Nàng cùng Đạt Cách Lỗ đi xuống hướng cuối hàng rào liền thấy một cái chuồng bên trong quả nhiên là một đại hắc trư, bụng phình lên chứng tỏ nó sắp sinh. Mùi hôi dày đặt trong không khí, kỳ thật heo thích sạch sẽ nên mọi bài tiết của nó sẽ không nằm trong khu nó sống, bài tiết sẽ nằm cạnh hàng rào, đây cũng là cái nàng cần. Liên Kiều dùng hai nhánh cây nhặt được gần đó cẩn thận lấy thỉ (phân) của heo mẹ lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người nàng chậm rãi xoay người đứng lên: “Lấy chậu than, mau.” Liên Kiều vẻ mặt nghiêm túc hạ lệnh cho bà mụ. “Hãn Đạt?” Vẻ mặt không tình nguyện nhìn về phía Đạt Cách Lỗ, không nghĩ nữ nhân không rõ lai lịch này cư nhiên dám sai sử nàng. Cái làm cho nàng không nghĩ tới chính là Đạt Cách Lỗ lại gật đầu một, buộc nàng phải làm theo. Chậu than đã được đốt lên, chỉ thấy Liên Kiều đem thỉ heo bỏ vào nồi đun lên. Chỉ chốc lát sau, liền toả ra một cỗ mùi vừa khai lại vừa thối rất khó ngửi, làm người ta muốn nôn. “Có rượu không?” Liên Kiều hỏi nhưng không ngẩng đầu lên chỉ chú ý vào nồi đất trước mặt. “Có.” Đạt Cách Lỗ hứng thú nhìn nàng. Nàng xinh đẹp không giống nữ tử dị tộc, lúc nàng hấp hối ngã trên sa mạc không rõ thân phận lai lịch liền đem nàng về doanh trướng, hắn nghĩ thân hình nàng mảnh mai gió thổi cũng ngã nhất định sống không được vài ngày nên để nàng tự sinh tự diệt. Không nghĩ tới sau khi từ Lương Quốc trở về, nữ nhân vốn đã chết đi này lại như có kỳ tích giờ đang đứng trước mặt hắn. Mới gặp nàng, nàng đã làm hắn kinh ngạc, giờ lại liên tiếp không ngừng gây cho hắn nghi hoặc cùng ngạc nhiên. Biểu tình bình tĩnh tự nhiên, cử chỉ rụt rè có lễ, lời nói và việc làm không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu hiện của nàng tất cả đều là được giáo dưỡng rất tốt, nữ tử này nhất định không phải sinh trong gia đình bình thường. Nhưng mà thiên kim hoặc tiểu thư quan gia Lương Quốc hắn cũng không phải chưa thấy qua, là nữ tử có tri thức hiểu lễ nghĩa nhưng lại nhát gan, cả gan làm loạn sống tùy hứng là kiều man. Sống nhiều năm, đi qua nhiều nơi như vậy còn chưa gặp qua nữ tử nào kỳ lạ như nàng, nàng làm hắn bị mê hoặc. Nhìn chất trong nồi dần dần bị nướng hóa thành một khối cháy đen cứng rắn, Liên Kiều có chút bất ổn. Từ nhỏ bị ông nội buộc học các loại sách thuốc, dược kinh, chất bài tiết của heo mẹ có thể cầm máu thì nàng đã biết từ nhỏ, chỉ là chưa thử qua. Nhưng cho tới bây giờ cũng không có người nguyện ý ăn loại này, ông nội đương nhiên cũng không dùng cách này. Nàng bắt đầu hối hận lúc đó nhất thời xúc động, nhưng chỉ có thể thử một lần, hy vọng Lý Khi Trân[1] sẽ không đùa chết nàng. [1] tên một tác giả của sách về dược mà Liên Kiều đã đọc Thỉ trư nướng xong không sai biệt lắm với hiểu biết của nàng, Liên Kiều ngẩng đầu nhìn người vẫn đứng một bên là Đạt Cách Lỗ nói: “Đưa cốc rượu cho ta.” Đạt Cách Lỗ hất cằm, bà mụ ngoan ngoãn đem ly rượu dâng lên. Tiếp nhận ly rượu, Liên Kiều cẩn thận đem thỉ trư đã nướng thành tro bỏ vào ly rượu, lại thật cẩn thận dùng cây khuấy đều chờ cho tan hết. Đem ly rượu đưa tới trước mặt bà mụ: “Đem cho sản phụ uống”. “Cái này…Sao?” bà mụ trừng mắt, vẻ mặt không tin nổi, “Ngươi, ngươi nói cho sản phụ uống… uống cái này?” Liên Kiều yên lặng gật đầu: “Đúng, uống cái này, việc này không nên chậm trễ, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” “Hãn Đạt”. Bà mụ lại bất lực nhìn về phía Đạt Cách Lỗ, xem ra Đạt Cách Lỗ hẳn là nhân vật quan trọng lắm, mọi việc đều phải xin hắn chỉ thị. Đối với bà mụ lề mề, Đạt Cách Lỗ giống như không còn chút kiên nhẫn, nhíu mi lại, lạnh lùng nói: “Ngươi không nghe Liên cô nương phân phó sao? Còn không nhanh lên?”