Y Phẩm Phong Hoa

Chương 167 : Mất một chiếc đuôi

Editor: Nguyetmai Trong nội tâm bé nhỏ của Tiểu Li, cô bé biết loài người có những người tốt, nhưng người xấu lại nhiều hơn cả, đặc biệt là sau khi họ phát hiện ra bản thể của bọn cô, căn bản không ai có thể buông tha bọn cô cả. Tuy nhiên, từ sau khi ở bên cạnh tiểu thư, cô bé lại càng ngày càng yêu quý tiểu thư hơn, yêu quý gia đình này hơn. Vì thế tối hôm qua mới bất chấp mối nguy hiểm để lộ bản thể mà giương lên tấm lá chắn linh lực để cứu tất cả mọi người trong biệt viện. Tấm lá chắn bằng linh lực là thủ pháp chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng. Với tu vi hiện tại của Tiểu Li, cho dù cô bé chỉ chống đỡ trong giây lát cũng đã vượt quá cực hạn. Cô bé mất đi một chiếc đuôi khó khăn lắm mới tu luyện được, thậm chí không thể nào duy trì hình người hoàn toàn. Cả đêm hôm nay, cô bé trốn trong phòng, ngồi nơm nớp lo sợ, sợ rằng tiểu thư và mọi người phát hiện ra thân phận thật sự của cô bé, sẽ xua đuổi cô bé, thậm chí bắt cô bé đem bán. Tuy nhiên thực tế đã chứng minh, tiểu thư quả nhiên không giống với những phần còn lại của loài người. Cô bé và ca ca thật sự đã không tin lầm người. Hột Khê đau đầu nhìn cô nhóc con đang nhào vào lòng mình khóc nức nở, thấy cô bé lau hết nước mắt nước mũi lên người mình, quả thật cô chỉ muốn đá văng cô bé ra. Sao hai tên nhóc bên cạnh cô đều không thể khiến cô an tâm thế này? Tuy vậy, khi nhìn cô bé khóc đỏ cả mắt và cả cơ thể gầy gò yếu ớt của cô bé, cô lại có chút không nỡ lòng. Advertisement / Quảng cáo Hôm qua gặp đại nạn lớn như thế, nếu như không có Tiểu Li, chắc cả biệt viện này đã bị phá hủy trong chốc lát từ lâu rồi, lúc đó Hột Khê có hối hận cũng không kịp. Tiểu Li dùng năng lực vượt quá rất nhiều so với thực lực thật sự của bản thân, nhất định cô bé đã phải hứng chịu không ít thương tổn. Ôi, trông cô bé vừa đáng yêu lại đáng thương đến thế, muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa lòng, muốn lau thì cứ lau đi. Hột Khê đành tự an ủi mình. Đến tận lúc thấy Tiểu Li khóc được một lúc rồi Hột Khê mới đẩy cô ra và nói: "Được rồi, khóc đủ chưa? Để tỷ giúp muội xem thử có bị thương ở đâu không!" Tiểu Li đỏ ửng cả mặt lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé, cô bé vẫy vẫy cái đuôi trắng phía sau, ngập ngừng nói: "Tiểu thư đừng lo, muội không sao, chỉ là… chỉ là muội mất một chiếc đuôi rồi." Mất đi một chiếc đuôi mà còn bảo không nghiêm trọng? Phải biết rằng hồ ly chín đuôi là thần thú nghịch thiên, vậy nên để thăng cấp khó như lên trời, mất đi một cái đuôi đồng nghĩa với thậm chí cũng không thể duy trì hình người. Quả thật lần tổn thất này của Tiểu Li vô cùng nghiêm trọng. Ánh mắt Hột Khê trở nên dịu dàng ân cần, cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Li, thì thầm: "Dù sao đi nữa, lần này muội đã cứu tất cả mọi người trong biệt viện, tỷ nợ muội một ân huệ. Cảm ơn muội, Tiểu Li!" Advertisement / Quảng cáo Khuôn mặt ửng đỏ của Tiểu Li bỗng càng thêm tươi đẹp, đôi mắt lấp lánh tựa như những vì sao trên nền trời đêm. Cô bé nắm lấy cánh tay Hột Khê, ngượng ngùng cười nói: "Tiểu thư, muội rất vui vì có thể quen biết tiểu thư, lại còn có thể ở lại bên cạnh tiểu thư. Trên đời này nhất định không có con hồ ly chín đuôi nào hạnh phúc hơn muội nữa." Hột Khê bó tay, cô bé này học được những lời đường mật kiểu này từ khi nào chứ! Cô mím môi, giấu đi ánh cười trong mắt: "Còn về sức mạnh của muội, muội yên tâm, tỷ sẽ giúp muội hồi phục. Sau này cũng ắt sẽ tìm ra cách giúp muội thăng cấp." Nói xong, cô lấy ra một bình nước suối thần từ trong không gian, thờ ơ nói: "Đây là nước bổ sung linh lực do chính tay tỷ điều chế, uống hết bình nước này, chí ít muội vẫn có thể duy trì hình người." Không thứ gì có thể bổ sung linh lực tốt hơn nước suối thần bên trong không gian của cô, nhưng sự tồn tại của không gian không thể để người khác biết được, hơn nữa linh lực của linh tuyền Cửu U thực ra quá nồng đậm, không dễ che giấu. Vì thế mà sau lời nhắc nhở của Nam Cung Dục, cô lập tức dùng một số loại thuốc có tác dụng mạnh đối với việc tập trung ngưng tụ linh khí, sau đó pha trộn với nước suối thần pha loãng, điều chế thành bình nước suối thần trên tay Tiểu Li như hiện nay.