Y Nữ Xuân Thu

Chương 37

Xem mạch cho Long Ứng hơn nửa giờ, phát hiện mạch tượng hắn trầm tế, huyền hoạt[1], so với nàng dự đoán không sai, quả nhiên là thận hư gây nên. Nguyên nhân thân hư có rất nhiều, ngoại trừ bẩm sinh tố chất không đủ ra, còn có thể là do hoạt động phòng the quá độ làm tổn thương thận tinh, hoặc là bệnh nặng lâu ngày, khí huyết đều thiếu, thận tinh hóa nguyên thiếu thốn, cũng có thể là lao động quá độ, lao tâm lao lực mà ra. Liền lấy nam nhân trước mặt này mà nói, Liên Kiều cảm thấy rằng phương diện nào cũng có khả năng bị một chút. Hoàng đế cũng không dễ làm a! [1] Mạch trầm tế: là mạch phải ấn mạnh tay mới thấy mạch. Chủ chứng huyết hư, tân dịch hao tổn hoặc bệnh thấp. Mạch huyền hoạt sác: là mạch đi nhanh tương đương với mỗi phút mạch đập 90-120 lần. Chủ chứng can hỏa hợp đàm, can dương thượng kháng,đàm nhiệt thịnh. Nhưng chứng thận hư thì bao gồm cả thận khí, thận dương, thận âm các mặt, rốt cuộc là mặt nào bị hư tổn mới gây ra việc không thụ thai chứ? Muốn tra ra được hắn mệt mỏi ở mặt nào thì theo trình độ bắt mạch của Liên Kiều vẫn không cách nào nắm chắc được, trừ phi ông nội tái thế, cho nên vấn đề này liền có chút phiền toái. “Ách! Hoàng Thượng…….” “Như thế nào?” Ánh mắt chăm chú, môi đỏ mọng mím chặt, Long Ứng nhìn nàng chờ đợi. Chết thì chết đi, ai kêu mình nói mạnh miệng làm chi! Nhìn chăm chú hai bên trái phải, ân, cái miệng chén này lớn hơn, nàng đứng dậy lấy một chén trà từ án thư đưa cho hắn. “Đây!” Hắn im lặng nhìn nàng, vẫn chưa tiếp nhận: “Làm cái gì?” Nuốt nuốt nước miếng, cười gượng một tiếng nói: “Ha ha, đêm nay sau khi Hoàng Thượng cùng vị phi tần nào làm xong chuyện phòng the, dùng cái này đựng----- đựng một chút….” Trời ạ, muốn cho một nữ nhân dạy một người nam nhân làm việc kia thật không phải là rối rắm bình thường a! Nóng quá, lấy tay phẩy phẩy, dùng sức phẩy. Nhưng mà Long Ứng hình như nghe không hiểu ý tứ của nàng, trừng mắt nhìn cái chén trong tay nàng nói: “Đựng cái gì?” Tên hoàng đế này bình thường nhìn thông minh lợi hại, sao mà đến thời điểm mấu chốt liền giống như một tên ngốc chưa hiểu sự đời vậy, cái chuyện này làm sao có thể nói thành lời a! “Hả?” Thấy nàng xấu hổ, Long Ứng Trì bắt đầu không vui rồi. Được rồi, ngươi ngu ngốc không phải lỗi của ta, nói chuyện với một tên ngốc thì không thể nói chuyện có ẩn ý được, Liên Kiều ôm quyết tâm kiểu gì cũng chết một hơi nói: “Hoàng Thượng sau khi xong việc đừng bắn trong thân thể nữ nhân, mà phải bắn toàn bộ vào trong chén trà này, ta phải kiểm tra tinh dịch của ngài, chính là như vậy đó!” Nói xong dùng sức gật đầu, ra vẻ trấn định nhìn về phía hắn. Thật rất khó dùng ngôn ngữ để miêu tả biểu tình của hoàng đế soái ca trước mặt nàng, chỉ thấy Long Ứng giống như bị điểm huyệt chết trân mà trừng mắt nhìn chén trà trong tay nàng, hận không thể ở trên chén trừng ra hai cái lỗ lớn ở trên thân chén, sau đó chậm rãi ngẩng đầu đối diện