Y Nữ Xuân Thu
Chương 44
Long Ứng rốt cuộc đã hiểu được dụng tâm của Liên Kiều, thì ra nàng muốn hắn chết, nàng hận hắn đến chết. Thật ra hắn nên sớm dự đoán được, từ thời khắc Mục Sa Tu Hạ rơi xuống núi chết hắn nên biết được, nữ nhân này sẽ không thuộc về hắn. Chỉ là hắn thủy chung tự lừa dối bản thân, không chấp nhận sự thật, thà rằng chìm đắm trong nhu tình của nàng cũng không chịu tỉnh lại. Cho đến nay, thân thể hắn có lẽ đã suy yếu đến không thể phát ra thanh âm. Đi đến bước đường ngày hôm này, nữ tử với má lún đồng tiền như hoa trước mắt, đã trở thành đóa mạn đà la chí mạng, trong lòng đột nhiên nổi lên hận ý vô biên.
Nữ nhân hắn yêu sâu sắc như vậy. Hắn chiếm không được cũng quyết không cho phép người khác nhúng chàm. Hắn là đế vương, trong số vật phẩm bồi tang theo đế vương sao có thể thiếu người nữ nhân mà hắn yêu thương nhất, hắn suy yếu nở nụ cười…
Một thánh chỉ ban ra khiến Liên Kiều triệt để ngẩn người, Hoàng thượng chỉ tên muốn nàng bồi táng! Quả nhiên, hắn đến chết cũng không buông tha nàng. Đứng lên, nàng xông vào Thái Tức điện, bộ dạng hung ác hăm dọa một đám cung nhân.
“Cút! Cút hết ra ngoài cho ta!” Hét lớn một hơi, tất cả mọi người đều chạy tán loạn.
Cả đại điện chỉ còn lại có một đôi mắt muốn giết người của Liên Kiều nhìn chằm chặp vào Long Ứng đang hấp hối nằm trên giường bệnh. Ánh nến lúc sáng lúc tối, ánh lên thần sắc Long Ứng đang bệnh nhìn càng quỷ dị.
“Ngươi là đồ điên!” Liên Kiều nhìn hắn, thù hận mà nhìn hắn, thật sự hy vọng người ngày có thể lập tức chết ngay!
Hắn ho mạnh vài cái, dừng lại một chút, thanh âm hắn đứt quãng: “Nàng …. Chữa khỏi … Trẫm, trẫm liền …”
“Câm miệng!” Nàng hét lớn, “Đừng hòng uy hiếp ta, cái cổ thi thể xấu xí nhà người, ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi ……..”
Nhìn bộ dạng như điên cuồng của Liên Kiều, hắn ngược lại bình tĩnh, hai mắt vô thần mà mê ly: “Nếu trẫm cũng đã sắp chết, có thể cho trẫm biết ….”
“Được!” Đây chính là mục đích nàng đến đây, nếu nàng cũng sắp phải bồi táng rồi, như vậy nói cho hắn biết bí mật này cũng không ngại.
Từ từ đi đến trước bàn, cách hắn khoảng năm bước ngồi xuống.
“Còn nhớ ta mỗi ngày đều tự tay chuẩn bị một, hai món ăn cho ngươi không? Thật ra đồ ăn đó chính là độc dược tiễn ngươi xuống hoàng tuyền đó!” Liếc nhìn hắn, phát hiện được đôi mắt vô thần ấy chớp nhoáng như co rút lại, khuôn mặt vặn vẹo, giờ khắc này nàng sản sinh ra một khoái cảm trả thù.
Quay lưng lại, nàng tiếp tục nói: “Ngươi nhất định rất kỳ quái, vì sao mỗi món ăn ta đều thử qua mà vẫn bình yên vô sự. Người có bao giờ phát hiện ra món ăn ta làm cho ngươi không giống nhau nhưng không bao giờ là một món đơn độc, mỗi ngày rồi là hai món phối hợp mà thành. Thực ra nếu tách mỗi món ra thì không chỉ khẩu vị cực kỳ tốt, hơn nữa dinh dưỡng cũng phong phú, nhưng là kết hợp lại với nhau sẽ sinh ra độc tính. Nếu ăn càng nhiều, độc tính càng mạnh, cho đến khi ….”
“Coi chừng —— ”
Sau lưng có một luồng gió lướt qua, tiếng kim loại rơi xuống mặt đất tạo ra thanh âm cực kỳ chói tai. Liên Kiều xoay người, cả người giật mình, Long Ứng ngã trên mặt đất hiển nhiên đã hôn mê bất tỉnh. Bên chân lóe ra ánh sáng sắc lạnh của thanh chủy thủ. Nhưng bóng dáng của người đứng trước mắt nàng lại khiến người nàng bắt đầu run rẩy, người này chính là người khiến nàng mong nhớ ngày đêm, tâm tâm niệm niệm, lại vừa yêu vừa hận, hối hận cũng không kịp!
Ngang thắt lưng là những sợi tóc màu bạc như tơ lụa trút xuống, mạnh mẽ quấn lấy nhau mạnh mẽ như ẩn chứa từng mũi tên ở mỗi sợi tóc. Đôi mắt xanh thẫm lạnh như băng giờ phút này mang theo độ ấm như có thể thiêu cháy tất cả giờ đang thiêu đốt nàng. Chiếc mũi cao thẳng tuấn mĩ, đôi môi cương nghị đỏ mọng, gò má cao sắc, chiếc cằm cương nghị …… Là hắn! Là hắn đúng không?
“Hạ ……” âm thanh run rẩy phát ra hù cả chính bản thân mình, nàng thực không dám lớn tiếng, cẩn thận, nhỏ nhẹ hỏi: “Là ngươi phải không?” Nàng thực sợ rằng hắn sẽ lập tức mà biến mất, càng sợ hơn đây chỉ là ảo giác do nàng tạo ra, là ảo giác của nàng. Chỉ là một giấc mộng quá đẹp nên không thể thành sự thật!
“Liên Nhi ……” Thở dài một hơi, cánh tay dài duỗi ra đón lấy nàng mà mạnh mẽ ôm vào trong lòng ngực, gắt gao siết chặt.
Nước mắt mãnh liệt rơi xuống, đây rõ ràng là vòm ngực của hắn. Hắn vẫn còn sống, là nhiệt độ cơ thể của hắn, hắn còn sống. Hơi thở của hắn, ô ……..Hắn còn sống ….Hắn thật sự còn sống. Nước mắt cứ trôi xuống rồi vương vào khóe miệng …..A ….. Trời cao rốt cuộc đối với nàng là không tệ a!
Mục Sa Tu Hạ hung hăng ôm lấy nàng, như thể muốn đem nàng khảm vào trong ngực của mình. Khi hắn thấy Long Ứng nắm chủy thủ nhắm sau lưng nàng đâm tới, hắn rất sợ hãi đến mức tim muốn nhảy ra. Nếu như hắn chậm một bước ……. Hắn thật không dám nghĩ, cứ thế mà đem nàng gắt gao sít chặt nàng trong ngực. Chỉ có như vậy thì hắn mới cảm nhận được sự tồn tại chân thật của nàng.
Dường như nghĩ ra điều gì, Liên Kiều đột nhiên đẩy hắn ra, không thể tin nhìn hắn: “Ngươi …Ngươi sao lại….”
Mục Sa Tu Hạ tặng nàng một nụ cười trấn an, trầm giọng nói: “Chuyện này để sau này nói cho nàng.”
Một tay nhấc lên liền ném Long Ứng từ trên mặt đất lên giường, Long Ứng đã cùng đường mạt lộ, ngay cả một tiếng cũng không thể rời khỏi cổ họng.
Lãnh mâu híp lại, Mục Sa Tu Hạ đi lên trước nhuyễn tháp, nhanh chóng ra tay liền điểm mấy đại huyệt trên người Long Ứng. Long Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, thở ra một hơi thật dài sau đó chậm rãi mở hai mắt.
Đến khi thấy rõ nam nhân trước mặt, Long Ứng hoảng sợ trừng lớn hai con mắt như gặp quỷ, há hốc thở mạnh.
Mục Sa Tu Hạ cười lạnh một tiếng, không có thù hằn cũng không có phẫn nộ, lại hỏi một vấn đề thập phần kì quái.
“Lương Đế ở đâu rồi?”
Long Ứng đột nhiên cả người run rẩy, tròng mắt trừng lớn, như thể muốn rơi ra.
“Lương Đế ở đâu rồi?” Mục Sa Tu Hạ giọng điệu lạnh lẽo lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Long Ứng đột nhiên nhảy lên, hai mắt nổi lửa, song chưởng tiến ra phía trước, mười ngón tay mở ra, đầu ngón tay câu lên, hét lớn: “Trẫm là Lương Đế, trẫm là trẫm, trẫm là Lương Đế …..”
Mục Sa Tu Hạ mí mắt cũng không nâng lên một chút, đầu ngón tay khẽ điểm. Long Ứng lại ngã trở về trên tháp, hai mắt vẫn gắt gao trừng Mục Sa Tu Hạ, gắt gao trừng mắt……..
Đây là vương vị của hắn, cho dù có chết cũng không cho phép người khác mơ tưởng. Mục Sa Tu Hạ, hắn chỉ là một người đã chết, người chết mà thôi, hắn không sợ.
“Ngươi chết rồi, ta là Cửu ngũ chí tôn há lại sợ Quỷ hồn như người sao? Ngươi đâu …. Người đâu!” Long Ứng một hồi nghiêm túc, một hồi điên cuồng, rõ thành si ngốc rồi.
Mục Sa Tu Hạ cười, lạnh nhạt nói: “Không tệ, ta đúng là đã chết, bất quá lại giúp cho ta gặp được một người …….”
Híp mắt nhìn chăm chú hắn, cúi đầu xuống chậm rãi nói tiếp: “Ngươi không muốn biết hắn là ai sao?”
Khuôn mặt Long Ứng bỗng nhiên vặn vẹo, khiến gương mặt trắng bệch sắp chết của hắn nhìn càng khủng bố hơn.
Mục Sa Tu Hạ cười lạnh, từng chữ một vặn ra: “Tên của hắn gọi là – Long Ứng!”
“A!” Hét một tiếng thảm thiết, Long Ứng hoảng sợ gào khóc: “Không có khả năng, không có khả năng! Ngươi không có khả năng nhìn thấy hắn, không có khả năng ….” Hắn thốt ra toàn lời vô nghĩa, âm thanh dần dần nhỏ đi, đến khi không còn nghe được nữa.
Long Ứng đột nhiên xông lên giường, tay không ngừng cào xé ván giường như muốn mở bung nó ra. Mặc kệ thân thể có suy yếu, một tấm ván giường với hắn mà nói chắc chắn là ngàn cân sức lực.
Mục Sa Tu Hạ tiến theo hắn đến bên giường, dùng một chút sức lực khiến ván giường vỡ vụn, làm lộ ra một ô ngầm. Hình như bên trong giống như có một vật gì đó.
Liên Kiều nghi ngờ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho có chút mơ hồ, cầm lấy một ngọn nến, để sát vào ……
“Không cần……” Long Ứng dùng hết khí lực còn lại rống lên một tiếng. Mắt khẽ đảo, thân mình chậm rãi ngã xuống, tắt thở. Một đời Quân vương nhưng nay lại chết như thế này.
Một bộ bạch cốt rõ ràng hiện lên trong ô ngầm, không còn da thịt, tràn ngập hàn quang, này đúng là hài cốt! Liên Kiều hoảng sợ, Long Ứng quả nhiên là một kẻ biến thái, cư nhiên cả ngày ngủ ở trên một bộ hài cốt. Nhưng nàng thật tò mò bộ hài cốt này rốt cục là ai, Mục Sa Tu Hạ đối thoại với Long Ứng thật sự kỳ quái! Nàng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Mục Sa Tu Hạ bên cạnh.
Mục Sa Tu Hạ cầm lấy một chiếc nhẫn trên ngón tay bên người bộ hài cốt, cẩm thạch trong suốt, khắc hình một con rồng sống động nổi lên trên thân chiếc nhẫn.
“Hắn là ai vậy?” Liên Kiều hỏi.
Ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn bạch ngọc, Mục Sa Tu Hạ cười khẽ: “Long Ứng!”
Cửa điện đột nhiên bị mở ra, bóng đêm tràn vào, Thái hậu chậm rãi tiến vào Sùng Chính điện.
Liên Kiều hoảng sợ từng bước tiến đến trước người Mục Sa Tu Hạ, khẩn trương nói: “Ngươi đi mau!” Nàng tin khinh công của hắn nhất định có thể chạy đi, lần trước là do nàng liên lụy hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn chết lần thứ hai.
“Ha hả ——” tiếng cười thấp mê mẩn như say phát ra ở bên người nàng, một cánh tay cứng như thép từ phía sau ôm lấy eo của nàng, “Liên Nhi, ta làm sao có thể bỏ lại nàng!” Nói xong còn khẽ liếm vành tai của nàng, càng cảm động đối với hành động bảo vệ hắn của nàng.
Cửa điện lại khép lại, Thái hậu cứng ngắc đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái nhẫn bạch ngọc trên tay Mục Sa Tu Hạ.
“Đưa cho ta!”
Liên Kiều nhíu mi, là vật gì lại khiến Thái hậu quên mất thân phận tôn quý mà tự xưng là “ta”?
Liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay, Mục Sa Tu Hạ thi triển lực, chiếc nhẫn bay nhanh mà chính xác rơi vào trong tay Thái hậu.
Run rẩy cầm chiếc nhẫn trong tay, đột nhiên Thái hậu nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng: “Hoàng Nhi …. Hoàng Nhi a …. Hoàng Nhi của ta …. A…….”
Có lẽ cảm xúc quá kích động, Thái hậu lập tức ngồi bệt trên mặt đất. Nhẫn trong tay còn chưa cầm chắc lại nhanh chóng đứng dậy, tiến thẳng đến chỗ bên cạnh Long Ứng, dừng lại rồi ngã xuống …..
Dùng tay mở rộng ô ngầm, ánh mắt Thái Hậu gắt gao nhìn mặt Long Ứng đã chết cứng. Hồi lâu, nàng đột nhiên lao tới, há miệng hung hăng cắn lấy cánh tay của hắn, kiên quyết cắn xé ra phiến thịt, phun ra, lại cắn, cứ như thể dùng phương thức tàn bạo này vẫn chưa đủ để phát tiết mối hận trong lòng. Máu nhiễm cả một vùng miệng, theo khóe miệng chảy xuống khắp phía dưới, hai mắt tỏa ra oán độc mà còn có ánh hưng phấn, kinh khủng đến cực điểm!
Một bàn tay rộng lớn kịp thời che khuất hai mắt Liên Kiều, ngăn cản một màn trước mắt khiến người sợ hãi này!
“Đừng nhìn —— ta mang nàng đi —— ”
Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, Liên Kiều nhất thời không thể làm rõ được những uẩn khúc phức tạp trong đó. Hết cách, Mục Sa Tu Hạ chắc sẽ nói cho nàng.
Đi ra khỏi điện, kỳ lạ nhất là bên ngoài điện lại không có lấy một người thủ vệ canh gác. Vậy mà lại gặp được một bóng dáng đen huyền của Long Tiêu ở viện bên cạnh.
