Editor Hoa Trong Tuyết
Nàng bước nhanh về phía trước, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, quay đầu lại, thấy ở căn phòng bên cạnh sư phụ Mông Trần cũng được đặt trong một khối thủy tinh bị đóng băng đang ngủ say. . . . . .
Nàng chấn động trong lòng, lúc lâu mới la lên: "Sư phụ. . . . . . sư phụ ——!"
Người nằm yên ổn trong quang tài băng, sắc mặt lạnh nhạt, giống như ngủ say, nhưng trên thực tế người đã mất nhiều năm.
"Sư phụ, sao người lại ở đây này? Không phải người nói Tiểu Thất không cha không mẹ, là cô nhi ngươi nhặt về mà? Con là người hiện đại đúng không? Người nói cho con biết đi!" Mộc Thất dùng nắm đấm đập vào quang tài băng, nhưng cũng không làm được việc gì.
Một ngày là thầy cả đời là cha, Mông Trần nuôi dưỡng nàng, dạy nàng y thuật, truyền đỉnh Không Động cho nàng. Đối với nàng có ơn, không biết đền đáp như thế nào.
Nhưng lúc sư phụ bệnh nặng, rõ ràng đã quên mất rất nhiều chuyện, trí nhớ lúc liền lúc đứt. . . . . . sao người lại ở thế giới này, chẳng lẽ người đã dự tính trước từ hiện đại xuyên không qua ngàn năm trở về núi Côn Lôn nước Đại Lịch?
"Tiểu Thất, ta biết con nhất định sẽ đến đây sẽ mở cánh cửa này, nhưng lúc con tìm thấy được thì ta đã đi theo nàng. . . . . ." Âm thanh vang lên từ phía trên quang tài băng, đó là một luồng sáng phát ra trên ngọc rồng.
Ngọc rồng Bắc Hải có tác dụng giữ âm thanh, những lời này là khi còn sống sư phụ để lại cho nàng.
"Ta là tế ti của nước Tuyền Ky, Mông Trần. Đối với thân thế của con, ta không biết nên nói từ đâu, con chỉ cần biết, mẫu thân của con là thánh nữ được người đời hết sức kính yêu, thần vu. Vì muốn giữ lại con, nàng không tiết tất cả đối đầu với hoàng tộc, vì giữ được tộc nhân, nàng không tiết trở thành đối tượng bị người trong thiên hạ đuổi giết. Cho đến cuối cùng, nàng đẩy ta và con vào đỉnh Không Động, dùng hết sức lực cuối cùng đưa chúng ta đến dị thế. Nàng phản bội thiên hạ, cũng chưa từng phụ tộc nhân, phụ con.
Sau khi ta và con đến dị thế, ta dùng phương pháp đổi khí giúp con giải độc, nhưng chỉ giúp con kéo dài tuổi thọ thêm được một năm. Bởi vì lời tiên đoán của hoàng tộc Tuyền Ky, người của tộc thánh nữ đều bị xử tử, bản thân con cũng bị trúng nguyền rủa, sống không quá hai mươi tuổi. Coi như nàng nghĩ tất cả biện pháp để cho hồn con đến dị thế, vẫn như cũ không tránh được bị nguyền rủa. Biện pháp duy nhất là lấy được máu tươi chí âm của hoàng thất Tuyền Ky ở lớp băng sâu nhất. Người của hoàng thất Tuyền Ky đều có bết bớp hoa anh đào, máu chí âm ở trên người Đại Hoàng Tử.
Tiểu Thất, hoàng thất Tuyền Ky muốn hại hết người trong tộc ta, còn muốn hại chết mẫu thân của con! Tiểu Thất, diệt trừ hoàng thất Tuyền Ky, là sứ mạng của con!
Tất cả những chuyện bẩn thỉu tàn nhẫn không chịu nổi, ta đều làm vì nàng, hôm nay, ta rốt cuộc có thể rời đi làm bạn với nàng, coi như người nàng yêu không phải ta, nhưng người đi theo nàng trọn đời chỉ có một mình ta. . . . . ."
Mộc Thất quỳ xuống, kiếm trong tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang răng rắc.
Thì ra người sư phụ Mông Trần yêu thương chính là mẫu thân, vì giữ được nàng, người không tiếc hy sinh mình!
Phương pháp đổi khí, dùng tuổi thọ của mình để độ, khó trách lúc gần qua đời trí nhớ liền giảm sút, đến cuối cùng chỉ nhớ rõ một chuyện, chính là trở về nơi này an táng mình.
Đại chiến tứ quốc đã qua hai mươi năm, cách thời gian nguyền rủa mà sư phụ nói chỉ còn một năm.
Số mệnh rối loạn, ban đầu lúc nàng và Thập Lục xuyên qua, Thập Lục có thể xuyên qua cả thân mình, mà nàng lại không thể.
Nàng chỉ có thể sử dụng thân thể của Mộc Nguyệt Lương để thay thế thân thể của mình, nói cách khác, thân thể của nàng vào năm nàng hai mươi tuổi sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Trên sách sử nói, tộc thánh nữ sau khi quy thuận nước Tuyền Ky, thì tôn thờ một vị thánh nữ phò tá quân vương, tập tục này truyền qua đời đời. Nhưng đến tột cùng là lời tiên đoán gì, làm cho Hoàng Đế nước Tuyền Ky muốn đuổi tận giết tuyệt tộc thánh nữ?
Mộc Thất đi đến quan tài băng chỗ thánh nữ thần vu, nhìn cô gái nằm trong băng, áo trắng tóc đen, da thịt như tuyết, dung nhan tuyệt mỹ, giống như tiên tử giáng trần.