nàng, ánh mắt mơ hồ mê ly, giống như bị đả kích rất lớn. Ai, nàng đã nói rồi, loại sự tình này mọi người ngầm hiểu trong lòng là được rồi, cần gì phải bắt nàng nói trắng ra như vậy? Nàng cũng chịu đả kích đó có được không! Long Ứng thân thủ chậm chạp không có tiếp nhận cái chén trà, Liên Kiều cầm mỏi cả tay, liền đặt xuống mặt bàn, giọng điệu kinh người: “Lượng tinh dịch ít có liên quan đến thận âm không đủ, mà lượng t*ng trùng thiếu thì đều có liên quan đến thận khí, thận dương, thận âm không đủ, cho nên khẩn cầu Hoàng Thượng cần phải đem tinh dịch một giọt cũng không được thiếu cho vào trong cái chén này, bằng không ta rất khó phán đoán chính xác.” Aiz, vẫn là không cần ở tại đây tiếp tục kích thích nam nhân đáng thương này, dù sao hoàng đế cũng là người a! Thở dài, Liên Kiều quăng Long Ứng ở lại Thái Tức điện chậm rãi tự mình điều tiết, quay về phòng mình đánh một giấc. Ngày hôm qua đánh mạt chược suốt đêm, mệt mỏi quá, tinh thần không tốt a! Buổi tối, Liên Kiều đang ngủ say, đột nhiên bị tiếng phá cửa làm tỉnh. Là ai lớn gan như vậy, dám thừa dịp nàng ngủ mà quấy rầy! Trở mình đứng dậy, căn phòng vốn tối như mực nhất thời bị đèn lồng trong tay thái giám chiếu sáng. “Làm gì, đêm hôm khuya khoắt không định để cho người ta ngủ sao!” Nghẹn một bụng hỏa rời giường, Liên Kiều không đầu không đuôi hét vào người mới đến. “A, tính khí thật là nóng!” Thái giám cất giọng the thé không vui nói: “Nha, cầm lấy nè, Hoàng Thượng phân phó đưa cái này cho ngươi, ngươi nhìn là sẽ biết.” Nói xong đem một cái chén để trên bàn, uốn éo rời đi. Đồng dạng là thái giám sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Đức Đức so với tên thái giám đáng chết độc ác nhiều chuyện trước mắt này tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ôi, Đức Đức, Y Mã, thật rất nhớ các ngươi a! Buồn nôn mà hướng tới chèn trà trên bàn liếc mắt một cái, nửa đêm canh ba, một tên thái giám đem tặng một cái chén trà xong liền trở về, hơn nữa nhìn ngang nhìn dọc cái chén lớn miệng này rất giống với cái lúc trưa….. Này không phải là cái kia của hoàng đế chứ? Không biết là có chút gì không giống với người thường không? Thật sự là xui xẻo a, nàng lại còn muốn xem cái thứ đồ chơi này của nam nhân. Vì mạng nhỏ của mình, nàng cùng Việt Vương Câu Tiễn có gì khác biệt đâu (nếm mật nằm gai). Mất mặt chết a! Mở chén trà ra, một cỗ mùi vị tanh hôi xông vào mũi, thiếu chút nữa giết chết nàng. Ác, quả nhiên không giống người thường, là thối không giống người thường a! Hết sức ghê tởm! Bịt chặt mũi cẩn thận quan sát, cái kia của hoàng đế không phải là nhiều bình thường a, cả chén đều bị phủ kín. Như vậy kết luận chỉ có một loại chính là t*ng trùng ít, thảo nào hắn không thể làm nữ nhân thụ thai. Bất quá Liên Kiều cũng không hy vọng mau mau chữa khỏi cho hắn, chữa khỏi cho hắn rồi không phải là đồng nghĩa với việc sớm đến ngày chết của mình sao? Hừ hừ! Muốn giết nàng? Hắn còn chưa đủ trình! Trời vừa sáng, Liên Kiều liền khẩn cấp chạy đến Ngự Thiện phòng, đem ngự trù bên trong dọa hoảng sợ. Cái gọi là bồi bổ bằng đồ ăn đúng là phương pháp tốt nhất, vừa không bị tác dụng phụ, lại có thể chậm rãi điều trị, chờ hắn điều trị gần xong, Mục Sa Tu Hạ hẳn là có thể tới cứu nàng, nàng bắt đầu tưởng niệm trượng phu của mình rồi. “Đem hết rau hẹ của bọn người toàn bộ mang đến đây cho ta!” Liên Kiều đối với đại trù vênh mặt sai khiến. Ngự trù phi thường khinh bỉ nói: “Cái thứ đồ ăn của dân đen ngoài chợ này, trong hoàng cung làm sao có được?” Thảo nào tên kia không thể sinh con, thì ra là trường hợp kinh điển a, thực phẩm chuyên tráng dương của đàn ông trong hoàng cung đều không có, hoàng đế còn có thể lăn lộn thế nào a? Rau hẹ được dân gian xưng là “Tráng dương thảo” mà! “Vậy hải sâm thì sao?” Thứ đồ cao cấp như vậy sẽ có chứ? “Đó là cái gì vậy?” Ngự trù đại thúc trên đầu hiện mấy dấu chấm hỏi. Ngã, không phải chứ! Nàng có phải là xuyên tới xã hội nguyên thủy rồi? Muốn cái gì cũng không có! Hít sâu mấy cái, Liên Kiều cố giữ thanh âm của mình bình tĩnh mà ôn hoà nói: “Ta là đại phu nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng đặc biệt tới chỗ này, làm đồ ăn đặc biệt để chăm sóc thân thể Hoàng Thượng, đợi lát nữa ta kê một danh sách các loại thức ăn cần dùng đến, phiền các vị huynh đệ của Ngự Thiện phòng hỗ trợ thu thập một chút!” “Ách, nga, được!” Nghe tới là người Hoàng Thượng phái tới, ngự trù đại thúc sắc mặt nịnh nọt, lập tức sai người chuẩn bị giấy bút cho Liên Kiều viết danh sách. Cầm trên tay thực đơn, tay của ngự trù cứ luôn run rẩy. Tuy rằng Liên Kiều đã rời đi một lúc, nhưng là thật sự phải làm ra những thứ trên tờ giấy cho Hoàng Thượng ăn sao? Một ngàn con kiến ngâm rượu, ngưu tiên (dương v*t và tinh hoàn trâu) 5 cái, lộc nhung 1 cân, hổ tiên (dương v*t và tinh hoàn hổ) 2 cái, rau hẹ một cân, dương cao hoàn 10 cái…… Trời ạ! Ai tới nói cho hắn này thực đơn có thể hay không hại chết hắn a? Hôm nay món thứ nhất là ăn rau hẹ xào trứng, ân, trước hết làm cho tên kia ăn cái này tốt lắm, lập tức ăn đồ kích thích hắn có thể chịu không nổi. Đem đồ ăn để trước mặt Long Ứng, nàng vô cùng phúc hậu mà ăn trước một miếng. Không có độc, có thể yên tâm ăn. Long Ứng Trí liếc nàng một cái, nâng đũa ăn một ngụm, cách hắn ăn vô cùng thanh tú, tinh tế nhai, chậm rãi nuốt, hoàn toàn khoan thai. Tiếp theo miếng thứ hai, miếng thứ ba, thẳng đến khi đem cả đĩa ăn sạch trơn. Buông đũa, Long Ứng Trí hơi gật đầu: “Ngon.” Xí, đó là đương nhiên, Liên Kiều nàng là ai? Nhà chuyên gia dinh dưỡng cao cấp, làm đồ ăn có thể ăn không ngon sao? Mỉm cười đưa cho hắn ly rượu, hắn không nói hai lời, một hơi uống cạn. Nhíu mày, trầm ngâm: “Rượu này sao lại chua như vậy?” “Ha ha. Đó là rượu kiến.” Phút chốc ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt híp lại phát ra nguy hiểm. Xem đi, chính là mấy con kiến hắn chịu không nổi, kế tiếp muốn hắn ăn hổ tiên, dương cao hoàn (cao dương tráng thận), hắn không phải liền phát điên sao? Thở dài, nàng quyết định cùng hắn khai thông cho tốt một chút, miễn cho hắn trực tiếp kéo nàng ra ngoài chém. “Phàm là dùng thức ăn bổ dương, nhất định phải trong dương có âm, thì dương phải được âm trợ giúp mà sinh hóa vô hạn. dùng thức ăn bổ âm, thì âm phải được dương trợ giúp mà nguồn suối không ngừng, Hoàng thượng, này rượu kiến là thứ tốt đó!” Cố gắng nói cho có vẻ nho nhã một chút, làm cho hắn tin tưởng, nhưng mà vì sao ánh mắt hắn càng thêm sắc bén chứ? Hoàng đế cũng thật khó hầu hạ, gần vua như gần cọp đúng là không giả chút nào. “Trên thế giới này, cũng không phải mỗi sự kiện đều thuận buồm xuôi gió, rất nhiều thời điểm chúng ta phải đứng trước những lựa chọn, có được tất có mất, thật giống như ly rượu kiến, Hoàng Thượng cảm thấy ghê tởm, không muốn uống, như vậy ngài nhất định phải bỏ đi cơ hội có con, lại giống như Hoàng Thượng lựa chọn làm vua, tuy chiếm đựơc cả thiên hạ, nhưng cũng mất đi rất nhiều thứ vốn thuộc về ngài, tình thân, tình bạn, tình yêu ở trước mặt ngôi vị hoàng đế đã mơ hồ đến không thể phân biệt được rồi. Mà chúng ta mỗi ngày đều đứng trước những lựa chọn, đối mặt với lựa chọn, cần phải xem ngài….” “Làm càn!” Hắn lớn tiếng quát, bầu rượu trên tay Liên Kiều thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Hắn hung ác nham hiểm mâu quang hung tợn nhìn chằm chằm nàng, gần như phải nuốt sống nàng, nữ nhân đáng giận này dám dò đoán tâm sự của hắn, nàng có tư cách gì phán xét hắn, cho dù hắn thật sự thống hận bản thân mình hiện tại, nhưng là không tới phiên nàng xen vào, đáng hận! “Tiểu nữ đáng chết! Hoàng Thượng thứ tội!” Nàng lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thảm rồi, người này tuyệt đối thuộc loại hỉ nộ vô thường nhân cách phân liệt, không biết hắn có thể giận dữ cho nàng một đao hay không. Hồi lâu sau, nàng mới nghe được trên đầu truyền đến mệnh lệnh tối tăm: “Rót rượu!” Ai? Nàng không có nghe sai đi? Lúc trước không phải còn cảm giác ghê tởm sao? Lúc này sao lại muốn rồi? Mặc dù nghi hoặc, nhưng trên tay không chút nào dám chậm trễ, lại thay hắn rót một ly. Liên Kiều yên lặng nói ở trong lòng, rượu kiến một ngày nhiều nhất uống hai lượng, nhiều hơn sẽ trở thành “Vĩ ca”. Này chén nhỏ khoảng 3 tiền[2] nhiều nhất uống bảy chén. [2] Lượng, tiền: đơn vị đo khối lượng trong đông y, 1 lượng = 16 tiền (thời xưa), 1 lượng = 10 tiền (thời nay), 1 tiền khoảng 5 gram. Ba chén, bốn chén, năm, sáu, bảy… “Hoàng Thượng ….” “n?” Hắn không kiên nhẫn mà nhìn nàng, đáy mắt đã có chút đỏ. Cắn cắn môi, nói nhỏ: “Ngài không thể uống nữa.” “Vì sao?” “Này, uống nhiều hại thân.” “Hại thân?” Hắn tà tứ mà gợi lên mạt cười yếu ớt, sắc mặt ửng hồng. Bệnh trạng này…… Chẳng lẽ…… Không thể nào! Cúi đầu xem kiến trong bình rượu, đúng là kiến đen không sai a, đợi đã, tại sao con kiến này nhìn đặc biệt lớn a?