Edit Hoa Trong Tuyết
Sắc mặt Hương Tuệ trắng bệch, lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu nói: "Tướng gia tha mạng, thật sự không phải là nô tỳ hạ độc!"
Mộc Thất chậm rãi tiến lên, mở miệng nói: "Các vị, ta đối với Sơn Tra cao hiểu khá rõ, có thể làm cho một số dược liệu có tính hàn biến sắc, cây Tử Đằng có tính hàn, cho nên tay dính nó sẽ biến thành màu nâu sẫm. Mà ta xem qua phương thuốc của đại phu nhân, trong đó còn có một vị bổ máu là Băng Liên, trùng hợp mấy ngày nay ta để cho Trầm Hạ lấy Băng Liên làm thuốc bổ cho ta, trên tay của nàng cũng sẽ dính Băng Liên, cho nên ngón tay mới có thể biến thành màu nâu."
"Cho nên, cái biện pháp này cũng không thể tìm ra người hạ độc. Theo ta thấy, đến hiệu thuốc điều tra một chút, cây Tử Đằng có cành lá tương tự Hàn Thạch Thảo, có khi là do hiệu thuốc bốc sai." Mộc Thất nhìn Mộc thừa tướng, thản nhiên nói.
Mộc thừa tướng gật đầu nói: "Người tới, mang dược liệu còn lại đi kiểm tra."
Thị vệ lấy gói dược liệu còn lại ra, sau khi thái y kiểm tra tỉ mỉ cho ra kết luận: bên trong dược liệu có trộn lẫn cây Tử Đằng.
Mộc Thất thoát khỏi hiềm nghi, nàng sớm đoán nếu kế sách của đại phu nhân thất bại sẽ đổ lỗi cho hiệu thuốc, nàng lại tiếp tục giả vờ bệnh.
Thật ra Mộc Thất không hề bảo Trầm Hạ chuẩn bị Băng Liên hay là canh bổ huyết gì đấy, sở dĩ ngón tay Hương Tuệ sẽ biến sắc, là bởi vì lúc thần không biết quỷ không hay nàng thả một viên bạc hà vào trong chậu nước.
Bạc hà này là viên thuốc nàng làm cho Đản Hoa ăn, không ngờ hôm nay lại có tác dụng không nhỏ!
"Truyền lệnh xuống, Bách Thảo đường bốc sai thuốc, suýt làm nguy hiểm tính mạng phu nhân thừa tướng, nghiêm trị không tha!" Mộc thừa tướng lớn tiếng nói.
Đứng một bên Mộc Nguyệt tình siết chặt đôi tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà không biết.
Tại sao sau khi Mộc Nguyệt Lương từ Ôn Dịch Cốc trở lại, thì cả người đều thay đổi, lần lượt gặp giữ hóa lành, sắc phong Quận Chúa, những danh tiếng vốn dĩ là của nàng cũng bị đoạt mất? Nàng không cam lòng!
"Phụ thân, Nguyệt Lương có biết một chút thuật châm cứu, trong thời gian ngắn có thể bức độc ra khỏi cơ thể, phụ thân có thể để Nguyệt Lương chuẩn bệnh cho đại phu nhân được không?" Mộc Thất hành lễ nói.
"Ngươi đừng mơ tưởng mưu tính hại mẫu thân ta! Phụ thân, mẫu thân có thái y trị bệnh là được, không cần nàng!" Mộc Nguyệt Tình phẫn hận nhìn Mộc Thất chằm chằm, quay người lại khóc lóc vô cùng thảm thiết, khiến Mộc thừa tướng có chút không nhẫn tâm.
"Nguyệt Tình, trở về!" Mộc thừa tướng dùng ánh mắt quan sát Mộc Thất, khẽ gật đầu nói: "Được, ngươi đi đi. Người tới, chuẩn bị ngân châm!"
Từ lúc Mộc Thất trở về rất ít khi gọi ‘ phụ thân’, một tiếng này của nàng làm cho hắn nhớ tơi mẹ nàng, Cố Niệm Từ.
Mộc thừa tướng cảm thán một tiếng, quay người đi.
Mộc Thất đi vào phòng trong ánh mắt hận không bóp chết được nàng của Mộc Nguyệt Tình, nha hoàn trong phòng bị nàng đuổi ra ngoài, giờ phút này chỉ có hai người nàng và đại phu nhân.
"Bản phu nhân đã đánh giá thấp ngươi." Phụ nhân trên giường ngồi dậy, cười lạnh nhìn nàng một cái nói.
Mộc Thất đặc quyển ngân châm lên bàn, tiện tay lấy lên một châm đặt trên lửa đốt, chậm rãi nói: "Không, là đại phu nhân đánh giá cao."
Vân Hồng Mai cười một tiếng, vuốt tóc lộ ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo nói: "Đúng là bản phu nhân đã đánh giá ngươi cao, coi như ngươi leo lên được vị trí Quận Chúa, thì vẫn là nghiệt chủng do một tiện nữ sinh ra. Nguyệt Tình không chỉ là nữ nhi thừa tướng, phía sau nàng còn có tòa núi dựa là Trấn Nam Vương, Tề Vương không chọn nàng làm vương phi, chẳng lẽ chọn ngươi sao?"
Mộc Thất đốt thân châm đã nhúng qua rượu, giống như không nghe được lời của nàng nói, lẩm bẩm: "Sai sai sai, là đại phu nhân đánh giá bản thân mình quá cao. Ngươi nghĩ giả vờ trúng độc, lại gài tang vật trên người ta, vậy mà với ta một chút tác dụng cũng không có."
Nàng đến gần đầu giường, chợt nhớ tới cái gì: "Hôm đó chính là đại phu nhân phái sát thủ áo đen đuổi giết ta, đúng không? Bọn họ đả thương người bên cạnh ta, ta quyết định khiến kẻ chủ mưu phía sau gấp trả lại trăm lần, để ta suy nghĩ một chút, một trăm châm này phải châm ở đâu để ngươi không chết, có thể tỉnh táo mà đau đớn vô cùng đây?"
Vân hồng Mai siết chặt ga giường trong tay, cả giận nói: "Đây là phủ thừa tướng, ngươi dám làm hại bản phu nhân, chính là kẻ địch của Trấn Nam Vương, ngươi có biết không?"
"Chậc chậc." Mộc Thất khoanh tay trước ngực đứng bên giường nói: "Đại phu nhân lớn tuổi như vậy còn ăn bám, cái này cũng không tốt."
Vân Hồng Mai nghe không hiểu lời nói quái dị của nàng, quay đầu đi vừa định gọi người đi vào, liền bị Mộc Thất điểm á huyệt, miệng không thể nói, cũng không thể động đậy.
"Phụ thân để cho ta tới chữa trị cho đại phu nhân, kính xin đại phu nhân phối hợp trị liệu." Mộc Thất cười nói.
Ngón tay Mộc Thất di chuyển xuống dưới vai nàng, lạnh nhạt nói: "Nếu đại phu nhân phối hợp trị liệu, nói không chừng quá trình loại bỏ độc tố sẽ nhanh hơn một chút, nếu không phối hợp. . . . . ."
Nói xong, ngân châm trong tay nàng đâm và huyệt trên vai Vân Hồng Mai, "Đại phu nhân liền ăn khổ."
Mộc Thất biết, căn bản Vân Hồng Mai không có trúng độc!
Đại phu nhân cắn chặt răng, tức giận nhìn nàng chằm chằm.
Mộc Thất thở dài nói: "Ánh mắt của Đại phu nhân và Nhị muội muội thật đúng là giống nhau, giống như hận không thể giết chết ta. Ta biết rõ ngươi nghĩ sẽ nói gì, ngươi muốn nói cho tướng gia đúng không? Thái Y Viện thái y rất nhiều, chắc chắn sẽ có người nói thật, ngươi muốn chuyện giả trúng độc cho nhiều người biết, cố gắng mà nói."
Trên trán đại phu nhân rớt xuống từng hạt mồ hôi lớn, đau đến sống không bằng chết.
Nàng đánh giá thấp nữ nhân Mộc Nguyệt Lương này, thì ra nàng ta ác độc như thế!
"Quá trình trị liệu có chút khó khăn, đại phu nhân cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn toàn thân như dao gọt vào xương." Mộc Thất cười lạnh nói.
Lúc trước Vân Hồng Mai cùng Mộc Nguyệt Tình để cho nàng chịu hết lăng nhục, trở thành nữ tử đồi phong bại tục, chút đau đớn này còn chưa là gì!
Châm này là vì chính nàng châm. . . . . .
Châm này là vì Trầm Thu châm. . . . . .
Châm này là vì ngày đó các huynh đệ Trầm Hương Các bảo vệ nàng mà hy sinh châm. . . . . .
Huynh đệ hy sinh cũng không chỉ một người, nhất châm thế nào đủ. . . . . .
Cuối cùng, Vân Hồng Mai không chịu được đau nhức, hai mắt trợn ngược ngất đi.
Mộc Thất thu ngân châm, đẩy cửa ra phân phó bọn nha hoàn đứng bên ngoài: "Đại phu nhân đã không có việc gì, hiện tại buồn ngủ."
Mọi người ngạc nhiên, trong thời gian ngắn ngủi như thế đại tiểu thư lại chữa hết bệnh cho đại phu nhân! Sớm nghe nói về nàng ở Ôn Dịch Cốc cải tử hồi sinh, hôm nay được nhìn tận mắt, y thuật của nàng quả thật so thái y còn giỏi hơn!
Mộc Thất đi ra ngoài sân nhỏ trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, trở lại Lãm Phương Viện.
"Tiểu thư, đại phu nhân cùng nhị tiểu thư rõ ràng là đang hãm hại ngươi, chúng ta có cần phái người dạy dỗ họ hay không?" Trầm Xuân đôi tay chống nạnh nói: "Ngoài sáng chúng ta không thể lộ ra võ công, vậy thì vụng trộm đánh cho các nàng sưng đầu đến tướng gia cũng nhận không ra!"
Mộc Thất cười vỗ vỗ đầu của nàng, để xuống ly trà nói: "Ta đã dạy dỗ Vân Hồng Mai, chắc hẳn trong vòng một tháng này nàng lại không dám gây chuyện với chúng ta. Về phần Mộc Nguyệt Tình, nàng chỉ là thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không gây ra được cái rắc rối gì."
Trầm Hạ nghiêm túc đứng một bên, Trầm Xuân ‘ hì hì ’ bật cười, ôm bụng cười nói: "Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si! Tiểu thư, ngươi nói quá chính xác !"
**
Ban đêm, Mộc Thất nằm trên giường nhìn kiếm phổ Nhiên ông giao cho, vung tay múa chân.
Nghe nói đại phu nhân sau khi tỉnh lại, thân thể hoàn toàn khỏi rồi.
Trải qua chuyện này, Mộc thừa tướng tăng thêm tin tưởng nàng, rút lui toàn bộ ám vệ xung quanh Lãm Phương Viện.
Mộc Thất nâng lên khóe môi, lật qua một trang khác thì thấy bả vai đau nhức, đúng là hôm nay mệt nhọc quá độ rồi.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh người ngã gục dưới đất.
Rầm!
Cửa đóng chặc bị người phá vỡ, ngọn đèn dầu bên trong nhà trong nháy mắt cũng bị dập tắt.
Mộc Thất cảnh giác đứng lên, nhưng thân thể xụi lơ vô lực, ngay cả kiếm cũng không cầm được.
"Ngươi. . . . . . là ai ?" Mộc Thất nhìn không gian đen kịt phía trước, nhìn không rõ người trước mắt, chỉ cảm thấy gáy đau xót, cả người mất đi ý thức.
Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy cổ tay chân chợt lạnh, giống như là bị dây xích trói chặt, sau một khắc thân thể chợt nhẹ. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương