Editor: Hoa Trong Tuyết
Đột nhiên, thân thể Sở Vân Mộ chấn động, trong miệng lẩm bẩm nói: "Tiểu Thất. . . . . . Tiểu Thất. . . . . ."
Tròng mắt của hắn dần dần khôi phục lại như bình thường, Mộc Thất đứng trước người hắn, trên cao nhìn xuống cánh tay của Ám Dạ trên mặt đất, phân phó nói: "Người tới, dẫn hắn đi xuống."
Ám Dạ chậm rãi đứng dậy, chợt cười to: "Ngươi cho rằng hiện tại như vậy sẽ kết thúc sao? Đây chỉ là bắt đầu!"
Đúng lúc sát thủ thập tam sát chuẩn bị động thủ, một luồng gió mạnh thổi đến, sau đó Ám Dạ đã biến mất.
Mộc Thất quan sát bốn phía, không có dấu vết của bất kỳ kẻ nào đến đây, đến tột cùng là người phương nào võ công cao thâm như vậy, có thể dưới tai mắt rất nhiều người, mang người đi như lấy đồ trong túi!
Kiếm Vô Cực bị ném vào đỉnh Không Động xao động bất an, Mộc Thất vận số thu vào không gian.
Hai khối “ mật Phượng Hoàng” va chạm có khí tức tương đồng, nàng muốn lợi dụng đỉnh Không Động tự mình chế tạo cho A Sở một thanh kiếm, một thanh kiếm sắc bén nhất.
Dùng uy hiếp của kiếm Vô Cực trở thành lợi ích, tuyệt không lãng phí tài nguyên cực phẩm, đây mới là phong cách của Mộc Thất nàng .
Vừa mới suýt chút nhập ma Sở Vân Mộ cực kỳ mệt mỏi, tựa vào đầu vai Mộc Thất ngủ thật say.
**
"Tiểu Thất!" Sở Vân Mộ nằm trên giường tỉnh giấc, thấy Mộc Thất dựa vào bên giường xem sách thuốc, khóe miệng chậm rãi nâng lên, chân mày dãn ra.
"Chàng đã tỉnh?" Mộc Thất để sách xuống đưa tay lên trán hắn, nhiệt độ bình thường, sắc mặt cũng đã khôi phục hồng hào đẹp đẽ như bình thường.
"A Sở, chàng có biết thân mình nhiễm phong hàn lại vận ma công, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma! Nếu như chàng thấy dáng vẻ lúc tẩu hỏa nhập ma của mình đáng sợ như thể nào, nói không chừng sẽ phải núp trong phủ vài ngày bảo dưỡng nhan sắc gì đó đi. . . . . ." Nàng đang muốn bước xuống giường bưng canh đến cho Sở Vân Mộ, lại bị hắn chặt chẽ giữ lại.
Sở Vân Mộ mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, mắt phượng tà mị khẽ híp lại, mở miệng nói: "Bản vương vẫn nhớ rõ, có người ôm chặt hông của bản vương, nói nếu Bản vương quên mất nàng ấy, thì nàng sẽ chết trước mặt bản vương. Có phải là nàng hay không, Tiểu Thất?"
Mộc Thất lúng túng ho khan vài tiếng: "Chàng nhớ lộn rồi."
"Nàng đây là xấu hổ mà không thừa nhận sao?" Sở Vân Mộ cúi đầu xuống, gương mặt tuyệt sắt phóng đại trước mắt Mộc Thất, cách đây không lâu mắt phượng tràn đầy sát khí bây giờ lại tràn ngập nhu tình.
Mộc Thất hít sâu một hơi, tránh ra khỏi lồng ngực cửa hắn, đôi tay chống nạnh nói: "Thừa nhận liền thừa nhận! Giờ sao? Lời kia là ta nói! Eo của chàng cũng là ta ôm! Chàng là người của ta, ngoại trừ ta ai cũng không có quyền ôm ấp nói lời ân ái với chàng!"
Vẻ mặt Mộc Thất dương dương tự đắt vô cùng có khí chất ngang ngược.
Sở mỹ nhân nằm trên giường bệnh thoi thóp yếu ớt, nhìn thế nào cũng rất có cảm giác” cam chịu”.
Nụ cười trên khóe môi Sở Vân Mộ tối dần, thừa dịp Mộc Thất không chú ý, hắn kéo chặt cánh tay của nàng, ngẩng đầu lên ấn lên khóe môi nàng một nụ hôn, lạnh nhạt nói: "Tiểu Thất, nghe được nàng nói như vậy, ta rất vui vẻ, lúc ta vui vẻ sẽ đói!"
"Vậy ta sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn." Mộc Thất nói.
"Không, ta muốn ăn đồ chính tay nàng làm." Sở mỹ nhân thâm tình khẩn thiết nói.
Ánh mắt mong đợi khẩn thiết của đối phương vô cùng đán thương, Mộc Thất thật sự không lý do từ chối, cũng chỉ phải đồng ý.
