Y phi tuyệt sắc của nhiếp chính vương
Chương 95 : nữ thổ phỉ ưu nhã
Mặt Mộc Thất không chút thay đổi, lão đại này lại muốn đùa giỡn cái gì
Rõ ràng là chính Miêu Cương vương không giải quyết được tình hình dịch bệnh dẫn đến tình trạng loạn như bây giờ, lại không nỡ mở ngân khố để bình phục nhân tâm, vào lúc này hắn muốn đẩy trách nhiệm cho nàng, ngược lại vừa được danh vừa được lợi!
Tật xấu duy nhất của Mộc Thất chính là lười, loại việc giúp người làm vui này, nhất là giúp cho ‘ ác nhân ’, nàng cũng không cảm thấy hứng thú. . . . . .
Nàng tình nguyện âm thầm giúp đỡ những dân chúng chịu khổ kia, cũng sẽ không cho Miêu Cương vương có được cơ hội.
Thổi thổi lá trà trong ly, Mộc Thất quan sát hồi lâu, mới cười như không cười mở miệng nói: "Hả? Này Trăn Dương thật đã làm dân chúng thất vọng, Trăn Dương cũng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng đã gả làm thê tử của người. Vương Thượng lại đặt danh tiếng của ta lên cao như vậy, thật sự làm cho ta đảm đương không nổi nha! Bàn về thuật hồi sinh, Ám Dạ cũng không kém chút nào, vương thượng hãy tìm hắn đi."
Dứt lời, nàng ho khan vài tiếng, giơ tay lên vuốt ve mặt, trong nháy mắt cả người liền mang dáng vẻ ốm yếu bệnh tật.
Tô Vọng Ngôn khẽ mỉm cười, nữ tử này đúng thật đặc biệt, bên trong vẻ yêu kiều của nàng ấy không biết ẩn chứa bao nhiêu bất ngờ, làm cho người ta không nhịn được muốn đi tìm hiểu.
Thỉnh thoảng nàng sẽ dịu dàng đoan trang, thỉnh thoảng phong lưu phóng khoáng, thỉnh thoảng có chút tinh quái, thỉnh thoảng xảo ngôn giỏi tranh luận. . . . . .
Hắn thật tò mò, đến tột cùng người nàng mới thật sự là nàng.
Ngày trước phần lớn chú ý của hắn đều đặt vào tính cách của nàng, có thể ở khoản cách gần như vậy quán sát nàng, Tô Vọng Ngôn mới chợt phát hiện, nàng là một nữ tử tuyệt mỹ.
Thế gian nào có nữ tử tốt như vậy, phong lưu vạn chủng cười dạo nhân gian.
Tô Vọng Ngôn thở dài, đáng tiếc việc đời trêu người, nếu hắn gặp nàng sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu, như vậy có thể hay không đến gần nàng thêm một chút. . . . . .
Miêu Cương vương bị Mộc Thất lời nói nghẹn thì phẫn nộ, siết chặc quả đấm hận không thể nện trên bàn!
Nữ nhân này gan thật lớn, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, dám ở trên đại điện công khai cự tuyệt thỉnh cầu của Miêu Cương vương, cũng không biết nơi này rốt cuộc là lãnh thổ của ai!
Các vị đại thần đang ngồi ở đây nhìn vị “ mỹ nhân bệnh” này, không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Nếu Vương Thượng thật sự bức ép vị Trăn Dương quận chúa đang ốm đau này phải đi cứu trị toàn bộ người bị dịch bệnh ngoài kia, thật sự quá không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc!
Đại Lịch đất rộng của nhiều, nếu việc này đến tai hoàng đến Đại Lịch, nhất định sẽ không để cho sứ thần bị đối xử như vậy.
Huống chi Trăn Dương quận chúa là chính thê của nhiếp chính vương Sở Vân Mộ, vị nhiếp chính vương này nổi danh lãnh huyết âm ngoan, ai dám đắc tội hắn!
Một vị đại thần đứng lên nói: "Vương thượng, thần cho là Trăn Dương quận chúa thân thể ốm yếu, không nên đi về phía dân chúng bị dịch bệnh để chữa trị. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện, chúng ta không thể ăn nói với Đại Lịch được!"
Một vị đại thần khác vội vàng thi lễ, nhẹ nhàng nói: "Tin tưởng Quận chúa cũng không muốn thấy dân chúng khổ sở vì gặp ôn dịch, thần khẩn cầu quận chúa giải cứu dân chúng ra khỏi bể khổ đi!"
"Khẩn cầu quận chúa!" Không ít đại thần Miêu Cương cùng nhau khom người khẩn cầu.
Sở Vân Mộ híp mắt phượng, bách quan cúi đầu —— đây là lễ mà tiểu Thất của hắn đáng được hưởng.
Chỉ là với hiểu biết của hắn đối với tiểu Thất, Miêu Cương vương cố tình làm khó nàng, nàng nhất định sẽ cho hắn nếm thử một chút đau khổ, sau đó mới ra tay chữa ôn dịch. . . . . .
"Nếu chư vị coi trọng ta như vậy, để cho ta ra tay cứu giúp, ngược lại cũng không phải không thể." Mộc Thất nói: "Chỉ là. . . . . ."
Nụ cười của Sở Vân Mộ lại sâu mấy phần, tiểu Thất của hắn là người chưa bao giờ chịu thua thiệt, theo như kế hoạch bọn họ đã bàn bạc lúc trước, bước kế tiếp nàng sẽ phải ‘ vơ vét ’ Miêu Cương vương, nói với hắn chút điều kiến. . . . . .
Đúng vào lúc này, một thị vệ thần sắc hốt hoảng đi vào bữa tiệc, ở bên tai Miêu Cương vương nói nhỏ mấy câu.
Sắc mặt Miêu Cương vương tối sầm lại —— cái gì? Trong vương cung thế nhưng xuất hiện dịch bệnh làm cho cung nhân chết!
Tay của hắn khẽ run lên, không khỏi lo lắng cho tính mạng của mình, ôn dịch này nhất định phải trừ tận gốc!
"Quận chúa có điều kiện gì cứ mở miệng, cô là vua một nước, vì con dân Miêu Cương có thể an cư lạc nghiệp, nhất định hết sức thỏa mãn điều kiện của ngươi!"
Tâm tình của Miêu Cương vương hiện tại rất mâu thuẫn, vừa hận nữ nhân trước mặt thấu xương, không cam tâm tình nguyện, lại không thể không lệ thuộc vào y thuật của nàng, bởi vì hắn vô cùng e ngại ôn dịch. . . . . .
"Điều kiện của ta cũng không nhiều, chỉ có hai." Mộc Thất cười cười, nói tiếp: "Một là bốn thành trì bên bở sông Thanh Hà, hai là mượn lệnh bài đi vào đầm Tiềm Long trong tay vương thượng dùng một chút."
Mộc Thất cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình giống như nhìn ‘ thổ phỉ’, nhưng nàng dù là thổ phỉ, cũng là nữ thổ phỉ ưu nhã. . . . . .
Những người đang ngồi đây không khỏi ngạc nhiên, vị quận chúa ngoại quốc này khẩu khí cũng không nhỏ, lại dám mở miệng muốn lệnh bài đầm Tiềm Long, nàng có biết đây là thánh địa Miêu Cương gần trăm năm không có người ngoài đi vào!
Một vị lão quan đứng lên nói: "Vi thần khuyên quận chúa buông tha ý tưởng vào đầm Tiềm Long đi!"
"Vì sao?" Mộc Thất mặt không sợ hãi xoay đầu lại, lộ ra nụ cười nhạt.
"Trăm ngàn năm qua, đầm Tiềm Long đều do các trưởng lão canh giữ, những phàm nhân nếu muốn vào bên trong, nhất định phải thông qua ba cửa sinh tử. Huống chi bên ngoài đầm Tiềm Long có trăn cổ thủ hộ, coi như người có thể thông qua của sinh tử, cũng sẽ chết vì cổ độc! nước Đầm Tiềm Long có thể coi như ‘ thay da đổi thịt’, thực hiện ước nguyện của con người, nhưng gần trăm năm nay, người Miêu Cương đi vào không ai có thể sống sót đi ra ngoài!"
Nói xong lời cuối cùng, đôi tay lão quan viên khẽ run, hắn từng tận mắt thấy qua người chết khi vượt qua cửa sinh tử, cụt tay cụt chân, không một ai toàn thây, thể thảm đến mức cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. . . . . .
Mộc Thất nghe thấy lời này, vẫn không chút cử động, chậm rãi nói: " Trăn Dương cảm tạ y tốt của đại nhân, nhưng lần này vào đầm Tiềm Long là do ta quyết định, chuyện ta đã quyết định sẽ không vì những nguy hiểm trước mắt mà từ bỏ ."
Miêu Cương vương suy nghĩ chốc lát, hắn đương nhiên biết trong lòng yêu nữ này đang có mưu ma chước quỷ gì ——
Thanh Hà chảy qua Đại Lịch, Miêu Cương, Nam Việt ba nước, chảy về phía bắc ra biển. Nàng nghĩ muốn lấy bốn thành trì này để đả thông thủy lộ của Đại Lịch, kể từ đó, Đại Lịch có thể thông thương hàng hóa với các nước, mang đến không ít ích lợi.
Không riêng gì hàng hóa, ngay cả vận chuyển quân lương cũng nhanh hơn trước đây mấy tháng.
Nếu như Đại Lịch viễn chiến với các nước xung quanh, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. . . . . .
"Này bốn tòa thành trì chính là lãnh thổ Miêu Cương ta, mà đầm Tiềm Long từ cổ chí kim chỉ có tộc nhân Miêu Cương mới có thể tiến vào, chưa bao giờ bị phá lệ, điều kiện của Trăn Dương quận chúa, xin thứ cho cô khó có thể đồng ý!" Miêu Cương vương như đinh chém sắt nói.
Mộc Thất trong dự liệu gật đầu một cái, nàng sớm biết lão này là một người vắt chày ra nước, chỉ là nếu nàng mở miệng, tự nhiên sẽ có biện pháp để cho hắn không thể không chấp tay mang bốn thành trì đưa ra ngoài. . . . . .
"Nếu vương thượng không đồng ý, vậy Trăn Dương cũng không cưỡng cầu, ít ngày nữa liền trở về Đại Lịch. Mấy ngày gần đây, Trăn Dương đối với ôn dịch bùng phát bên kia cũng có chút kinh nghiệm, hi vọng chia sẻ cho chư vị biết chút để tham khảo.
Người nhiễm bệnh ấn đường sẽ chuyển đen, hai mắt ửng hồng, mới đầu trên người sẽ xuất hiện chấm đỏ, sau đó chấm đỏ nổi thành một mảnh, cuối cùng không ngừng chảy máu, vết thương thối rữa mà chết, vả lại có thể bị lây cực mạnh, chỉ cần không khí xung quanh có mầm bệnh hít phải sẽ nhiễm bệnh. . . . . ."
Mộc Thất nói vừa xong, Miêu Cương vương và các đại thần ở đây đều biến sắc mặt, rối rít nhấc tay áo lên kiểm tra trên người của mình có chấm đỏ hay không.
Kết quả, vẻ mặt của họ và Miêu Cương vương đều giống nhau, khi nhìn thấy những chấm đỏ trên cánh tay khiến họ sỡ vỡ mật!
"Đây là có chuyện gì xảy ra?" Các đại thần đều rối loạn.
Sở Vân Mộ hơi nhếch lên khóe môi, hắn đã phân phó Nguyên Tái ẩn núp trên đỉnh đại điện bỏ vào ly rượu của các vị đại thần một loại thuốc không màu không mùi, loại thuốc này sẽ làm cho trên người nổi mẩn đỏ, một lúc lâu sau sẽ tự động biến mất, sẽ không lưu lại dấu vết gì. . . . . .
Miêu Cương vương cũng nhìn thấy chấm đỏ trên người mình, trong lòng chấn động, hắn vẫn không nghĩ chuyện này có thể xảy ra!
Lúc này, Trăn Dương quận chúa đã chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi.