Ở tay trái của nàng , có một đám sáng lên màu lửa đỏ ngọn lửa. . . . . . đó là thứ nàng dốc hết tất cả vì mình đoạt lấy sao?
Mộc Thất vận công vào tay dùng lực làm quang tài hăng hở ra một khe nhỏ, thu ngọn lửa bất diệt trong hai mươi năm vào tay.
Đây là —— thánh hỏa Giao nhân!
Truyền thuyết kể rằng ở Bắc Hải có tộc giao nhân đời đời bảo vệ thánh hỏa, thánh hỏa này có thể xua đuổi tà ma xóa bỏ lệ khí, cũng có thể hóa tà thuật của thế gian.
Nói như thế, nàng trúng không phải là độc cũng không phải là cổ, mà là Vu thuật!
Loại nguyền rủa như vậy chỉ thấy ở sách cổ, Vu thuật là loại thuật ác độc nhất. Nếu đúng như sư phụ nói, nguyền rủa trong cơ thể nàng bộc phát lúc nàng hai mươi mốt tuổi, cho đến khi nàng mất đi tính mạng. . . . . . sẽ khống có biện pháp nào để nàng tự cứu mình?
Mộc Thất vận khí bao bọc ngọn lửa, trong nháy mắt, thánh hỏa giao nhân biến mất ở đầu ngón tay nàng, hòa tan vào trong chân khí.
Nàng quỳ xuống hướng về phía quang tài của sư phụ dập đầu lạy, xoay người về hướng quang tài băng của thánh nữ thuần vu nói: "Mẫu thân, mặc dù con không có chút ký ức gì về người, cũng không biết đến tột cùng người vì con mà hi sinh bao nhiêu, cũng không biết người vì lấy được thánh hỏa lệnh trả thù hoàng tộc Tuyền Ky mà làm ra những chuyện gì phản bội thiên hạ, nhưng thật sự vì con mà phải hy sinh người khác, làm con gái của người, ta sẽ thay người trả bọn họ."
Dứt lời, nàng quỳ trên mặt đất, nặng đầu thật nặng .
Đột nhiên, một tia sáng từ trên cao mấy trượng chiếu xuống, xuyên qua hàn băng đánh về phía nàng.
Mộc Thất xoay người, tránh thoát ánh sáng nóng rực, chỉ thấy nơi mình vừa quỳ lõm xuống, lộ ra một động rộng ba thước đen nhánh sâu không thấy đáy.
Mộc Thất ném một khối băng xuống, một lúc lâu mới nghe được âm thanh trả về.
Nàng quấn chặt áo lông trên người, đứng một lát, sau đấy vận khinh công nhảy xuống.
Tòa Băng Động này rất kì lạ quỷ dị, phía dưới nhất định có đồ vật nàng chưa tưởng tượng ra, nói không chừng còn có đáp án cho những điều nàng đang thắc mắc.
Rốt cuộc là ai giết chết mẫu thân của nàng? Là ai hạ nguyền rủa trong cơ thể nàng? Cha của nàng là ai? Nàng thật sự muốn biết đáp án.
**
Không biết qua bao lâu, Mộc Thất mới chạm tới đáy động, đáy động rất it không khí, làm nàng phải hít thở thật sâu.
Nàng quẹt một mồi lửa, bước tới vách tường trước mặt.
Vách tường này cũng làm từ băng, trên bề mặt tường khắc rất nhiều chữ viết, thoạt nhìn được viết bằng thể chữ Triện ở trên khắc lại một đoạn lịch sử.
Mộc Thất nhớ lại khi còn nhỏ đã được sư phụ dạy thể loại chữ này... chữ Triện cổ, chính là loại chữ đang viết trên vách tường này.
Nàng nhờ ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, thấy trên vách tường ghi lại sự tích của quân vương nước Tuyền Ky, phía trên nhắc tới tiên đế Tuyền Ky, làm cho hai mắt của Mộc Thất phát sáng.
Đầu tiên, tiên đế biết được lời tiên đoán, trong lời tiên đoán có nói, Thánh nữ thần vu là hồ ly họa nước, thánh nữ tộc có âm mưu đoạt nước.
Trong đến tiên đế ban lệnh xử tử toàn tộc thánh nữ, bãi nhiệm thánh nữ.
Sau đó tộc giao nhân xâm chiếm bốn nước trên đại lục, muốn đoạt thánh hỏa lệnh.
Tiên đế tìm được thánh hỏa lệnh trong nơi ở của Hoàng Hậu, vì muốn trả lời công bằng cho tộc giao nhân, hắn hạ lệnh tế sống Hoàng Hậu và Đại Hoàng Tử.
Tế sống là lột da róc xương người, xương trắng mài thành bột tạo thành hạt châu. Cũng không biết vì sao, đến lúc cuối cùng hiến tế, Đại Hoàng Tử biến mất, bị tế sống chỉ có một mình hoàng hậu. . . . . .
Đọc đến chỗ này, đáy mắt Mộc Thất chấn động, Cốt Châu, mấy chữ này đối với nàng cũng không xa lạ, lúc nàng bị người Ma Cung bắc đi, trong lúc mơ màng nghe U Minh đề cập đến!
Nàng vắt hết óc nghĩ lại, lời U Minh nói nàng không nhớ rõ, nhưng nàng tin chắt ‘ cốt châu’ trong miệng U Minh nói có liên quan tới Sở Vân Mộ!
Đại Hoàng Tử nước Tuyền Ky đột nhiên mất tích và thân phận quỷ dị của Sở Vân Mộ, lại đã từng tiêu diệt Ma Cung. Giữa hai người này có ngàn vạn mối quan hệ, thậm chí có thể nói là cùng một người . . . .
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
1 chương
51 chương
74 chương
20 chương
87 chương
87 chương
113 chương
116 chương