Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 24 : Cảm lạnh, chết cũng không có người biết

Edit: Emily Ton. Khi Lâm Sơ Cửu tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang nằm ở trên hỉ giường, trên người vẫn đang mặc quần áo dính máu, ngay cả chăn cũng đều không có. Toàn bộ thân mình lạnh lẽo, người còn chưa ngồi dậy, nước mũi đã chảy xuống không thể khống chế. Lâm Sơ Cửu thật ra rất muốn oán giận, tuy nhiên nàng nghĩ rằng Tiêu Thiên Diệu không giết nàng đã là rất tốt, nàng còn muốn hy vọng xa vời gì nữa? Làm người không thể quá tham lam, có thể lưu lại một cái mạng nhỏ, Lâm Sơ Cửu đã rất vừa lòng. Đối với cuộc sống sau này là tốt hay xấu, nàng không lo lắng chút nào. Những ngày tháng trôi qua, nàng sẽ từ từ mưu tính. Nàng tin tưởng rằng, hết thảy đều sẽ càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn. Xoa xoa cánh tay đau nhức, Lâm Sơ Cửu lắc đầu với tình cảnh hiện tại của mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Nàng đang muốn đứng dậy, đi ra ngoài hỏi xem lúc này đã là lúc nào, lập tức nghe thấy tiếng kêu tích tích tích từ hệ thống Y Sinh...... Âm thanh này, Lâm Sơ Cửu đã rất quen thuộc. Đây là đang nhắc nhở nàng rằng: có người bệnh. Tuy nhiên, lúc này đây không phải muốn Lâm Sơ Cửu đi cứu người, mà là nhắc nhở Lâm Sơ Cửu, chính nàng đã bị cảm lạnh. Lâm Sơ Cửu thật sự muốn trợn trắng mắt: Bệnh trạng rõ ràng như vậy, nàng cần tới hệ thống Y Sinh nhắc nhở hay sao? Quả thực là khinh thường sự chuyên nghiệp của nàng. Đầu có chút nặng nề, Lâm Sơ Cửu không muốn di chuyển quá nhiều, nhưng nghĩ đến thân mình yếu ớt của nguyên chủ này, nàng vẫn nên tự tiêm cho mình, đồng thời nuốt vào hai viên thuốc. Ngồi lại một lúc lâu, tinh thần đã khôi phục một chút, Lâm Sơ Cửu mở băng vải trên vai trái ra, một lần nữa tra dược và băng bó lại. Vết thương trên vai trái cũng không nặng lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể dùng sức, tự bản thân mình chú ý thêm một chút là ổn. Sau khi tự mình băng bó vết thương, Lâm Sơ Cửu suy nghĩ đi ra ngoài tìm người, muốn hỏi làm thế nào để mình có thể ăn uống. Nàng cũng không biết bản thân mình đã ngủ trong bao lâu, dù sao sau khi tỉnh lại nàng cảm thấy rất đói. Trong hỉ phòng là một mảnh hỗn độn, tất cả các rương đều bị đảo ngược, quần áo tán loạn. Lúc trước như thế nào, hiện tại vẫn như thế ấy, nhưng...... Dược mà Lâm Sơ Cửu đặt ở trong rương đã biến mất, còn có thi thể của thích khách cũng đều biến mất. Đối với những loại dược đó, Lâm Sơ Cửu không để ở trong lòng, dược mà nàng đã lấy ra ngoài, cũng chỉ là thuốc bột dùng để cầm máu, băng vải và nước sát trùng. Mấy thứ này chỉ cần muốn có, nàng đều có thể sử dụng những vật của thời đại này, tạo ra chúng, sẽ không khiến cho người khác hoài nghi. Nàng mở cửa ra, bên ngoài rất sạch sẽ, giống như trận chiến khốc liệt trước đó chưa từng phát sinh. Nàng hít sâu một hơi, vẫn có thể ngửi được mùi hương của hỗn hợp bùn đất. Lâm Sơ Cửu quét mắt liếc một cái, phát hiện viện này thật sự không lớn, quan trọng là viện này trống rỗng, sân to như vậy ngoại trừ cỏ ra đều không có gì cả. Nhìn qua rất thoải mái, cũng khiến người thư thái. Nói thật, Lâm Sơ Cửu không thích cây, hoa, hoặc là những loại như núi giả ở bên ngoài viện. Mấy thứ này không chỉ che mất tầm mắt, còn thuận tiện cho kẻ cắp trốn tránh. Nàng chỉ thích như thế này, vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy tường vây sân viện. Nàng bước xuống bậc thang, dẫm lên con đường mòn rải đá xanh. Lâm Sơ Cửu đi tới bên ngoài viện, sân lớn nhìn rất thoải mái, nhưng đi từ trong phòng tới cửa lại phải đi một lúc khá lâu. Trước đây Lâm Sơ Cửu rất thích đi bộ, tuy nhiên thân thể mảnh mai này không thể chịu nổi. Hiện tại, vừa mới đi được vài bước, Lâm Sơ Cửu đã cảm thấy mệt mỏi thở dốc, và trên con đường cũng không có một vật nào có thể chống đỡ, hại nàng muốn đỡ vật nào đó để nghỉ ngơi một chút cũng đều không được. Đúng thật là hố người! Gió thổi qua, Lâm Sơ Cửu hắt hơi, nước mũi lại muốn rơi xuống. Nàng muốn tìm chiếc khăn, nhưng vừa cúi đầu nhìn, mới phát hiện bản thân mình vẫn đang mặc quần áo nhiễm máu đi ra khỏi cửa. "Có nên trở về thay quần áo hay không?" Lâm Sơ Cửu rối rắm, quay đầu nhìn lại con đường mình đã đi qua hai phần ba, khẽ cắn môi, vẫn quyết định đi về phía trước. Quay lại? Nàng nhất định không còn sức lực để tiếp tục đi ra ngoài. Ở nơi xa, ám vệ "bảo hộ" Lâm Sơ Cửu, nhìn thấy Lâm Sơ Cửu ngây ngốc đứng tại chỗ, có chút khó hiểu không biết nàng muốn làm gì, nhưng khi nhìn thấy cách đó không xa có người đang đi tới, ám vệ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lâm Sơ Cửu tiếp tục đi ra ngoài, mắt thấy chỉ cách cửa có vài chục bước, cửa viện đột nhiên mở ra. Lâm Sơ Cửu vội vàng dừng lại, chỉ thấy một lão giả thân hình gầy nhỏ, diện mạo nghiêm túc, mang theo bốn tiểu nha hoàn rũ mắt đi đến. Khi lão giả nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang đứng ở nơi đó, trên mặt không biểu hiện ra bất luận kinh ngạc nào, thong dong hành lễ: "Nô tài Tào Thạch, là đại quản gia vương phủ, gặp qua Vương phi." Vương phi? Lâm Sơ Cửu nghe thấy xưng hô này, trên mặt lộ ra một nụ cười nông cạn: Có vẻ như, thân phận bên ngoài của nàng vẫn được thừa nhận. Nghĩ đến cũng đúng, nàng dù nói như thế nào cũng là Tiêu Vương phi do Hoàng thượng ban chỉ. Chỉ cần nàng không chết, danh phận Tiêu Vương phi này chính là nàng. Lâm Sơ Cửu không hề có chút khiếp nhược, chậm rãi giơ tay: "Miễn lễ." Mặc dù trí nhớ của nguyên chủ không đáng tin cậy, nhưng lễ nghi học được lại rất tốt, đương nhiên đây cũng không phải là công lao của nguyên chủ, mà là công lao của bà ngoại nguyên chủ. Bà ngoại nguyên chủ rất yêu nguyên chủ, không muốn nguyên chủ thất lễ, vì thế cố ý thỉnh vài lão ma ma, nghiêm