Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ
Chương 95 : Thong thả, người thích hợp với Vương gia nhất
Quả nhiên, sau khi Lâm tướng tâng bốc Tiêu Thiên Diệu xong, lập tức quay lại, "Vương phi nương nương, trong khoảng thời gian này thần chắc chắn sẽ bận rộn ngày đêm điều tra vụ án, không có thời gian quan tâm tới chuyện trong nhà. Muội muội của người vẫn luôn bị bệnh nằm trên giường triền miên, mẫu thân của người cũng không khỏe, lão thần mặt dày cầu xin Vương phi nương nương hãy về nhà mẹ đẻ sống một khoảng thời gian, để tránh cho việc trong nhà không có người xử lý."
Vì đại sự thiên hạ, không rảnh lo việc vặt trong nhà, đề nghị Lâm Sơ Cửu ở lại không có gì sai. Nhưng......
"Tướng gia, việc này chỉ sợ không ổn." Không chờ Lâm Sơ Cửu từ chối, Tô Trà đã tiến lên đáp lời giúp Lâm Sơ Cửu, "Tiêu Vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân, đừng nói mọi sự trong vương phủ cần tới sự điều hành của Vương phi, ngay cả Vương gia cũng không thể rời khỏi Vương phi. Vương gia......"
"Khụ khụ......" Thấy Tô Trà càng nói càng quá, Lâm Sơ Cửu vội vàng lên tiếng ngắt lời: "Phụ thân, đừng nghe Tô công tử nói linh tinh, nữ nhi có thể giao sự tình trong vương phủ cho quản gia, nữ nhi có thể ở lại."
Lâm tướng nghe được lời này của Lâm Sơ Cửu, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng không đợi ông ta kịp vui mừng, Lâm Sơ Cửu đã nói thêm: "Nhưng......" Lâm Sơ Cửu mang vẻ mặt khó xử, "Nhưng, phụ thân cũng biết, sức khỏe nữ nhi không tốt, Vương gia vẫn luôn không muốn nữ nhi mệt nhọc. Nữ nhi lo lắng mình không chỉ không giúp được phụ thân, ngược lại sẽ gây thêm phiền toái trong nhà."
Chỉ cần lý do có thể dùng, ai quan tâm tới việc dùng nó một lần hai lần hay ba lần?
Tô Trà rất tinh ý, kịp thời bổ sung: "Tướng gia, sức khỏe của Vương phi nương nương ngài là người rõ ràng nhất. Trong khoảng thời gian này Mặc Thần Y vẫn luôn điều trị cho Vương phi. Trước khi ra ngoài Mặc Thần Y còn nhắc nhở chúng ta, bảo chúng ta nhất định phải đưa Vương phi về đúng giờ, buổi chiều Vương phi còn phải ngâm thuốc tắm. Tướng gia, ngài sẽ không cản trở Vương phi nương nương điều trị thân thể đấy chứ?"
"Đương nhiên...... sẽ không." Lâm tướng trả lời rất vất vả, ông ta âm thầm hận bản thân mình đã quên mất điều này.
Tô Trà cũng là một người nói dối không biết đỏ mặt, hắn thản nhiên đổ hết nhiệm vụ mỗi ngày với Tiêu Thiên Diệu lên đầu Lâm Sơ Cửu.
Lưu Bạch co giật khóe miệng, vốn tưởng rằng Tô Trà đã đủ vô sỉ, không ngờ lại càng vô sỉ hơn......
Lâm Sơ Cửu liếc mắt trừng Tô Trà một cái, phớt lờ khuôn mặt đen tối của Lâm tướng, nói: "Không được nói linh tinh, phụ thân ta sao có thể sẽ cản trở ta điều trị thân thể, không cho ta trở về tiếp tục tiếp nhận trị liệu của Mặc Thần Y."
Lâm tướng có cảm giác giống như bị hai thanh đao liên tiếp đâm phải, không trở mặt đã là rất tốt.
"Được rồi, vậy cũng được." Lâm tướng cực kỳ tức giận, nhưng trên mặt lại không hề có biểu tình khác thường, vẫn nho nhã ôn hòa. Ông ta chắp hai tay thi lễ, cúi thấp đầu nói với Lâm Sơ Cửu: "Thân thể Vương phi nương nương quý giá, nương nương vẫn nên sớm trở về, đừng khiến thân thể thêm mệt mỏi hơn."
