tay vỗ thùm thụp lên ngực cậu. Tiểu tử này phải đóng vai nhân vật sống dở chết dở nằm trên giường, thế nhưng dựa vào khuôn mặt không bao giờ thay đổi và tính tình quái dị nửa ngày không nói câu nào thì rất dễ khiến người ta hiểu lầm là trời sinh ngu ngốc chứ không phải thân mang bệnh nặng. Thân thể Văn Diễm chẳng hề cường tráng, lại bị hắn vỗ một cái, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn như muốn buông tay nhân gian. Mắt thấy người ta gặp thảm kịch, Nhạc Thính Tùng quả nhiên không nhìn được nữa, y đỡ Triệu Thất dậy, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Văn Diễm, kỳ quái nói: “Ta nhìn vị tiểu huynh đệ này mặc dù có chút khí hư thế yếu, nhưng sinh khí vẫn dồi dào, ăn nhiều một chút là có thể tốt lên rồi, không giống như bệnh nặng quanh năm.” Người tập võ đa số đều hiểu được vọng khí, Triệu Thất không biết võ công, tất nhiên liền bỏ sót điểm này, lại sợ Nhạc Thính Tùng sinh nghi, vội vàng nói: “Bệnh của nó rất kỳ quái, lúc thường thì không có chuyện gì, nhưng khi phát bệnh, cả khuôn mặt liền giống hệt quỷ, làm người ta sợ hãi.” “Chuyện này nghe qua rất giống như bị nội công của phái Động Minh gây ra thương tích.” Nhạc Thính Tùng nói, liền đi mò cổ tay Văn Diễm, muốn bắt mạch thăm dò tình huống. Triệu Thất vội vàng đè tay y: “Ngươi làm cái gì vậy, em trai ta băng thanh ngọc khiết, phi, sợ sệt người sống, ngươi đường đột như thế, sẽ doạ nó.” “Có đúng không?” Nhạc Thính Tùng nhìn Văn Diễm. Văn Diễm phối hợp muốn làm ra vẻ mặt sợ sệt nhưng lại không có kết quả, nhìn qua trông mặt co quắp. Nhạc Thính Tùng vừa thấy liền kinh hãi: “Quả nhiên, quả nhiên là bệnh nặng, da mặt em trai ngươi lại nhảy loạn lên kìa.” “Đúng vậy, thật sự nếu không cứu, e rằng ngày nó chết sẽ càng gần.” Triệu Thất đỏ mắt nói, “Vì bệnh này, chúng ta không biết đã phải cầu xin bao nhiêu đại phu, mua bao nhiêu thuốc, thế nhưng vẫn không khá lên. Trước đó vài ngày có một cao nhân đến, ta lấy hết tiền ra thỉnh hắn trị bệnh. Thế nhưng đại phu kia nói, nếu muốn khỏi hẳn, ít nói cũng phải có một vạn lượng bạc… Ahuhu, đây không phải là muốn giết chết hai anh em chúng ta sao?” Vừa nói vừa muốn gạt lệ. Văn Diễm mặt không thay đổi đọc lời kịch duy nhất của mình: “Sống chết có số, giàu có nhờ trời. Ca ca, ta liên lụy ngươi nhiều năm như vậy, cũng nên…” Nói tới chỗ này, cậu cần phải ôm Triệu Thất cùng nhau khóc rống lên. Nhưng cậu vừa mới bị Triệu Thất nện lung tung, mềm nhũn cả người, chống đỡ cũng không bò lên nổi, thẳng tắp ngã trở lại, phát ra một tiếng rầm lớn. Triệu Thất cũng bị sợ hết hồn, bất quá rất nhanh liền điều chỉnh lại, một bên lau nước mắt, một bên lén lút nhìn Nhạc Thính Tùng. Nhạc Thính Tùng lấy hầu bao trong người ra. “Ta có bạc nhưng cũng không nhiều, tuy rằng đi đường dùng tiết kiệm, nhưng không còn lại bao nhiêu.” Nói rồi, hắn đem hầu bao đổ lên giường, cẩn thận lấy ra toàn bộ bạc vụn giữa đống ngân phiếu đưa cho Triệu Thất, “Chỉ có như vậy, các ngươi dùng tạm đã.” Triệu Thất nhìn, trong lúc nhất thời ánh mắt đều ngốc trệ. Hắn đã từng coi tiền như rác, thế nhưng sau khi từ trên trời rơi xuống vũng bùn, mới chính thức biết được giá trị của rác. Lập tức không ghét bỏ y cho tiền nhiều hay ít, chỉ nhìn những tờ ngân phiếu kia, nói lắp bắp: “Ngươi, ngươi làm sao có nhiều bạc như vậy?” Nhạc Thính Tùng thuận theo ánh mắt của hắn, gãi đầu: “Này không phải giấy à?” “Đây là ngân phiếu! Giá trị hơn bạc nhiều.” Triệu Thất kinh ngạc cực kỳ, “Chẳng lẽ ngươi không biết?” Nhạc Thính Tùng so với hắn còn kinh ngạc hơn, thậm chí oan ức nói: “Ta còn tưởng là giấy sư phụ bỏ vào, cũng không nhìn kỹ, hoá ra đây đều là tiền? Vậy ta dọc đường đi ——” y muốn nói mình phải ăn gió nằm sương, chỉ có thể dùng ít bạc vụn ăn thứ gì cho chắc bụng, thế nhưng nghĩ lại thì thấy đây cũng chẳng phải chuyện tốt gì, khác nào tự nhận mình cực kỳ ngu dốt vô tri, liền ngậm miệng không nói nữa. Triệu Thất nhìn sắc mặt y, ngược lại đoán ra mấy phần, cũng không nói gì, tỏ vẻ cả kinh nói: “Số tiền này… Cho ta hết?” Nhạc Thính Tùng hỏi: “Này đủ chưa?” “Đủ đủ đủ!” Triệu Thất gật đầu liên tục, dùng ánh mắt cảm kích nhìn y, “Nhạc thiếu hiệp, ngươi thực sự là đại hiệp có lòng hiệp nghĩa nhất, trọng nghĩa khinh tài nhất nhất, anh tuấn nhất tiêu sái nhất nhất nhất!” Không sai, thực sự là một gã mắt mù, người ta không muốn lừa cũng khó quá nha! Nhạc Thính Tùng bị thứ ánh mắt này làm cả người bay bổng như trên mây. Y không thể không cúi đầu để xác nhận rằng mình còn đang giẫm trên đất chứ không phải dùng khinh công để bay nhảy. “Kia, vậy ngươi cũng mau đi mời đại phu đi.” Mặt của y đỏ như lửa, không gian này nhỏ hẹp hắc ám làm cho y thở không nổi, nhất định phải nhanh đi ra ngoài hóng mát một chút, hoặc là chạy hai vòng trên đường. Vì vậy y tùy tiện tìm cớ, giống như bay mà xông ra ngoài.