Y Phẩm Phong Hoa

Chương 161 : Phế bỏ tu vi

Editor: Nguyetmai Khuôn mặt mọi người đều lộ vẻ sốt ruột. Họ muốn ứng cứu, nhưng tốc độ xuất chiêu Mộng Tố Đăng của Chu Tước lại quá nhanh, cơ bản là không cách nào ngăn cản được nữa. Ngay trước mắt mọi người, ánh sáng chiếu rọi từ ngọn đèn đã sắp nuốt chửng lấy người Hột Khê, nhưng đột nhiên, một chiếc lồng ánh sáng mang sắc trắng nhàn nhạt bỗng xuất hiện phủ kín lấy Chu Tước lẫn ngọn Mộng Tố Đăng. Khi nãy Mộng Tố Đăng còn tỏa ra ánh sáng rọi khắp tứ phía mà trong phút chốc đã lụi tàn, trở lại thành một ngọn đèn dáng hình cũ kĩ rơi bộp xuống đất. Chu Tước thì ngồi bệt xuống đất, ngước mắt nhìn về nơi cách đó không xa, ánh mắt lóe lên tia sáng vừa nóng rực vừa kinh hãi. Hột Khê ngoảnh đầu lại nhìn bèn thấy Nam Cung Dục đang chậm rãi tiến tới đây, bước đi đĩnh đạc, trừ khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhợt, cũng chẳng hề phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu ốm yếu bệnh tật nào. Tuy vậy nhưng Hột Khê vẫn cảm nhận được hàn khí trong người hắn đang dần dần nặng thêm. Cô nhíu mày đang muốn mở lời, đã nghe Nam Cung Dục lên tiếng trước: "Nghe nói ngươi và Hột Khê đã đánh cược, nếu nàng ấy chữa khỏi bệnh cho ta, thì ngươi sẽ phế bỏ tu vi của mình có đúng vậy không?" Advertisement / Quảng cáo Chu Tước đang đờ đẫn nhìn Nam Cung Dục đến si mê, ả nghe thấy vậy thì giật mình bừng tỉnh, quỳ rạp xuống dưới đất, khóc lóc nỉ non: "Chủ nhân, thuộc hạ cũng chỉ là lo lắng cho sự an nguy của chủ nhân mà thôi. Bệnh của chủ nhân mỗi năm đều phát tác và càng lúc càng trầm trọng, thế mà giờ đây chỉ vì cứu mạng một con nhãi lai lịch bất minh mà dẫn đến tính mạng nguy kịch. Thuộc hạ chứng kiến mà lòng đau như cắt, sốt sắng không thôi, thế nên mới muốn nhờ sư phụ đến chữa trị cho người. Thuộc hạ tin rằng khi sư phụ đến đây bệnh tình của chủ nhân chắc chắn sẽ được chữa trị triệt để!" Nam Cung Dục nghe xong chỉ khẽ nhếch mép, Chu Tước ngẩng đầu thấy hắn nở nụ cười, cứ đinh ninh rằng mình đã được tha thứ, lòng vui như mở hội, thế nhưng sau đó lại nghe thấy Nam Cung Dục lạnh nhạt lên tiếng: "Bỏ đi, không cần biết cả hai có đánh cược hay là không, ngươi đã có hành động bất kính với Hột Khê, Khê Nhi cũng đang muốn trừng phạt ngươi, vậy thì ngươi hãy mau phế bỏ tu vi của mình đi!" Chu Tước thoáng ngẩn ngơ, bàng hoàng ngước nhìn Nam Cung Dục. Không đợi ả kịp thời phản ứng, trên tay Nam Cung Dục đã lóe lên một luồng sáng trắng toát như thanh gươm, hờ hững chạm lên cơ thể Chu Tước. Chu Tước cảm thấy toàn thân mình bắt đầu đau nhói, khắp cơ thể giống như bị khoét ra những lỗ hổng, tu vi hệt như nước suối cuồn cuộn tuôn trào mãnh liệt ra ngoài, còn gương mặt của ả càng lúc càng trở nên già cỗi, chỉ trong chớp mắt đã biến thành dáng vẻ của một phụ nữ bốn mươi mấy tuổi. "Chủ nhân! Thuộc hạ đối với chủ nhân luôn một mực tận tụy trung thành, trong lòng thuộc hạ luôn luôn coi chủ nhân là ông trời. Vì sao chủ nhân lại có thể đối xử với thuộc hạ như vậy!" Chu Tước khản giọng gào thét, ánh mắt ả tràn đầy nỗi tuyệt vọng, không đành lòng lẫn thù hận, ả hét rống lên như một kẻ điên loạn. Advertisement / Quảng cáo Nam Cung Dục từ trên cao nhìn xuống ả, hệt như đang nhìn con sâu cái kiến hèn mọn tầm thường. "Ta đã nói Khê Nhi là Vương phi của ta, ngươi bất kính với nàng ấy tức là bất trung; chỉ vì sự ham muốn ích kỷ mà ngươi cản trở Khê Nhi chữa bệnh cho ta, đấy là bất nhân; một kẻ bất trung bất nhân như ngươi, bất kỳ lúc nào cũng có thể phản bội chủ nhân của mình, giữ ngươi lại thì có ích gì?" Chu Tước ngã phịch xuống đất, máu và nước mắt thấm đẫm khuôn mặt già nua của ả, giống như trong bỗng chốc mất hết toàn bộ hy vọng. Nam Cung Dục ra lệnh cho Thanh Long: "Nhốt ả vào ngục Phong Linh, không được để ả chết dễ dàng thế được." Bọn Thanh Long nhanh chóng nhận mệnh, áp giải Chu Tước đã hồn bay phách lạc đi. Lần này, không còn một ai đồng cảm với Chu Tước nữa, bởi vì tất thảy những thứ mà ả đã gây ra đã hoàn toàn chạm đến giới hạn chịu đựng của họ, không ngờ chỉ vì thứ tâm tư bỉ ổi đê hèn của bản thân mà ả không quan tâm đến sống chết của chủ nhân mình, đúng là tội lỗi đáng chết hàng vạn lần! Hột Khê nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng bệch của Nam Cung Dục, vội vã tiến lên một bước: "Ngươi còn không mau trở vào trong nghỉ ngơi đi? Thời điểm này mà vẫn còn dám sử dụng linh lực, ngươi thật sự chán sống rồi phải không?"