Mộc Thất buộc tóc cao, thay một bộ nam trang màu xanh, mang theo Trầm Hạ vàTrầm Xuân tới đến phía tây phủ Tề Vương.
Nơi đây nơi vắng vẻ, cây cối rậm rạp tránh được tai mắt của thị vệ.
Trầm Xuân nghi ngờ không hiểu nói: "Tiểu thư, tại sao chúng ta phải trèo tường vào? Vì sao không từ cửa chính thông báo sau đó đi vào?"
Mộc Thất quan sát tường cao hai trượng, tay ôm ngực nói: "Trầm Hạ điều tra được, Mộc Nguyệt Tình bị Nam Cung Trạm giam lỏng trong thiên viện, còn có dấu hiệu nổi điên. Nếu vào từ cửa chính, Nam Cung Trạm sẽ cản trở, lúc đó chỉ sợ chúng ta không thể gặp được Mộc Nguyệt Tình rồi."
Trầm Hạ im lặng đứng một bên nói "Tề Vương phủ phòng vệ sâm nghiêm, thay vì bại lộ thân phận bị ám vệ dây dưa, không bằng thầm lẻn vào, trèo tường vào cũng được xem là một biện pháp."
Trầm Xuân như có điều suy nghĩ vỗ vỗ bả vai Trầm Hạ: "Ta nói Trầm Hạ, đầu óc của ngươi từ khi nào thì trở nên linh hoạt như vậy?"
Trầm Hạ nhìn nàng một cái, quay đầu không nói.
Mộc Thất nhàn nhạt nâng lên khóe môi: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng hành động thôi."
Ba người nhảy vào phủ Tề Vương, dọc đường đi gặp vài thị vệ đều bị Trầm Xuân đánh ngất, lột hết y phục ném vào góc.
Như vậy khi bọn họ tỉnh lại, nhìn thấy chính mình dáng vẻ nhết nhác, cũng không dám gây động tĩnh quá lớn.
Mộc Nguyệt Tình bị giam lỏng ở phía bắc thiên viện, bốn phía đều là cỏ hoang, thê lãnh cực kì.
Mộc Thất đánh ngất xỉu một nha hoàn canh cửa, phân phó Trầm Hạ canh giữ bên ngoài.
Một hồi tiếng vang quỷ dị từ trong nhà truyền đến, Trầm Xuân nhận thấy có gì không đúng, ngăn Mộc Thất lại nói: "Tiểu thư, từ khi bước vào nơi này ta đều cảm thấy rất kì quái, loại tiếng vang này giống như một loại chú thuật của Miêu Cương, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."
Mộc Thất nắm chặt đạp tuyết kiếm trong tay, lấy Đản Hoa trong ngực nàng nén ra nói: "Đoàn người của Vi Quang đều ở khu săn bắn, nơi này làm sao có người tinh thông chú thuật của Miêu Cương? Trầm Xuân, ngươi ở cửa đợi ta...ta có vài lời muốn nói với Mộc Nguyệt Tình."
Vân Chiến Viễn giao toàn bộ bí tịch võ công của Vân gia cho Mộc Nguyệt Tình, Mộc Thất đương nhiên sẽ phòng bị nàng ta.
Chỉ là đối mặt với nguy hiểm một người so với ba người vẫn là có lợi hơn, Mộc Thất quyết định làm người mở đường.
"Tiểu thư, nếu như có dị dạng gì, người nhất định phải làm ra chút âm thanh...ta lập tức vọt vào!" Trầm Xuân ôm Đản Hoa khôn an phận trong ngực, lo lắng nói.
Đản Hoa chi chi nha nha muốn nói cái gì, lại bị một luồng lực từ bên trong truyền ra làm cho im lặng. . . . . .
Mộc Thất đi vào phòng, chỉ thấy chung quanh xốc xếch, cũng không thấy người, trên giường truyền đến một hồi tiếng vang.
Mộc Thất nhìn người trên giường nhàn nhạt hỏi "Nhị muội muội gần đây trôi qua tốt không?"
Một âm thanh phẫn hận truyền đến: "Người Vân gia chúng ta đều chết hết, nhưng ngươi còn sống, ta sao có thể trôi qua tốt!"
Mộc Nguyệt Tình đi xuống giường, nàng mặc áo màu trắng, tóc khô héo, xương gò má ở dưới hốc mắt lõm xuống, hai mắt tinh hồng, xấu xí giống như ma quỷ. . . . . .
Còn đâu phong quang kiêu ngạo của nhị tiểu thư phủ thừa tướng?
Nàng giống như trong nháy mắt già đi hai mươi tuổi!
Mộc Nguyệt Tình âm thanh khàn khàn: "Mộc Nguyệt Lương! Ngươi tới lấy tính mạng của ta sao? Ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi và Sở Vân Mộ còn sống, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho bọn ngươi! Ngươi muốn giết ta? Ngươi giết không được ta, bởi vì ta vĩnh viễn sẽ không chết!"
Mộc Thất ngồi ở trên bàn, nhếch môi nói: "Ta không đến giết ngươi, ta cũng chỉ là nghe Trấn Nam Vương lời nói, tới đây hỏi ngươi vị trí kho bạc."
"Ngươi. . . . . . ngươi làm gì ông ngoại ta?" Mộc Nguyệt Tình nhìn chằm chằm cặp mắt bổ nhào về phía nàng, giận hô: "Lúc đầu ta nên để cho mẫu thân giết chết ngươi cho rồi, để cho ngươi bị toàn bộ nam nhân bên ngoài vũ nhục, để cho chân chính trở thành tàn hoa bại liễu!"
Mộc Thất nhẹ nhàng trốn khỏi công kích của nàng ta, siết chặt hai quả đấm nói: "Ta sử dụng mấy chục loại độc với Vân Chiến Viễn, bây giờ toàn bộ xương khớp đều vỡ nát."
"Nếu như ngươi không muốn phải chết thảm như vậy, ngoan ngoãn nói ra vị trí của kho bạc, nếu không, ta không ngại gậy ông đập lưng ông, để cho Tề Vương thấy được cảnh tượng ngươi tư thông với nam tử khác." Mộc Thất khóe môi dâng lên vẻ giảo hoạt.
"Tề vương. . . . . . hắn là trượng phu của ta, hắn ném ta ở nơi đây, chính hắn ở cùng một chỗ với hồ ly Mộc Nguyệt Ninh! Ta muốn giết nàng ta, giết hết bọn họ!" Mộc Nguyệt Tình chợt ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong miệng lập đi lặp lại câu mấy câu nói đó.
Mộc Thất có chút hoài nghi, không phải là Mộc Nguyệt điên thật rồi, chính là bị thù hận xông tâm, tang tâm bệnh cuồng!
"Mộc Nguyệt Tình, coi như ngươi giao kim khố cho Tề vương, sau khi hắn thành công cũng sẽ vức bỏ ngươi! Chỉ cần ngươi nói tin tức cho ta biết, ta sẽ bảo vệ cho ngươi bình an rời khỏi đây, cả đời sống an ổn, áo cơm vô lo." Mộc Thất đứng ở trước mặt nàng nói.
Một tay nàng giữ lấy đạp tuyết kiếm, một tay siết chặt độc dược, chậm rãi nói: "Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn bị ta hành hạ đến chết, lúc ý thức tan rã không sợ không nói ra lời thật. . . . . ."
Mộc Nguyệt Tình cúi thấp đầu, cả người giận đến phát run: "Mộc Nguyệt Lương, ngươi là yêu nữ độc ác!"
"Ta bị người gọi là yêu nữ cũng không phải một hai lần." Mộc Thất cười lạnh nói.
Vèo!
Một vệt sáng xanh từ trong miệng Mộc Nguyệt Tình bắn ra, tốc độ cực nhanh.
Mộc Thất không kịp né tránh, chỉ đưa tay ngăn trước mặt, lại nhìn một cái, thấy trên cánh tay xuất hiện hoa văn màu xanh, đẹp giống như hoa độc. . . . . .
Ngay sau đó là cảm giác đau đớn đến khắc cốt ghi tâm, đau nhức này cơ hồ muốn xé toạt nàng ra!
Mộc Thất dùng hết sức chế trụ cổ Mộc Nguyệt Tình, lạnh lùng nói: "Nói! Đây là vật gì?"
Trên mặt Mộc Nguyệt Tình tràn ngập nụ cười dữ tợn, "Đây là độc la hoa của Miêu Cương, trước khi mẫu thân bị ám hại giao đến cho ta, còn dạy ta chú thuật, giúp ta giết ngươi, cũng nói cho ta biết bí mật lớn nhất của ngươi. . . . . ."
Mộc Nguyệt Tình giống như không cảm thấy đau đớn, cười to nói: "Ngươi trúng nguyền rủa, cuộc đời này sống không quá hai mươi lăm tuổi! Coi như ngươi đi đến dị thế, đổi thân thể, lại như cũ không thể cởi bỏ nguyền rủa! Độc hoa la này là điểm chí mạng của ngươi, ngươi tận tình hưởng thụ đi!"
Trong lòng Mộc Thất cả kinh, bí mật này đến tột cùng là ai nói cho Mộc Nguyệt Tình biết?
Nàng nhìn thấy hoa văn màu xanh đang phát triển với tốc độ kinh người, nhanh chóng lấy độc dược trong tay thoa lên gốc hoa.
Lấy độc trị độc có thể xem là một biện pháp!
Một giọng nói trống rỗng của nam nhân trong góc truyền đến: "Vô dụng, bổn tọa dùng thời gian hai mươi năm bồi dưỡng ra độc la hoa, làm sao có thể để ngươi dễ dàng bị độc chết?"
"Ngươi là ai?" Mộc Thất hất Mộc Nguyệt tình ra, vừa rút kiếm, vừa lấy đạn tín hiệu ra muốn triệu tập sát thủ của Trầm Hương cát.
"Từ lúc ngươi bước vào sân đã bước vào ảo cảnh của bổn tọa, trong phòng ngươi đã cách xa với thế giới bên ngoài, bọn họ không nghe được ngươi nói, ngươi cũng không ra được. . . . . ." Cả người áo đen, nam tử tóc trắng đi đến.
"Hắn chính là quốc sư Miêu Cương, Ám Dạ. Mộc Nguyệt Lương, có quốc sư giúp ta báo thù, ngươi phải chết không thể nghi ngờ!" Mộc Nguyệt Tình cười nói.
Mộc Thất lui về phía sau mấy bước, nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tự nhiên nói: "Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con rối trong tay hắn mà thôi, mục đích của hắn không ở chỗ này, đợi đến lúc kim khố đến tay hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự diệt trừ ngươi!"
Mộc Nguyệt Tình ngẩn ra, chợt ôm lấy đầu nói: "Không, ta không cần biết các ngươi là người phương nào, ta sẽ không giao tài sản của Vân gia cho các ngươi!"
Mộc Thất cảm thấy, mộc Nguyệt Tình giống như là bị quốc sư khống chế, ý thức dần dần hỗn loạn, như vậy rất dễ đến một ngày nào đó sẽ nói vị trí kiếm vô cực nói cho hắn biết!
Mộc Thất giữ vững thân thể, rút kiếm đánh về phía Ám Dạ, nhiều chiêu ép sát, muốn đến gần Mộc Nguyệt Tình sau lưng hắn!
Nàng ở đáy lòng tính toán xong, hôm nay nếu như nàng không đi được, cũng không thể để kiếm Vô Cực rơi vào trong tay quốc sư.
Quốc sư Ám Dạ biết quá nhiều bí mật, hắn là uy hiếp lớn nhất của A Sở!
Vì A Sở, coi như dùng hết toàn lực, nàng cũng không thể để cho bất luận kẻ nào uy hiếp được hắn!
Mộc Thất vận đủ công lực, cũng không để ý nội thương cắn trả, một kiếm bổ về phía quốc sư. . . . . .
Nàng một cái tay khác nhét đan dược vào trong miệng Mộc Nguyệt Tình.
Đó là tỉnh não hộ thân ‘ Ngân Liên đan ’,có thể làm cho Mộc Nguyệt Tình thoát khỏi sự khống chế của quốc sư trong vòng vài ngày. . . . . .
Nàng tin tưởng A Sở nhất định sẽ lấy được kim khố vị trí, hủy diệt Vô Cực kiếm!
Quốc sư nhìn thấy màng này, trong lòng giận dữ, một chưởng đánh vào ngực Mộc Thất.
Mộc Thất nửa quỳ trên mặt đất, loáng thoáng cảm thấy độc hoa la trong cơ thể không ngừng phát triển. . . . . .
Thân thể của nàng càng yếu, tốc độ phát triển của độc hoa càng nhanh, tiếp tục như vậy ý thức của nàng sẽ bị độc hoa nắm trong tay!
Quốc sư cầm một cái bình tiến lên, cười quỷ dị: "Uống xong nó, thân thể của ngươi thuộc về bổn tọa rồi. . . . . ."
Mộc Thất lau đi vết máu trên khóe môi, cười lạnh.
Muốn lợi dụng nàng đối phó A Sở? Không thể nào!
Nàng sẽ không cho bất kì ai cơ hội đối phó hắn!
Mộc Thất mở ra nhẫn ưng vũ, bên trong có hóa thi đan làm cho cơ thể sau khi chết hóa thành vũng nước ——
Nàng dù có chết, cũng sẽ không để thân thể mình lại để quốc sư có cái uy hiếp A Sở!
Mộc Thất cười nhạt, trong lòng nói: A Sở, tha thứ cho ta rời khỏi chàng, này có ba năm có thể nắm chắt trong tay cũng không thể bồi chàng nữa. . . . . .
Chỉ là trước lúc nàng chết, nàng nên vì A Sở làm một chuyện cuối cùng!
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương