Y quan khắp thành
Chương 18 : Gặp mặt bạn bè
Sáng hôm sau, Phó Vân Hiến đi cùng Mã Bỉnh Nguyên tới gặp một luật sư chuyên bào chữa các vụ án liên quan đến ma túy tên Phạm Minh, thuận đường cũng nhận một lời mời tới thăm văn phòng Chấn Thái của hắn. Không phát triển toàn diện như Quân Hán, Chấn Thái chuyên về tranh tụng án hình sự, hơn nữa giỏi nhất là bào chữa tội phạm ma túy, những năm gần đây tội phạm ma túy trong nước ngày càng càn quấy ngang ngược, hơn nữa Phạm Minh lại rất biết cách quảng bá trên mạng nên cũng dần dần có được ít danh tiếng trong giới chuyên môn.
Vừa bước vào văn phòng của Phạm Minh, Phó Vân Hiến liền nở nụ cười: “Làm ăn ngon lành đấy.”
Nếu nói văn phòng Quân Hán của Phó Vân Hiến vừa xa hoa lại trang nhã, nghiêm trang đâu vào đó thì văn phòng của Phạm Minh lại toát lên vẻ nhà giàu mới nổi, chỉ được mẽ ngoài từ đầu đến cuối.
Mục đích khi tới rất rõ ràng, Mã Bỉnh Nguyên trò chuyện cùng Phạm Minh về vụ án của tên đàn em, về cơ bản đã đi đến nhận thức chung là “cứu một mạng không khó khăn gì”, Phạm Minh lập tức cho trợ lý của mình ra ngoài dẫn người, một lúc sau đã đưa vào ba bốn chục mạng, nam nữ già trẻ đủ không thiếu loại nào, ai cũng giới thiệu là luật sư, có người trong văn phòng cũng có người ở văn phòng khác vì ngưỡng mộ uy danh mà tới, nhân cơ hội hiếm hoi ai cũng muốn mời đại luật sư Phó truyền thụ chân kinh.
Đi đến đâu cũng phải giảng bài cho người khác, thực ra Phó Vân Hiến rất ghét chuyện này, y nghiêng người dựa vào sô-pha, gác một chân lên cười nói: “Không đến mức là chân kinh, trao đổi đồng ngành mà thôi.”
Nói thì khách khí là vậy nhưng tư thế lại hoàn toàn không liên quan gì đến hai chữ khiêm tốn. Chỉ là đám luật sư kia lại đồng loạt đon đả vồn vã, ai cũng nhiệt tình hồ hởi, còn giơ tay phát biểu như học trò. Phần lớn trong tay đều đang có án, một luật sư của văn phòng khác hỏi, vừa mới nhận biện hộ cho một tội phạm ma túy, hiện giờ đã đến giai đoạn phúc thẩm án tử hình, người nhà đương sự chi ra ba trăm ngàn tới tìm anh ta, yêu cầu rất đơn giản, chính là giữ được mạng.
“Kết quả thu hồi quyết định thi hành án tử hình của Toà án nhân dân tối cao luôn làm người ta vui mừng, tỉ lệ không tử hình trong giai đoạn giai này ở nước ta là 45%.” Giờ đây thuốc lá đã kẹp bên môi, Phó Vân Hiến vỗ tay hai cái với luật sư kia, “Ba trăm ngàn này của anh đã tới tay một nửa rồi.”
Luật sư kia lại nói: “Tính chất vụ án kia của tôi rất phức tạp, sơ thẩm, phúc thẩm đều bào chữa theo hướng có chim mồi*, đáng lẽ ra là phải thận trọng chưa giết, nhưng cảnh sát lại khăng khăng vụ án này không có nội gián, nghi phạm đã bị bắt tại chỗ trong một cuộc tập kích công khai lúc bốn giờ sáng, tòa án cũng không tiếp nhận ý kiến bào chữa từ luật sư của tôi.”