Lâm tướng nói lời này rõ ràng là đang giận dỗi. Ông ta chờ Lâm Sơ Cửu ra chiêu, nhưng không ngờ Lâm Sơ Cửu lại giống như nghe không hiểu, đỡ lấy ông ta, sau đó nói: "Ta biết phụ thân quan tâm tới sức khỏe của ta, ta đây sẽ không tiếp tục ở lại thêm phiền phụ thân. Phụ thân, ta đi trước."
Lâm Sơ Cửu dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Trà và Lưu Bạch. Nàng thậm chí không quay đầu lại rời đi, để lại Lâm tướng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng ba người bọn họ, nói không nên lời.
Nàng cứ rời đi như vậy?
Nhưng chưa hết, sau khi Lâm Sơ Cửu đi xuống bậc thang, nàng dừng lại và quay đầu nói với Lâm tướng: "Phụ thân không cần đưa tiễn, cũng không cần lo lắng cho ta, quốc gia đại sự quan trọng hơn."
Tất cả mọi người tới xem náo nhiệt cũng trợn tròn mắt.
Vương phi nương nương, con mắt nào của ngài nhìn thấy Lâm tướng muốn đưa tiễn ngài?
Vương phi nương nương, con mắt nào của ngài nhìn thấy Lâm tướng đang lo lắng cho ngài?
Vương phi nương nương, không được lừa mình dối người như vậy!
Khóe môi Tô Trà và Lưu Bạch run rẩy lợi hại, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, trong khi Lâm Sơ Cửu giống như không biết câu nói kia của mình đạt hiểu quả lớn bao nhiêu. Nàng bình tĩnh quay đầu rời đi.
Mỗi một bước đi đều rất ổn định vững chắc, châu thoa cắm ở trên đầu không hề gây ra một tiếng động nào, khiến cho các danh môn quỹ nữ, học sinh và thường dân đều kinh ngạc một phen, thậm chí có mấy tiểu nương tử còn lặng lẽ học cách bước chân của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu tiếp tục bước đi rất bình tĩnh, Lưu Bạch cho rằng Lâm Sơ Cửu giống như một đoá hoa nhàn nhã, là hạng người ngay cả núi Thái Sơn sập ở trước mặt cũng không biến sắc. Nhưng không ngờ vừa ra khỏi phạm vi Lâm phủ, hắn đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu vội vàng nói: "Lưu Bạch công tử, ngươi mau một chút, nếu quay về chậm Vương gia sẽ không vui." Còn đúng một khắc (15ph) nữa chính là thời gian phải xoa ấn huyệt đạo cho Tiêu Thiên Diệu, Lâm Sơ Cửu không dám trì hoãn.
"A?" Lâm Sơ Cửu lưu thị vệ lại cho Lâm tướng, khi quay về Lưu Bạch không có lựa chọn nào khác là trở thành người đánh xe cho nàng. Lưu Bạch nghĩ rằng mình đã nghe lầm, vội vàng hỏi một câu: "Vương phi nương nương, người vừa nói gì vậy?"
Lâm Sơ Cửu thúc giục một lần nữa: "Ta nói ngươi nhanh lên, quay về chậm Vương gia sẽ không vui, ta liền thảm."
Trong khoảng thời gian này, Lâm Sơ Cửu gần như ngày đêm đều ở bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, nàng hiểu rất rõ Tiêu Thiên Diệu là một nam nhân có ham muốn khống chế mãnh liệt. Hắn sẽ không thích nếu có người hay sự tình nào đó thoát khỏi sự khống chế của hắn.
"Ngươi cũng sợ Vương gia? Ta cho rằng ngươi không sợ bất kỳ người nào." Có lẽ vì Lâm Sơ Cửu nói chuyện không phù hợp với thân phận của mình, vì vậy Lưu Bạch cũng nói chuyện thoải mái hơn một chút.
Tô Trà gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Lâm Sơ Cửu dám đối đầu với Lâm tướng và Hoàng thượng. Nàng sẽ sợ Vương gia?
"Các ngươi không sợ hay sao?" Lâm Sơ Cửu không nói nhiều lời, chỉ một câu như vậy đã chặn lại được miệng của Lưu Bạch và Tô Trà.
Sợ, đương nhiên sợ. Ở Đông Văn không có mấy người không sợ chiến thần Tiêu Thiên Diệu. Một số người thậm chí bắt đầu khóc khi nghe tên của hắn. Trong dân gian thậm chí còn có truyền thuyết, khi tiểu hài tử khóc lóc nỉ non, chỉ cần nói, nếu con còn tiếp tục khóc, chiến thần Vương gia sẽ tới bắt con, nó sẽ ngừng khóc ngay lập tức.
Lưu Bạch không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với Lâm Sơ Cửu, nhưng hắn không dám chậm trễ chính sự của Tiêu Thiên Diệu, vì vậy vội vàng tăng tốc đưa Lâm Sơ Cửu trở về. Với kỹ xảo cao siêu, bọn họ đã thuận lợi về tới Tiêu Vương phủ một cách suôn sẻ.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn nằm trong khoảng thời gian khó khăn cho phép. Khi Lâm Sơ Cửu về đến Tiêu Vương phủ, nàng còn phải đi tới Cẩm Thiên Viện.
"Đáng chết, cha con phiền phức kia chắc chắn sẽ mượn cớ sinh sự với ta." Lâm Sơ Cửu nhảy xuống xe ngựa, không nói một tiếng, nhấc làn váy lên lập tức chạy về phía Cẩm Thiên Viện, châu thoa trên đầu va chạm kịch liệt, tạo nên những tiếng động dữ dội, ung dung hoa quý trước đó hoàn toàn biến mất.
Tô Trà đứng tại chỗ, trực tiếp trợn tròn đôi mắt: "Đây là Vương phi nương nương vừa mới ở tướng phủ, cao ngạo thị uy quần hùng?" Sự cao quý và đoan trang ở đâu?
Tô Trà đột nhiên cảm thấy Tiêu Thiên Diệu thật là đáng thương, cưới Vương phi có thể giả vờ như vậy, thật sự sẽ ổn hay sao?
Lưu Bạch không vui khi Lâm Sơ Cửu nói câu "cha con phiền phức kia", nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Lâm Sơ Cửu vội vội vàng vàng cũng không nhịn được bật cười.
"Thành thật mà nói, Vương phi nương nương là một người tốt, hơn nữa cũng rất thú vị." Tươi mới sống động, biết tiến biết lui, không những có thể trở thành vợ hiền của Thiên Diệu, còn có thể mang tới niềm vui cho Thiên Diệu.
Mặc dù Lưu Bạch thích Mặc Ngọc Nhi, nhưng hắn cũng không thể không nói, so với Mặc Ngọc Nhi, Lâm Sơ Cửu là người thích hợp nhất với Thiên Diệu.
"Ngươi cũng nghĩ vậy sao?" Tô Trà liếc mắt nhìn Lưu Bạch một cái, thấy Lưu Bạch xoay người muốn đi, Tô Trà vội vàng kéo lại: "Đi, chúng ta hãy cùng đi xem, Vương gia không vui thì Vương phi sẽ thảm bao nhiêu."
Đây chỉ là cái lấy, Tô Trà thật ra muốn để Lưu Bạch nhìn xem, Mặc Ngọc Nhi là người đáng ghét bao nhiêu, hắn tin tưởng Lâm Sơ Cửu sẽ không phóng đại mọi thứ.
Trong lòng Lưu Bạch cũng hiểu, lý trí nói với hắn đừng đi, nhưng hai chân lại không chịu sự khống chế bước theo Tô Trà, đi về phía Cẩm Thiên Viện......
<img src="https://em.wattpad.com/4ca70032dc8828bc3fbdb1846934bb98f79463d8/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f596d7271375658427972455f53773d3d2d3636333437353233382e313563346533316131613230626635333632323437373130323831352e6a7067" data-original-width=1000 data-original-height=1832 data-pagespeed-url-hash=1818962589 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img src="https://em.wattpad.com/522c8b5248124f6ac7161ddcec6d8e8f5163b5a1/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f506150586979325f6b78657369673d3d2d3636333437353233382e313563346533316266653962386638663438353237363538373632322e6a7067" data-original-width=1920 data-original-height=1547 data-pagespeed-url-hash=1883962307 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
1435 chương
24 chương
12 chương
244 chương
134 chương
40 chương
100 chương
71 chương