Tài nấu nướng của nàng ngay cả chính mình cũng không dám khen tặng, Thập Lục đã từng đánh giá cơm chiên trứng mình làm mùi vị không khác xạ hương là mấy. . . . . .
Nàng sâu sắc cảm thấy Sở mỹ nhân phúc hắc này nếu như ăn sạch cơm nàng làm, ít nhất cũng sẽ mất đi nửa cái mạng. . . . . .
Sau nửa canh giờ, Mộc Thất bộ vẻ mặt ác ý bê đồ ăn vào, vừa mặt mũi ác ý nói: "Mỹ nhân, tới đây nếm thử một chút đi, ta rất ít khi xuống bếp, hôm nay coi như chàng gặp may!"
Vừa gặp lúc này, Nguyên Giáng ôm một vật gõ cửa đi vào, trình lên nói: "Gia, vương phi, đây là đoạn áo người mang Ám Dạ đi lưu lại."
Sở Vân Mộ cầm vạt áo ở trong tay quan sát, thuận miệng nói: "Làm rất tốt, Bổn vương cho ngươi cơ hội thưởng thức tay nghề của vương phi."
Nguyên Giáng trong lòng đầu nghi hoặc, cầm đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng. . . . . .
Nhất thời, sắc mặt của hắn vừa trắng vừa xanh, từ xanh biến tím, đôi đũa đột nhiên rơi xuống đất, chậm rãi nói: "Vương, phi, trù, nghệ, hảo. . . . . ."
Đáy lòng của hắn thầm nói: ‘ trời ạ, chẳng lẽ đây là thịt người sao? Không, là độc dược gần đây vương phi mới luyện chế sao? ’
Nguyên Giáng mang sắc mặt như cà tím lao ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai người là Mộc Thất và Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ cầm lên đôi đũa đã được Mộc Thất lau mấy chục lần, không hiểu hỏi "Đây là cái gì?"
"Đây là hoành thánh." Mộc Thất đẩy cái bát lớn tới trước mặt Sở Vân: "Là ta tự tay vì chàng mà gói!"
Nàng cười híp mắt dáng vẻ vô cùng săn sóc nhìn Sở mỹ nhân. . . . . .
Sở Vân Mộ gắp một viên hoành thánh, ưu nhã tỉ mỉ nhai, hồi lâu, lại gắp một viên. . . . . .
Mộc Thất có chút khiếp sợ nhìn hắn lạnh nhạt ăn, rốt cuộc không nhịn được hỏi "A Sở, ta làm món ăn khó ăn như vậy, chàng. . . . . . ăn không vô cũng không cần ăn, ta bảo phòng ăn chuẩn bị thức ăn khác!"
"Không cần, đây là lần đầu tiên Tiểu Thấ vì ta xuống bếp, đây chính là món ngon nhất đời này mà ta được ăn." Sở Vân Mộ cười yếu ớt vén tóc bên tai Mộc Thất.
Mộc Thất đột nhiên cảm thấy mũi cay xè, quay đầu đi: "Mấy lời tâm tình như vậy mà chàng cũng nói được đến mức mặt không đỏ tim không đập!"
Khuôn mặt tuyệt sắc đưa tới gâng tựa vào đầu vai nàng, đôi tay Sở Vân Mộ vòng quanh eo của nàng, trầm tư hồi lâu nói: "Tiểu Thất, nàng một mực giấu diếm ta chuyện bị nguyền rủa, vẫn uông lén uống thuốc ngừa thai vì sợ sẽ truyền sang hài tử. . . . . . tại sao không nói cho ta? Tại sao không để cho ta và nàng cùng nhau gánh vác?"
Bị hắn phát hiện rồi !
Mộc Thất không biết đáp lại như thế nào, hắn vẫn muốn đứa nhỏ, muốn cho đứa nhỏ hưởng được vui vẻ ẩm áp mà khi còn nhỏ hắn không được hưởng.
Nhưng nàng lo lắng đứa nhỏ sinh ra sẽ giống như chính mình, cũng bị nguyền rủa. . . . . .
Nàng chưa từng buông tha việc tìm kiếm giải pháp, nhưng vẫn không cởi bỏ được lời nguyền, vì ngày nàng không còn bên cạnh A Sở tính toán. . . . . .
Nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhân, cũng có một mặt yếu đuối lo được lo mất của nữ nhân. . . . . .
"Tiểu Thất, tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt không làm cho nàng rời bỏ ta." Sở Vân Mộ nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, nhàn nhạt nói: "Ta còn muốn mỗi ngày ăn thức ăn nàng nấu, làm sao cam lòng để nàng rời bỏ ta? Có ta ở đây, không có việc gì."
Mộc Thất cảm thấy mũi mình chua xót: "A Sở, ta có quan trọng không?"
"Quan trọng hơn tất cả." Sở Vân Mộ để nàng dựa vào lòng ngực của mình, giúp nàng chỉnh lại y phục vì xuống bếp nấu ăn bị xốc xếch.
"A Sở, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi." Mộc Thất cọ xát trong lòng hắn nói.
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương