Y Nữ Xuân Thu

Chương 16

Tối nay, Mặc Đại mặc y phục màu xanh biếc đính kim tuyến lộ ra tề trang (cái yếm), thực phù hợp với khổng tước vũ. Hơn nữa thắt lưng lại mềm mại, chiếc cổ dài tinh tế, người như vậy quả nhiên có thể múa ra một khổng tước vũ linh động nhẹ nhàng. Giữa khán đài Mặc Đại hoặc đứng hoặc nằm, hoặc xoay hoặc nhảy, trong chốc lát dừng lại, hai tay ôm lấy thân giống chim tước đang sợ hãi, chốc lát lại mở tay ra nhảy lên không trung như được tự do không bị gì ngăn trở. Mọi người ở đây đều nhìn không rời mắt, trầm trồ khen ngợi. Cuối cùng là một vòng lại một vòng xoay tạo thành dải màu xanh biếc xinh đẹp mê người. m nhạc dừng lại, thân hình đang xoay tròn cũng dừng lại, toàn bộ vũ đạo lưu loát liền mạch kết thúc, đại điện tuôn ra những tràng pháo tay nhiệt liệt. Mặc Đại rất đắc ý, ngẩng cao đầu, trên mặt là một vẻ mỉm cười thắng lợi lại vụng trộm liếc mắt bí hiểm nhìn Mục Sa Tu Hạ rồi lại đi về phía Hoàng đế. Đi ngang qua Liên Kiều lại cho nàng một cái nhìn khinh miệt. Liên Kiều dở khóc dở cười, không biết mình khi nào thì đắc tội với nữ nhân này. “Hoàng thượng, thấy Mặc Đại như thế nào?” Mặc Đại nũng nịu nhào vào lòng Hoàng thượng làm nũng. Hoàng đế vỗ về lưng nàng, vui vẻ cười nói: “Tốt, vũ thuật (kỹ thuật nhảy múa) của Mặc Đại không ai so bì được”. Mặc Đại mỉm cười liếc về phía Liên Kiều: “Hôm nay cao hứng như vậy, Hoàng thượng, thần thiếp có đề nghị nhỏ này.” “Ồ? Ái phi không ngại nói cho trẫm nghe một chút chứ.” Hoàng đế hưng trí. Liên Kiều khẽ nhíu mày, ánh mắt của Mặc Đại thượng phi này làm cho nàng có dự cảm không tốt, quả nhiên… “Mặc Đại rất muốn biết Liên thái y trừ bỏ y thuật cao siêu còn có thêm sở trường gì nữa. Không bằng thỉnh nàng cũng cho chúng ta một tiếc mục biễu diễn đi, cũng làm cho Mặc Đại đại khai nhãn giới a.” “Chuyện này…Liên thái y?” Hoàng đế có chút khó xử nhìn về phía Liên Kiều. Liên Kiều thầm cười lạnh, Mặc Đại quả nhiên tâm địa không tốt, biểu hiện lại quá rõ ràng, thật sự là một nữ nhân ngu ngốc. Không nhìn lại mặt nàng đi, nghĩ nàng thật sự dễ bị người ta khi dễ sao, hừ. Thản nhiên cười, Liên Kiều bình tĩnh tiếp nhận: “Được thượng phi nương nương để mắt, tiểu nữ xin bêu xấu.” Quay người lại, nàng yên lặng đi đến trước mặt Mục Sa Tu Hạ mỉm cười nói: “Điện hạ có thể cho mượn loan đao dùng một chút không?” Toàn bộ đại điện có thể đeo binh khí trừ bỏ thị vệ đang ẩn thân chỉ có một người là Mục Sa Tu Hạ. Hơn nữa ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy hắn dùng là kiếm thì những lúc còn lại đều là loan đao. Mục Sa Tu Hạ nhìn nàng, ánh mắt bén nhọn chợt loé, cởi xuống bội đao bên hông ném cho Liên Kiều. Liên Kiều mỉm cười tiếp được bội đao, nàng điềm nhiên nói tạ ơn. Tiếp đến lại đến bên nhạc sĩ nói nhỏ vài câu, sau đó chậm rãi đi vào giữa đại điện. Mọi người chăm chú nhìn nàng, đem một góc váy buộc lại bên hông, lộ ra đôi chân trắng ngọc ngà thon dài, cởi bỏ giầy, chân trần mang theo tiếng kim linh dễ nghe càng tôn thêm đôi chân phấn nộn như đôi ngọc sinh đôi đang lộ ra trước mặt mọi người. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, mị thị lướt qua mọi người trong điện. Hành động của nàng làm cho hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc, quần thần đều hít vào một ngụm lãnh khí. Cách Tát Quốc tuy rằng dân phong phóng khoáng, nữ tử mặc tương đối lộ liễu nhưng ít có nữ tử nào dám trước mặt công chúng làm ra hành động khiêu khích như vậy. Mọi người đều nín thở không biết bước tiếp theo nàng muốn làm gì. Lướt mắt nhìn mọi người, Liên Kiều ngẩng đầu nhìn lên Hoàng đế đang ngồi trên cao: “Hôm nay quân thần cùng vui, tiểu nữ cả gan bêu xấu, vũ một khúc đao phong giúp vui, mong rằng thượng phi nương nương chỉ điểm một chút.” Từ nhỏ đi theo ông nội học tập, nàng không chỉ học y thuật cũng học thêm một ít võ cường thân kiện thể, tỷ như: mộc lan quyền, mộc lan kiếm, thái cự quyền, tuy trên tay giờ là loan đao so với đại đao trước kia không giống nhưng cũng không làm khó được nàng, đổi thế cầm đao, phối hợp thêm quyền pháp, kiếm pháp, không cần chiêu chiêu tinh diệu chỉ cần vũ đẹp là được. m nhạc vang lên, tiếng đàn cổ xưa mang theo một vùng trời mênh mông, Liên Kiều chậm rãi nâng chân lên xoãi ra nhảy lên. Loan đao trong tay kim quang phát ra ánh sáng nhập nhoè, làm những người trong điện im lặng nín thở nhìn ánh sáng chói mắt đó. Bỗng nhiên tiếng đàn tăng nhanh nhịp độ, như thiên binh vạn mã hùng hổ như thác nước mạnh mẽ chảy xuống từ núi cao, trong điện Liên Kiều tựa hồ đang ngủ say giờ bừng tỉnh, một cái xoay người, kim quang trong tay tung bay, tóc dài bay lên, khảm, thứ, đằng, na, chỉ, điểm, phách, phá (bổ xuống, nhảy lên, di chuyển, đâm, chẻ, chém…tóm lại là các tư thế của đánh kiếm), loan đao trong tay nàng biến ảo ra vô số chiêu thức, nhanh nhẹn mạnh mẽ, hào hùng, kỹ thuật của nàng làm kinh diễm toàn điện. Theo tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, lúc mềm mại lúc mạnh mẽ, loan đao trên tay cũng chợt nhanh chợt chậm, chợt nhu chợt cương…. Màu vàng chói mắt xoay người bay lên, từ ánh mắt có thể biến ảo thành vô số bóng hình xinh đẹp khác nhau, có tàn nhẫn, có lạnh lùng, xinh đẹp, nhu hoà, linh hoạt, yếu đuối, thanh tú, hoang dã… Cuối cùng tiếng đàn dần dần nhẹ nhàng trở lại, quay về một khung trời mênh mông rộng rãi, Liên Kiều cũng từ vô số phân thân chậm rãi quay về chính thể, cuối cùng một cái nhảy lên nhẹ nhàng chậm rãi thu hồi lại như lúc ban đầu. Tiếng đàn dừng mà Liên Kiều tựa như biến thành pho tượng lẳng lặng đứng giữa đại điện, hết thảy mọi người tựa như đang nhìn thấy ảo giác, cái gì cũng chưa từng diễn ra. Toàn bộ đại điện đắm chìm trong một mảnh yên tĩnh, quên mất vỗ tay, quên luôn hô hấp… Không biết là ai quát một tiếng ‘hảo’ đầu tiên, nháy mắt trong điện tuôn ra tiếng vỗ tay như sấm, cùng với thanh âm ủng hộ, mọi người kìm lòng không đậu đứng lên tại chỗ dùng sức vỗ tay thật lâu, tay đau cũng không có cảm giác. Nhìn qua nhìn lại, Mặc Đại tức giận đến tái mặt, hìn qua Hoàng đế giả ý đau đầu, oán hận rời khỏi đại điện. Tuy rằng cảm thấy có chút thống khoái nhưng vẫn có chút hối hận mình đã lỗ mãng, trải qua chuyện lần này, nhất định Mặc Đại càng hận nàng thấu xương, tương lai cũng nên cẩn