"Quận chúa chậm đã!" Miêu Cương Vương vội vàng gọi nàng: "Cô đồng ý nhường thành trì cho Đại Lịch, xin Quận chúa mau vì mọi người chữa trị đi!"
Mộc Thất cười hả hê, ưu nhã trở lại bữa tiệc, lấy ra một hộp màu đen nói: "Chư vị ở đây bị lây nhiễm cũng chưa nặng, uống viên thuốc này, một lúc lâu sau sẽ không còn gì đáng ngại rồi, chỉ là. . . . . ."
Hai chữ ‘ chỉ là’ được Mộc Thất kéo thật dài, thật sự là hù dọa Miêu Cương vương.
Nàng ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Chỉ là phải mang thi thể cung nhân trong vương cung phát bệnh hỏa táng, đóng cửa nơi người từng ở qua, dùng bột vôi trừ độc, cũng phải quan sát kỹ những người mà cung nhân này từng tiếp xúc qua. Chờ một chút ta sẽ phối ra thuốc phòng bệnh cho chư vị, cung có thể truyền ra phương thuốc, để cho dân chúng biết phương pháp phòng ngừa."
"Đúng, đúng. . . . . . Quận chúa nói cực phải. . . . . ." Các đại thần rối rít đáp lời Mộc Thất .
Miêu Cương vương nuốt xuống một viên thuốc, lau đi mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Cô đã đồng ý nhường bốn thành trì cho Đại Lịch, nói được làm được, chỉ là chuyện lệnh bài kia, cô còn phải lại suy nghĩ một chút. . . . . ."
—— choáng nha, còn suy tính cái gì!
Mộc Thất trong lòng âm thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông Miêu Cương vương, trên mặt vẫn tươi cười tính kế, xem ra không dùng tới đòn sát thủ, lão này chắc sẽ không giao ra lệnh bài rồi !
Thật ra thì nếu không bắt Miêu Cương vương giao ra lệnh bài, Mộc Thất tình phương pháp khác trộm đi, không cần bỏ ra giá lớn như vậy.
Nhưng xung quanh đầm Tiềm Lòng đều có trùng trùng nguy hiểm, nên nàng nhất định phải quang minh chính đại đi vào, mới có thể miễn đi những chướng ngại không đáng.
Huống hồ đến lúc đó Miêu Cương vương không thể không quản đến an toàn của sứ thần Đại Lịch, cho dù vô cùng không cam tâm tình nguyện, cũng sẽ phái người đến trợ giúp cho bọn họ . . . . . .
Mộc Thất không chút hoang mang mà vương tay vào trang tay áo, chọc chọc tới vật nhỏ mềm mại đang cuộn tròn mà ngủ!
Mộc Thất lại đưa tay ngắt ngắt cánh nhỏ của nó, vuốt vuốt, lại gãi gãi. . . . . .
"Ai nha! Thật là nhột ngứa quá a ——!" Một vật nhỏ tròn như màn thầu từ trong tay áo của Mộc Thất bay ra ngoài, mặt tràn đầy ủy khuất nhìn chằm chằm Mộc Thất.
—— nó bị con còn chồn thối kia khi dễ một đêm, lúc này mới vừa ngủ bù được một chút, liền bị phụ thân bóp tỉnh!
Mộc Thất nhìn nó chớp chớp mắt: còn nhớ rõ phụ thân đã dạy ngươi cái gì không?
Bánh Trôi bừng tỉnh hiểu ra, nhìn các đại thần đang đứng xung quanh mắt lướn trừng mắt nhỏ, mới hạ xuống đầu vai của Mộc Thất mở miệng nói: "Ta là cổ vương bên cạnh đại quốc sư Miêu Cương đầu tiên Phù Vân, cũng là mẹ của vạn cổ, đến nay đã hơn ba trăm tuổi rồi ! Gặp ta như thấy Phù Vân!"
Miêu Cương vương và mấy đại thần ở đây tất nhiên biết cổ vương này thông qua những hình vẽ trong vương cung, lập tức quỳ xuống đất thành kính nói: "Quốc sư Thiên tuế!"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương