Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 45 : Buồn rầu, Tam hoàng huynh hữu ích hơn

Hệ thống Y Sinh không ngừng phát ra tiếng cảnh báo, nhắc nhở Lâm Sơ Cửu có người bệnh cần được cứu trị. Khi Lâm Sơ Cửu vẫn do dự không có hành động gì, Hệ thống Y Sinh không hề có nhân tính, bắt đầu trực tiếp đếm ngược thời gian mười phút. Sắc mặt Lâm Sơ Cửu đều đã thay đổi, điều này quả thực là đang muốn mạng nàng! "Hoàng thẩm, có chuyện gì vậy?" Mặc dù Tiêu Tử An vẫn luôn nói chuyện cùng với Thất hoàng tử, nhưng vẫn không hề vắng vẻ Lâm Sơ Cửu, ngay khi Lâm Sơ Cửu biến đổi sắc mặt hắn cũng lập tức phát hiện ra. Sự quan tâm xuất phát từ nội tâm được thể hiện qua đôi mắt chân thành, thật sự khiến người không thể không động lòng. Một người như vậy, sao lại được sinh ra ở chốn hoàng cung? Lâm Sơ Cửu âm thầm cảm thấy tiếc nuối, trên mặt vẫn mang bộ dáng cảm thấy không khoẻ, nhẹ nhàng ấn vào trên bụng mình, nhíu mày nói: "Có lẽ là đi quá nhanh, bụng có chút không khoẻ." "Hoàng thẩm đau bụng sao?" Thất hoàng tử lo lắng hỏi một câu, thấy Lâm Sơ Cửu gật đầu, nó hơi cau mày nói, "Nhất định là do ta vừa rồi đã lôi kéo hoàng thẩm đi đường quá nhanh, hoàng thẩm, thực xin lỗi, đều là ta không tốt, khiến hoàng thẩm khó chịu." Thất hoàng tử ôm hết mọi sai lầm tới trên người mình, gấp đến nỗi xoay quanh, bộ dáng đáng thương nhìn Tiêu Tử An, giống như không biết nên làm gì mới tốt. Tiêu Tử An nhíu mày lại, dường như muốn tránh xa rắc rối. Nhưng, khi đối mặt với khuôn mặt tái nhợt của Lâm Sơ Cửu, cùng với sự nôn nóng bất an của Thất hoàng tử, Tiêu Tử An vẫn mở miệng nói: "Hoàng thẩm vừa rồi đi quá nhanh, hiện tại tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, hay là tới Thanh Hòa Điện nghỉ ngơi một lát trước đi?" Tiêu Tử An sợ Lâm Sơ Cửu hiểu lầm, lại bồi thêm một câu: "Nơi này tương đối hẻo lánh, Thanh Hòa Điện của ta là gần đây nhất." "Đúng đúng đúng, hoàng thẩm không thể đi tiếp. Hoàng thẩm hãy nghe Tam ca tới Thanh Hòa Điện nghỉ ngơi trước, ta sẽ đi tìm thái y tới." Thất hoàng tử vội vội vàng vàng chạy ra bên ngoài, không màng tới tiểu thái giám phía sau kêu la. A...... Lâm Sơ Cửu rũ mắt, dấu đi sự lạnh lẽo trong đôi mắt của mình. Thất hoàng tử rất tự nhiên, nhưng chính vì quá tự nhiên khiến người không thể không suy nghĩ nhiều thêm một chút. Tuy nhiên, hành động đột nhiên chạy đi tìm thái y của Thất hoàng tử, vẫn thuận tiện cho Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu cũng không khách khí, thuận thế tiếp nhận lòng tốt của Tiêu Tử An, theo hắn đi tới Thanh Hòa Điện nghỉ ngơi. Lâm Sơ Cửu làm khách tới Thanh Hòa Điện nghỉ ngơi, Tiêu Tử An là chủ nhân đương nhiên phải đi cùng nàng, hắn nghiêng người nói với thái giám bên cạnh: "Đi nói với mẫu phi một tiếng rằng tối nay ta mới qua đó được." "Đã làm phiền điện hạ." Lâm Sơ Cửu ra vẻ yếu đuối ngồi xuống, nâng chén trà ấm do cung nữ dâng lên, đưa tới miệng nhỏ uống một ngụm. "Hoàng thẩm quá khách khí! Nếu Tứ hoàng thúc biết, hoàng thẩm không thoải mái và đang ở gần Thanh Hòa Điện, ta không mời người tiến vào nghỉ ngơi, Tứ hoàng thúc nhất định sẽ đánh mắng ta." Tiêu Tử An xác thực là một người nhẹ nhàng, khi mở miệng đều khiến người có cảm giác bớt xấu hổ hơn, lời nói trong ngoài đều rất thân thiện và cung kính đối với Lâm Sơ Cửu cùng với Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu cười một tiếng, buông chén trà xuống, khi nàng đang muốn tìm đề tài để hỏi về tật chân của Tiêu Tử An, Hệ thống Y Sinh lại không ngừng nhắc nhở Lâm Sơ Cửu, chỉ còn có ba phút! Vốn định từ từ mới nói, trước tiên hàn huyên vài câu sau đó mới tự nhiên nhắc tới sự tình thương thế trên chân, hiện tại xem ra là không thể được. Lâm Sơ Cửu nhíu mày, khi đang nghĩ ngợi làm thế nào để mở miệng, Tiêu Tử An đã chủ động nói: "Hoàng thẩm, người có khỏe hay không? Nơi này của ta có vẻ hơi xa, thái y có khả năng không tới đây nhanh như vậy, để ta sai hạ nhân xoa bụng cho người?" "Không cần, ta không sao, nhưng......" Ánh mắt Lâm Sơ Cửu dừng ở trên hai chân của Tiêu Tử An, "Nhìn thấy điện hạ ta bỗng nghĩ tới Vương gia." "Hoàng thẩm và hoàng thúc tình cảm thật sâu đậm, Tử An thật sự rất hâm mộ." Tiêu Tử An không hề cảm thấy khó chịu, càng không cảm thấy buồn phiền khi Lâm Sơ Cửu nhìn chằm chằm vào chân bị tật của mình. Hắn cũng bởi vì bị tàn tật nên hơi tự ti. Với hắn, hai chân không thể đi lại, so với người khác không có gì khác biệt. Tình cảm sâu đậm? Lâm Sơ Cửu thật sự rất muốn cười, nhưng hiện tại nàng không chỉ không thể cười, mà cần phải giả bộ rất được Tiêu Thiên Diệu coi trọng. Nàng không chỉ muốn giả vờ ở trước mặt Tiêu Tử An, nàng còn muốn giả vờ ở trước mặt mọi người trong thiên hạ. Nếu không...... Không có nhà mẹ đẻ chống lưng, nếu không được trượng phu coi trọng, nàng sẽ không có ngày nào sống tốt ở trong kinh thành. Khuôn mặt Lâm Sơ Cửu đỏ ửng, cúi đầu, giống như đang ngượng ngùng. Lúc này Tiêu Tử An mới nhận ra, mình nói lời này quá hơi thất lễ, nhất thời không dám mở miệng nói tiếp. Hạ nhân cúi đầu đứng ở một bên, càng không dám lên tiếng. Trong lúc nhất thời, trong điện tĩnh lặng không có tiếng động. Nếu có thể, Lâm Sơ Cửu thực sự hy vọng vẫn luôn an tĩnh như vậy cho đến khi Thất hoàng tử mang thái y tới đây. Tuy nhiên, điều đó là không thể được. Đặc biệt là khi Hệ thống Y Sinh đang đếm ngược 60 giây cuối cùng cho nàng. Lâm Sơ Cửu cắn cắn môi, chỉ có thể liều mạng. "Tam điện hạ," Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Tiêu Tử An, "Ta có hiểu biết một chút y thuật, điện hạ có thể để ta nhìn xem chân bị tật của người được không? Ta...... ta không có ý gì khác, ngày thường Vương gia không cho người khác chạm vào, ta cũng không biết thương thế Vương gia như thế nào, vì thế ta muốn nhìn xem, sau đó...... nếu có thể giúp được chút gì đó." Quả là một lý do rất hợp lý! Lâm Sơ Cửu gần như muốn khóc, nhưng trong thời gian nhắn như vậy, nàng thật sự không thể nghĩ ra được từ nào tốt hơn để nói. Vốn tưởng rằng nàng sẽ bị cự tuyệt, không ngờ Tiêu Tử An chỉ ngẩn người gật đầu, "Có thể." "Thật sự có thể chứ?" Hai mắt Lâm Sơ Cửu tỏa ra ánh sáng, Hệ thống Y Sinh nhắc nhở nàng, chỉ còn hai mươi giây cuối cùng. Ông trời, nàng đã được cứu rồi, Tiêu Tử An là một người tốt. Tiêu Tử An mỉm cười gật đầu, "Chỉ cần hoàng thẩm không ngại, ta cũng không sao." Tam hoàng tử rất xứng đáng được mọi người xem là người nhẹ nhàng và ân cần nhất, quả nhiên rất dễ nói chuyện. Lâm Sơ Cửu không hề do dự, mắt thấy chỉ còn lại mười giây cuối cùng, nàng vội vàng tiến lên, ngồi xổm trước mặt Tiêu Tử An, ấn nhẹ chỗ cẳng chân của hắn. Cơ bắp và xương cẳng chân đều không bị héo rút, tình trạng vẫn rất tốt, ngoại trừ không thể dùng sức, không hề khác so với cẳng chân của người bình thường. Điều này chứng tỏ rằng, cẳng chân của Tiêu Tử An không có vấn đề gì. Sau đó, Lâm Sơ Cửu tiếp tục chạm vào đầu gối của Tiêu Tử An...... Chân của Tiêu Tử An không có cảm giác, vì thế cũng không cảm thấy xấu hổ, hơn nữa Lâm Sơ Cửu không hề có một chút khinh nhờn, Tiêu Tử An thật sự không cảm thấy phản cảm chút nào. Lâm Sơ Cửu không biết, khi nàng chẩn trị, biểu tình trên mặt nàng lập tức trở nên căng thẳng, nghiêm túc giống như thần kinh đã mất cân đối, có thể so sánh với Tiêu Thiên Diệu. Mấy tỳ nữ Trân Châu Mã Não ban đầu còn cảm thấy Lâm Sơ Cửu đường đột, nhưng nghĩ tới tất cả những gì Lâm Sơ Cửu đã làm đều chỉ là vì Vương gia, bọn họ đột nhiên không thể không nghĩ: Vương phi khẳng định rất yêu Vương gia! Sự tình Lâm Sơ Cửu ở Thanh Hòa Điện, chủ động muốn xem xét hai chân của Tiêu Tử An, ngay lập tức đã được truyền tới tai Hoàng hậu và Thất hoàng tử trước tiên. Khuôn mặt nhỏ của Thất hoàng tử nhíu lại, lẩm bẩm bất mãn nói: "Mẫu hậu, con đã nói Tam hoàng huynh hữu ích hơn. Tam hoàng huynh vừa nhẹ nhàng vừa ân cần, mặc dù cũng bị tàn tật nhưng vẫn có rất nhiều người thích. Nếu để Lâm Sơ Cửu gả cho Tam hoàng huynh, khẳng định nàng ấy sẽ toàn tâm toàn ý đối với Tam hoàng huynh. Nàng biết về bí mật ấy cũng tốt. Nếu nàng thật sự biết về sự kiện kia, vì Tam hoàng huynh nàng ấy nhất định sẽ nói ra." "Mẫu hậu cũng biết để nàng cưới Tam hoàng huynh sẽ tốt hơn, nhưng cần phải có sự đồng ý của phụ hoàng con. Tuy nhiên, phụ hoàng con lại ban Lâm Sơ Cửu cho Tứ hoàng thúc." Hoàng hậu dựa vào trên ghế, tinh thần cảm thấy không được tốt. Thất hoàng tử oán hận đấm bàn một cái, "Khẳng định là do Chu Quý Phi, nữ nhân tinh quái kia." "Được rồi! Tiểu Thất, con cũng đừng cưỡng cầu nữa, mẫu hậu có thể sống đến bây giờ đã rất mãn nguyện." Hoàng hậu vuốt ve đầu Thất hoàng tử, vẻ mặt từ ái. "Mẫu hậu......" Hốc mắt Thất hoàng tử đỏ lên, nép mình bên người Hoàng hậu, con ngươi đen bóng buồn rầu...... Có một mẫu thân như thế, không có hài tử nào nguyện ý lớn lên!