*Chim mồi là từ lóng về việc cảnh sát gài người để dụ dỗ phạm tội. Nếu có thể chứng minh có tình tiết chim mồi dụ dỗ bị cáo phạm tội thì sẽ được giảm án.
“Phức tạp con khỉ.” Cảnh sát công khai tập kích vào bốn giờ sáng hoàn toàn không phù hợp với logic thông thường, Phó Vân Hiến nói chuyện không hề khách sáo, “Vậy thì anh nói với thẩm phán thụ lý vụ án, ‘Có vẻ có lý thực ra là vô lý, bốn giờ tập kích, tất cả đều là cứt chó!’.”
Người khác thì cười hả hê, chỉ mỗi luật sư kia là chẳng biết phải làm thế nào: “Đại luật sư Phó ơi, ngài có tư cách để nói chuyện với chánh án tòa án tối cao như thế, luật sư nhỏ như chúng tôi sao làm vậy được!”
“Không đánh cho xong cái điểm chim mồi kia thì ném đó,” Phó Vân Hiến chậm rãi đưa tay cầm thuốc xuống gần chiếc gạt tàn bằng pha lê, gõ một mẩu tàn thuốc rơi xuống, “Bắt đầu với chuỗi lưu giữ vật chứng, thu giữ, ước lượng, trích xuất, niêm phong… Bất cứ khâu nào có vấn đề, anh lập tức gom hết lại thành ‘can thiệp chim mồi’ rồi ném cho thẩm phán, cắn chặt luận điểm cảnh sát muốn làm lập công án lớn, nằm vùng dụ dỗ phạm nhân phạm tội, có ý đồ vu oan.”
Luật sư kia là một tên não tàn, cứ khăng khăng hỏi đến cùng: “Vậy nếu không xảy ra vấn đề ở bất cứ khâu nào thì sao?”
“Cảnh sát đất nước chúng ta không kín kẽ thế đâu.” Phó Vân Hiến nở nụ cười khinh thường, y khẽ nâng mi nhìn cả căn phòng bài trí xa hoa, “Nếu thật sự kín kẽ như thế thì luật sư Phạm sao có thể xây được văn phòng đẹp như hoàng cung thế này?”
Phạm Minh phổng mũi gãi đầu: “Tốt nhất đừng có ngày nào kín kẽ như thế, nếu không thì luật sư chúng ta biết ăn gì đây.”
Phó Vân Hiến lắc đầu, nghiêm túc uốn nắn: “Không nói thế được, nếu ngày đó xảy ra thì là phúc của nhân dân, là may mắn của đất nước, lợi ích cá nhân của mỗi một luật sư chúng ta chẳng đáng để bàn tới.” Lời này nói nghe giả tạo, lại giả tạo đến mỹ miều, chói lóa như thể phong thái của bậc thánh nhân. Mặc dù đại luật sư Phó ra giá tàn nhẫn, hoàn toàn coi thường “Phí dịch vụ luật sư” do Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia và Bộ Tư pháp đề ra, nhưng y không bao giờ hứa suông trước khi thụ lý vụ án, lại càng không giải quyết một cách qua loa cầm chừng khi xử lý vụ án, y nói với luật sư kia, “Không sai một mắt xích nào thì là do anh không có số để kiếm được ba trăm ngàn kia, thu tám trăm coi như tiền công rồi trả lại cho người ta đi.”
Từng luật sư lần lượt lên tiếng, nào là thảo luận vụ án, hỏi mánh lới, còn muốn nghe về kinh nghiệm về những vụ án lớn và nghiêm trọng, cứ thế nói tận hơn hai tiếng đồng hồ. Mặc dù Phó Vân Hiến đáp rất lịch sự nhưng đôi khi sẽ ho nhẹ hai tiếng, có lẽ đã mất kiên nhẫn. Phạm Minh là kẻ tinh ý, đúng lúc lên tiếng: “Còn một cơ hội hỏi cuối cùng, dành cho thực tập sinh của chúng tôi đi.”
Thực tập sinh được Phạm Minh gọi tên ngẩn người ra, sau đó nói: “Hiểu biết của tôi không rộng, không có gì muốn hỏi cả, chỉ muốn nói với luật sư Phó là tôi thấy vừa rồi ngài ho nhiều quá, vẫn nên hút bớt thuốc đi, không tốt cho sức khỏe.”
Lời này vừa dịu dàng vừa quan tâm, không vì truy danh cũng chẳng vì cầu lợi.
Lời này quá vờ vịt.
Phó Vân Hiến bóp điếu thuốc trong tay, chuyển ánh nhìn qua người đang nói, hứng thú cũng nhiều lên.
Một khuôn mặt vốn không nổi bật gì giữa đám đông, nhưng nhìn kỹ mới nhận ra đây là một cậu trai rất đẹp, mặt trắng môi đỏ mắt đào hoa, đường nét gương mặt có đôi phần giống với Hứa Tô, chỉ là vóc người cao hơn Hứa Tô một chút, gương mặt cũng góc cạnh hơn Hứa Tô một chút.
Tổng thể rất giống, giống đến cả câu nói vừa rồi.
Mọi người vẫn biết đại luật sư Phó thích loại gì, thằng nhóc này vốn là do Phạm Minh cố ý sắp xếp, Phạm Minh nhân cơ hội đuổi người ra khỏi phòng làm việc: “Chốc nữa đại luật sư Phó còn có chuyện, mọi người hôm nay học đủ rồi thì về chậm rãi tiêu hóa tiếp thu, giờ giải tán đi.”
Một đám người đồng thanh hô “Cảm ơn luật sư Phó đã chỉ bảo” rồi lại nườm nượp đi ra ngoài, Phó Vân Hiến bỗng nâng tay chỉ vào một người trong số đó, nói: “Cậu ở lại.”
Là cậu trai giống với Hứa Tô kia.
Chờ đến khi trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Phạm Minh nói: “Đây là một thực tập sinh chỗ chúng tôi, sinh viên năm tư, là một học trò giỏi trong trường danh giá.”
“Sao lại học luật?” Phó Vân Hiến hỏi cậu ta, “Muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, hay muốn biểu dương công lý?”
Cậu trai giống Hứa Tô kia trầm tư một lát rồi nói: “Muốn hết.”
“Đã năm tư rồi, còn do dự chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì,” Phó Vân Hiến đưa tay ý bảo đối phương lại gần, y hỏi, “tên gì thế?”
“Hứa Lâm.” Cậu trai kia ngoan ngoãn đi tới trước mặt Phó Vân Hiến, “Hứa trong lời hứa, Lâm trong mưa dầm*.”
*Mưa dầm, mưa lớn liên tục (甘霖), âm hán là “cam lâm”, chữ Lâm lấy từ đây.
“Họ Hứa…” Phó Vân Hiến hơi gật đầu khẽ cười, khoát tay một cái đã kéo người ta vào trong ngực mình.
Mặc dù ngồi trên đùi Phó Vân Hiến nhưng Hứa Lâm chỉ dám ngồi một nửa, mông chỉ chạm vào một chút, cũng chẳng phải cậu ta ngượng ngùng gì khi đường đường là con trai mà ngồi lên đùi người đàn ông khác, mà phần nhiều là sợ bản thân nặng, đè xuống thì đối phương không thoải mái.
Hoàn toàn không kiêng dè người ngoài, Phó Vân Hiến ôm cậu trai tên Hứa Lâm này như ôm mèo, giống như những ngày y ôm Hứa Tô trong quá khứ.
Mã Bỉnh Nguyên biết đêm qua mình sắp xếp mọi thứ chưa thỏa đáng, vốn đang định lập công chuộc tội thì thấy cảnh này, gã lập tức đưa mắt ra hiệu với Phạm Minh, Phạm Minh cũng rất thoải mái nói với Hứa Lâm: “Hiếm khi luật sự Phó muốn dẫn dắt người mới, lát nữa cậu theo luật sự Phó về, tranh thủ mà học hỏi.”
Tuy không phải chính nhân quân tử gì, cũng không có ý định cưỡng hiếp chiếm đoạt, đại luật sư Phó vẫn rất dân chủ, tay nắm lấy cằm người đẹp trong ngực, dịu dàng hỏi cậu ta: “Đêm nay theo tôi, cậu bằng lòng không?”
“Tôi muốn theo luật sư Phó học tập thêm…” Hứa Lâm đỏ bừng mặt, cảm giác rất giống “người đẹp đỏ mặt đượm men say”, khiến người ta ngắm cũng vui lây.
Phó Vân Hiến nở nụ cười, giọng rất lớn lại còn suồng sã, y nâng tay vỗ một cái vào cặp mông đang ngồi trên đùi mình: “Dậy.”
Rõ ràng tình đang đúng độ, diễn cũng đủ đầy, Hứa Lâm bỗng bị người ta đuổi đi, gương mặt tuấn tú nửa đỏ nửa trắng hốt hoảng luống cuống, hoàn toàn không biết mình nói sai điều gì.
Phó Vân Hiến không thèm liếc nhìn người đẹp bên cạnh, người lại còn rũ mắt nhìn cái bùa hộ mệnh trên cổ tay mình, nói với hai người Mã, Phạm đang thất thần ở đó, hai ngày này đừng sắp xếp người cho tôi, tôi xong việc ở đây là đi luôn.
Sau khi lịch trình buổi sáng kết thúc, Phạm Minh khăng khăng muốn mời Phó Vân Hiến ăn cơm. Phó Vân Hiến không có hứng, bảo Mã Bỉnh Nguyên bố trí xe đưa về trước. Y nhìn ra ngoài cửa xe, cây xanh bên ngoài mãnh liệt bung tràn sức sống, xe vừa rẽ một cái, giữa một khung cảnh toàn cốt thép xi-măng lại có một mảng xanh dày đặc tràn vào. Phát triển thịnh vượng nhanh như thành phố quê nhà, bên đường tấp nập những hộ kinh doanh tiền thu đầy túi, người tới người lui tấp nập vội vàng.
Thành phố này thật sự rất phồn vinh tươi tốt. Mỗi người đều có dáng vẻ oai phong, cuộc sống của mỗi người cũng đều hỗn loạn xô bồ.
Trên xe, Mã Bỉnh Nguyên nói với Phó Vân Hiến: “Lão Hồng sắp ra rồi.”
Phó Vân Hiến “Ừ” một tiếng, như chẳng hề quan tâm đến chuyện này.
“Năm đó anh và Hồ Tứ gia giăng bẫy, chiếm tài sản của người ta, còn tống hết cả nhà người ta vào tù, đại ca của gã cũng ăn đạn, hiện tại gã đã sắp được ra rồi, Tứ gia bảo tôi nhắc nhở anh trong thời gian ở tù họ Hồng này đã dốc hết sức thể hiện để tranh thủ giảm án, chính là vì để báo thù anh, anh nên thận trọng một chút.”
Mã Bỉnh Nguyên thì lo sốt vó, Phó Vân Hiến lại chẳng mảy may đoái hoài, y hỏi Mã Bỉnh Nguyên: “Anh có quen với quản lý khu này không?”
Mã Bỉnh Nguyên là tay anh chị sừng sỏ, đương nhiên chuyện này là vặt vãnh, gã gật đầu nói: “Không phải tiểu đệ đây nói quá chứ khu này không có tôi thì không làm được gì đâu, Phó gia có chuyện gì lớn cần làm à?”
“Không lớn.” Ánh mắt của Phó Vân Hiến rời khỏi cảnh phố thị bên ngoài, lại dừng ở trên chiếc bùa hộ mệnh ở cổ tay, “Bên ngoài sòng bạc có một ông già bày quầy bán đồ cũ, anh cho ông ấy một chỗ trong phố cổ đi.”
Trong mấy đêm ở thành phố G này, đêm nào Phó Vân Hiến cũng xin miễn hết toàn bộ những thú tiêu khiển từ lành mạnh đến không lành mạnh, y chỉ ở trong phòng mình cắm tay nghe vào điện thoại dựa vào sô-pha, nghe trợ lý báo cáo tình hình trong văn phòng cùng với tiến độ của mấy vụ án.
Hứa Tô ngồi bên chân Phó Vân Hiến, nghiêng đầu gối lên đầu gối y.
Đây là trạng thái bình thường. Vụ án có lớn đến mấy Phó Vân Hiến cũng không kiêng dè Hứa Tô, bình thường vẫn vừa xông xáo làm việc vừa để mặc cho hắn tựa lên đùi mình, day day phần gáy và vành tai hắn. Có khi dịu dàng như đang thưởng thức một món đồ trân quý, khẽ khàng chậm rãi, yêu thích chẳng rời tay; lại có khi cũng thô bạo, muốn giày vò hắn như khi giày xéo đồ chơi trên giường.
Dưới ngọn đèn, Phó Vân Hiến nhắm hai mắt lại, vì bữa tối uống hơi quá chén, mùi rượu và mùi nước hoa trên người nồng đậm thẩm thấu vào ruột gan. Hứa Tô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Hiến gọi điện thoại. Y nhíu mày khi nói chuyện, y khẽ mím môi khi im lặng, một người đàn ông anh tuấn mạnh mẽ như vậy, như một tướng quân trên sa trường, đằng đằng sát khí, không gì không làm được.
Một Phó Vân Hiến khi làm việc, Hứa Tô vừa ôm kính nể, cũng lại sinh ra e dè.
Cúp máy, chắc là có vụ án cần phải trắng đêm, Phó Vân Hiến nhéo sau gáy Hứa Tô: “Hát một khúc Bá Vương Biệt Cơ đi, nâng cao tinh thần.”
Hứa Tô lắc đầu, lập tức mở miệng nói: “Tôi không biết.”
“Hát đi.” Phó Vân Hiến chẳng thèm mở mắt, đưa tay vỗ một cái lên mặt Hứa Tô, tựa như khẽ khàng lại tựa như dùng sức, tóm lại vẫn là không hài lòng.
Phó Vân Hiến thích nghe hí, cũng thích tự hát đôi ba câu, thường thích hát vai Tịnh*, nhất là mấy khúc loạn thế kiêu hùng. Nếu hát “Tào Tháo và Dương Tu”, vậy Phó Vân Hiến sẽ là Tào Tháo, Hứa Tô là Dương Tu; nếu hát “Bá Vương Biệt Cơ”, vậy Phó Vân Hiến sẽ là Bá Vương, Hứa Tô là Ngu Cơ. Tóm lại đại luật sư Phó y như lão gia quân phiệt nuôi con hát, cứ nằng nặc ép người ta theo y làm diễn viên hát hí không chuyên.
*Vai Tịnh là vai nam hào kiệt hoặc thư sinh trong kinh kịch, đặc trưng nổi bật là phải vẽ nhiều màu sắc trên mặt, vì vậy còn gọi là “hoa kiểm”.
Dương Tu là một mưu sĩ của Tào Ngụy, phục vụ dưới trướng của Tào Tháo, nổi tiếng là một người thông minh và đoán được ý nghĩ của Tào Tháo, trở thành một nhân vật đầy quyền thế đồng thời nhận nhiều sự căm ghét của các nhân vật lớn lúc bấy giờ, trong đó có Tào Tháo.
Ngu Cơ, thường gọi Ngu mỹ nhân, là người thiếp yêu của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ – một vị tướng quân phiệt lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng. Theo đúng như các sách Sử ký lẫn Hán thư, cái chết của bà không hề rõ ràng. Về sau, dân gian lý tưởng hóa câu chuyện của Ngu Cơ, liền biến Ngu Cơ gắn liền với điển tích mà người đời sau gọi là Bá vương biệt cơ. Đây là một điển tích cực kỳ nổi tiếng, trở thành nỗi bi ca được truyền tụng nhiều đời, nhất là trong nghệ thuật, thơ, phú, hội họa, điện ảnh.
Hứa Tô đã từng nghi ngờ vô số lần rằng lão già Phó Vân Hiến này có vấn đề về tâm lý trước cái sở thích ngược đời này của y, dù gì thì nếm mật nằm gai đã bao năm, ngoài mặt sáng chói rạng rỡ bao nhiêu thì sau lưng gian nan hiểm trở bấy nhiêu, một tên dân thường bé nhỏ “không hậu thuẫn, không quan hệ, không chống lưng”, sao có thể dễ dàng bước lên địa vị mà người ta phải “ba phần kính trọng ba phần e dè ba phần mến mộ”, cũng đã lượn lờ trước quỷ môn quan mấy lần rồi, không xả ra một chút thì sao mà chịu nổi?
Hứa Tô lý giải sâu sắc chuyện này, cũng thường tự xưng rằng nếu năm đó ta đây không ở bên cạnh gõ cho lão già ấy tỉnh thì lão đã bị bắn chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Lời này là thật.
Chẳng qua Phó Vân Hiến là người trong lòng nuôi hổ dữ, trên tay cầm trường thương, Hứa Tô hắn có phải một đóa tường vi bốn mùa không tàn úa hay không, hắn chẳng thể đưa ra ý kiến.
“Mời quân vương uống rượu nghe Ngu Cơ ca, để điệu múa xoay tròn xua tan đi phiền muộn…”
Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng Hứa Tô vẫn ngoan ngoãn hát lên, cực kỳ ra dáng, giọng cũng vô cùng trong trẻo, dễ nghe chết đi được. Hát được một nửa, có lẽ vì muộn quá rồi, cũng có lẽ đại luật sư Phó đã hài lòng thỏa mãn, y dùng một tay ôm ngang Hứa Tô lên, bước tới ném hắn lên giường lớn của mình.
Y bảo, nhắm mắt lại, ngủ đi.
Hứa Tô bỗng nhớ lại, trước kia Phó Vân Hiến cũng đã từng nói như thế. Là khi bọn họ cùng ngồi tàu hỏa tới Bắc Kinh lật lại bản án của Hứa Văn Quân, hai người chen chúc nhau trong một căn phòng nhỏ ở một nhà trọ tầm thường, Phó Vân Hiến thức trắng cả đêm soạn tài liệu, không thể để Hứa Tô cứ theo mình thức cả đêm như thế, y sẽ thường vác hắn lên vai rồi đặt hắn lên giường, y nói, nhắm mắt vào, ngủ đi.
Nghĩ đến đây, hắn thật sự nghe lời nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại và tiếng bước chân xa dần, y mới lại mở choàng mắt từ trong bóng tối.
Hứa Tô vừa vui sướng lại vừa âu sầu, một giây trước vẫn còn đắc chí vì kế hoạch của mình thành công, một giây sau lại từ trong niềm vui sướng đó mà cảm thấy bi thương bồi hồi.
Hắn yêu người đàn ông này, hắn cũng hận người đàn ông này, yêu và hận tranh đấu giằng co suốt ngần ấy năm, đã sớm chẳng còn rạch ròi phân rõ.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
61 chương
20 chương
229 chương
27 chương
94 chương
118 chương