khắc huấn luyện nguyên chủ lễ nghi cung đình, còn có đạo cư xử giữa người với người. Đáng tiếc, nguyên chủ có thể ra tay, cũng chỉ có lễ nghi. Tào quản gia không hề khách khí, lập tức đứng thẳng, chỉ vào bốn thị nữ phía sau và nói: "Vương phi, đây là thị nữ mà Vương gia bảo nô tài đưa tới. Sau này các nàng sẽ hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Vương phi." Hầu hạ sẽ cùng tồn tại với giám thị, Lâm Sơ Cửu tỏ vẻ hiểu rõ, vui vẻ tiếp nhận: "Thay ta cảm ơn Vương gia, Vương gia thật quá chu đáo." Nàng không sợ có người giám thị, nàng chỉ sợ không có người hầu hạ. Không phải nàng không muốn tự mình động thủ, thật sự trong thời đại này, chuyện gì cũng không thuận tiện, ví dụ như tắm rửa. Nếu không có người múc nước cho nàng, nàng một mình muốn nấu nước, múc nước, phỏng chừng cả ngày cũng đừng nghĩ tới tắm rửa. Còn có giặt quần áo gì đó, Lâm Sơ Cửu càng thêm rối rắm. Ở thời đại này không có máy giặt, không có bột giặt, nàng thật sự không thể mỗi ngày múc nước và giặt quần áo, càng không cần đề cập tới trên người nàng mặc phần lớn đều là tơ lụa tốt nhất. Loại nguyên liệu này thật thật sự rất khó giặt, không có người có kinh nghiệm xử lý giúp nàng, nàng thật sự sẽ khóc. Tào quản gia không nghĩ tới, Lâm Sơ Cửu lại nói chuyện tốt như vậy, kinh ngạc nhìn nàng một cái, vừa lúc đối diện với con ngươi lạnh lùng của Lâm Sơ Cửu. Tào quản gia vội vàng cúi đầu, không dám nhìn tiếp. "Vương phi, Vương gia muốn nô tài hỏi ngài, ngài muốn xử lý nha hoàn như thế nào?" Dựa vào trực giác làm hạ nhân, Tào quản gia cảm thấy Vương phi này có thể khiến Vương gia, cố ý sai người tới đây hầu hạ tuyệt đối không hề đơn giản. Lão vẫn nên ít chọc tới nàng. "Tính cả thị tỳ đều đưa hết về Lâm phủ. Cứ nói rằng Tiêu Vương phủ không cần hạ nhân ăn cây táo, rào cây sung, càng không cần hạ nhân xử lý những sự tình không được quyền." Lâm Sơ Cửu không khách khí chút nào, một hơi tiễn toàn bộ những người Lâm phu nhân gửi tới. Lâm phu nhân an bài rất nhiều người cho Lâm Sơ Cửu, ngoại trừ bốn đại nha hoàn quyến rũ ra, còn có vài thị tỳ, những người này vốn nên là thân tín sau khi Lâm Sơ Cửu đến Tiêu Vương phủ, nhưng...... Khế ước bán mình của những người này, toàn bộ đều ở trong tay Lâm phu nhân, nếu như những người này không hợp tâm ý, Lâm Sơ Cửu cũng không có quyền bán đi. So với dưỡng người của Lâm phu nhân, nàng thà rằng không cần một kẻ nào hết. Tào quản gia dường như không nghĩ tới, Lâm Sơ Cửu ngay sau ngày tân hôn, lập tức xé rách mặt cùng nhà mẹ đẻ. Vì thế, lão có lòng tốt kiến nghị nói: "Vương phi có muốn gặp những người đó trước hay không?" Nếu vẫn thấy hợp ý thì có thể lưu lại. Nếu không, một nữ tử yếu nhược như Lâm Sơ Cửu, bên người tất cả đều là người Tiêu Vương phủ, không có ai là người nhà, nếu bị nhốt ở hậu viện cho dù đã chết một hai năm, cũng sẽ không có người ngoài nào có thể biết được......