. Nhìn bà mụ đem ly rượu đưa lên miệng sản phụ, Liên Kiều có chút chột dạ nên đi ra ngoài. Trên thảo nguyên gió đêm rất lạnh, cái lạnh như đâm vào da thịt rất đau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao trong lòng không khỏi phiền muộn. Mặc dù đến nay còn chưa thấy được gương mặt hiện tại của nàng nhưng da thịt lộ ra trắng nõn nà, mềm mại như trẻ con nàng cũng hiểu khối thân thể này là một người cực kì xinh đẹp và được yêu quí. Hiện giờ thân thể này bị nàng chiếm cứ lại đi vào một nơi không biết là đâu, giờ nên đi nơi nào cũng không rõ. “Aiz” suy nghĩ trong lòng đột nhiên lại phát ra một tiếng than nhẹ, vốn không thể nghe thấy, không ngờ vẫn bị người hữu tâm bắt được. “Ngươi có tâm sự?” một thanh âm âm trầm, Đạt Cách Lỗ đã đứng đó tự bao giờ, người này không tính là tuấn lãng nhưng lại có một đôi mắt thâm trầm của sự lõi đời. Thấy hắn, nàng lạnh nhạt trở lại, đem ánh mắt hướng lên biển trời đầy sao: “Không có”. Cảm giác được đối phương đi đến cùng đứng sóng vai với nàng, hồi lâu mới nghe Đạt Cách Lỗ chậm rãi nói: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi sao lại ngã trên sa mạc hấp hối”. Đối với vấn đề này, nàng chỉ có cười khổ, đến nay chính mình còn tưởng mình nằm mơ. Hết thảy mọi thứ đều như không đúng, nhưng lại tồn tại thật sự. Thấy nàng chỉ cười không nói, Đạt Cách Lỗ biết nàng không muốn nói nhiều, vì thế lại chuyển hướng đề tài. “Ngươi có thân nhân sao? Nhà ở đâu?” “Ta-- không biết”. Hắn kinh ngạc nhìn nàng như đang chờ nàng giải thích. Nàng nhẹ thở dài: “Ta là cô nhi, không có cha mẹ, cũng không có bằng hữu. Nhà, là một khái niệm xa xôi không thể thành”. Tuy rằng nói mơ hồ nhưng cũng không tính là bịa chuyện, thuở nhỏ cha mẹ sớm vong coi như là cô nhi, cuối cùng Gia gia cũng bỏ nàng đi, vậy cũng như không có nhà. “Là như thế sao?” hắn nửa tin nửa ngờ kéo dài âm cuối. Không nghĩ đến cùng hắn dây dưa, đang muốn rời đi, xa xa truyền đến tiếng chồng của Queri la. Nói gì nàng nghe không hiểu nhưng ít ra có một chút có thể xác định, đó là tiếng của sự vui sướng. Đi theo Đạt Cách Lỗ bước nhanh đến trước trướng của sản phụ, nàng bước đi có chút do dự, tuy ràng đọc nhiều sách thuốc, nhưng trị bệnh cứu người vẫn là lần đầu, không biết nàng nói thuốc là thỉ trư cùng rượu thì sản phụ sẽ như thế nào, haiz. Chỉ thấy trượng phu của Queri vẻ mặt kích động đối Đạt Cách Lỗ nói cái gì, nàng chỉ có thể hướng về Đằng Triệt xin giúp đỡ. Không đợi Đằng Triệt nói, Tô Lạp liền hưng phấn mà lao tới, một phen túm ống tay áo của nàng, lớn tiếng nói: “Máu đã ngừng, Liên Kiều ngươi thật lợi hại, ngươi là thần y.” Nghe Tô Lạp nói xong, nàng rốt cục thở ra một hơi, trong lòng cũng nhẹ bớt không ít. Lúc này, hắn đột nhiên đi tới trước mặt nàng, đột nhiên quì xuống đất, doạ nàng mất cả hồn vía. “Tạ ơn cứu mạng của cô nương, ta thật không biết lấy gì báo đáp, mệnh này của ta từ nay về sau là của cô nương.” Tuy cái người này lỗ mãng nhưng hắn đối với thê tử thâm tình, nhẹ nhàng nâng hắn dậy, Liên Kiều lạnh nhạt cười: “Ta chỉ giúp một chút thôi, không cần quan tâm”. Thấy hắn giống như phải cho ta thấy được tâm chí của mình, Liên Kiều mệt mỏi phất tay, “Ta trở về ngủ, rượu kia nhớ rõ mỗi bốn canh giờ phải cho uống một lần, ba ngày có thể khỏi hẳn, thêm chén thuốc ích khí bổ huyết trước kia bà mụ cho thê tử ngươi uống, từ từ điều trị, tự khả khôi phục.” Nói xong không hề nhìn về phía mọi người, nàng kéo thân hình mềm nhũn quay về lều của mình ngủ.