Liên Kiều muốn tiến lên lại bị Mục Sa Tu Hạ ngăn lại.
“Ta muốn nói với hắn vài câu.”
Ánh mắt nàng trong suốt làm hắn mềm lòng: “Đừng quá lâu!”
Gật gật đầu, Liên Kiều tiến đến trước mặt Long Tiêu.
“Hắn chết rồi.” giọng điệu nàng không chút sợ hãi báo cho hắn biết.
Thu hồi ánh nhìn vào cửa điện, Long Tiêu chậm rãi nhìn về phía Liên Kiều. Nàng chính là nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể nói rõ được mình đối với nàng tột cùng là cảm tình gì.
“Ta biết. Thấy các ngươi đi ra là ta đã biết.”
Liên Kiều đột nhiên có chút áy náy: “Ngươi sẽ không có ý muốn giết chúng ta chứ?”
Hắn tự cười giễu: “Có hắn ở đây, ta còn không có bản lãnh giết ngươi! Huống hồ…….” Dừng một chút. “Ta cũng không muốn giết ngươi!”
“Vậy, chúng ta đi, ngươi bảo trọng!”
“Được!” Hắn cười đáp trả, cười đến chua xót. Nàng cuối cùng vẫn phải đi, hắn lưu nàng không được, ngay cả Hoàng huynh cũng lưu nàng không được, huống chi là hắn.
Chim Oanh hót vang, mùa xuân rốt cục cũng đến. Một chiếc xe ngựa không chớp mắt đi nhanh như bay trên con đường nhỏ của hoang mạc không người. Sau khi cảm giác chấn kinh và vui mừng như điên khi nhìn thấy Mục Sa Tu Hạ lần đầu qua đi, trong lòng Liên Kiều thực bốc hỏa. Nhìn tên nam nhân đẹp đến không nói nên lời ở trước mắt cứ ra vẻ như thần trên trời, bộ dạng vô tâm vô phế đáng đánh đòn này, nàng liền tức đến muốn đánh người, phải biết là, vì hắn, nàng chịu biết bao nhiêu khổ, chảy biết bao nhiêu nước mắt, gây ra biết bao nhiêu tội lỗi! Không nghĩ nhiều, nàng lập tức sấn lên.
“Nói—— ngươi sao lại không chết?” Vấn đề này Liên Kiều thắc mắc đã lâu, một tay nắm cổ áo Mục Sa Tu Hạ, một tay nắm lấy lỗ tai của hắn, giọng điệu hung dữ hỏi.
Trời ạ, nữ nhân này thật muốn hắn chết như vậy sao? Hai tay sờ lên chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, đem nàng vây vào trong lòng ngực. Hắn nên làm cho nàng hiểu được thân là thê tử nên lấy thái độ như thế nào đối diện với trượng phu của mình.
Lưng nàng dán vào trong ngực của hắn, hắn thuận thế dùng tay nắm lấy hai khối tròn tròn trước ngực nàng, cúi đầu xuống, hôn sâu lấy nàng, ô —— hắn thật là nhớ nàng a ……..
Liên Kiều bị hôn đến ý loạn tình mê, trên người lập tức bị đốt lên một ngọn lửa, nhưng lý trí vẫn chiến thắng ý chí. Dùng sức thật mạnh cắn lưỡi hắn, thừa dịp bị đau, nàng nhanh nhẹn thoái khỏi ôm ấp của hắn.
Ngồi ở một góc khác trên xe ngựa, xa xa nhìn khóe miệng Mục Sa Tu Hạ bị nàng cắn rách chảy ra tơ máu, nàng ngạo nghễ ngênh đầu: “Không nói, ngươi đừng mơ đụng vào ta!”
Mục Sa Tu Hạ đau đầu đỡ trán, ông trời, hắn cuối cùng cưới cái dạng nữ nhân gì đây a?
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
66 chương
540 chương
73 chương
105 chương