thận, nữ nhân này không thể không phòng nha. Đem loan đao đưa tới trước mặt Mục Sa Tu Hạ: “Đa tạ.” Hắn nhẹ lướt mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Nữ nhân chạm qua ta không cần.” Hứ, tự cao, Liên Kiều sờ sờ mũi, thất vọng đem đao thu hồi. Bỗng nhiên nghĩ đến buổi tối đáng sợ mấy ngày trước, nàng ngẩng đầu định hỏi hắn chuyện Điệp Tiên nhưng sợ chung quanh có nhiều người nên đành há miệng rồi ngậm lại nuốt xuống. Hành lễ với Mục Sa Tu Hạ rồi xoay người rời đi. Phía sau, Mục Sa Tu Hạ chau mày nhìn chăm chú vào bóng dáng nàng, híp mắt lại không lên tiếng. Quần thần ở trong cung yến cùng hoàng đế khen ngợi không ngớt cùng tiếng cười vui vẻ cũng đạt tới cao trào… Gió đêm nhè nhẹ thổi đi những đám mây che đi ánh trăng, đem ánh sáng màu thủy ngân tỏa ra trên mặt đất. Tránh đi yến hội náo nhiệt, Liên Kiều bước chân trần đi trên những tản đá lót trong hoàng cung, lạnh thấu xương nhưng so với ánh sáng trên ngọn đèn trong điện tỏa ra cùng với tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng kia càng làm nàng thấy tốt hơn thư thái hơn, được hít thở gió đêm mang theo hương cỏ xanh. “Ngươi muốn nói gì?” m thanh trầm thấp hùng hậu mê người đột nhiên vang lên sau lưng nàng. Liên Kiều kinh hãi xoay người, Mục Sa Tu Hạ đang đứng phía sau cách nàng hai thước hờ hững đạm nhiên nhìn nàng. Thấn nàng ngây ngốc không hiểu phản ứng như thế nào, hắn nhíu mi, có chút mất kiên nhẫn: “Vừa rồi trong điện không phải ngươi có chuyện muốn nói với bổn vương sao?” Khi được hắn nhắc nhở nàng mới nhớ đến, vừa muốn há mồm lại cố kỵ nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ có người nghe lén. “Trong vòng một trăm bước không có người.” Nhìn ra nàng đang băn khoăn hắn hảo tâm nói. Chết tiệt, mình lại đối với nữ nhân này vàng ngày càng có kiên nhẫn. Liên Kiều ho nhẹ vẻ xấu hổ: “Là như vầy, mấy ngày trước đây ta gặp một người, hắn biết ta, còn gọi ta là Điệp Tiên.” Im lặng nhìn sắc mặt hắn lại nhìn không ra có thay đổi nào, thật là biết kiềm chế. Hắn bất động thanh sắc, nàng chỉ còn cách tiếp tục nói: “Hắn còn nói đại nhân muốn ta trộm đồ vật gì đó, nhưng là ta không biết người nọ gọi đại nhân là ai, càng không biết phải trộm cái gì.” Mục Sa Tu Hạ khoé miệng trào phúng nhếch nhếch lên, mâu trung tàn khốc chợt loé, rốt cục cũng có phản ứng: “Vậy ngươi nói thế nào?” Liên Kiều nhún vai nói: “Còn có thể thế nào? Hắn tùy lúc có thể lấy mạng của ta, ta đương nhiên chỉ có thể tạm thời trấn định hắn, đáp ứng yêu cầu của hắn.” Mục Sa Tu Hạ khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên tựa vào hành lang, khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Việc này ngươi nên bẩm báo cho Hoàng thượng, vì sao tới tìm ta?” Hắn chắc chắn là hồ ly, tu luyện thành tinh, nói một câu là đâm vào tử huyệt của người ta, Liên Kiều trong lòng căm giận, ngoài miệng vẫn là cười cười lấy lòng: “Còn không phải bởi vì ta đột nhiên nhớ tới điện hạ cũng từng hỏi ta có nghe tên Điệp Tiên này. Ta nghĩ điện hạ có thể có chút manh mối.” Nói xong lại chờ mong nhìn về phía hắn, mắt to cố gắng tỏ ra vô tội mà cũng vô hại nhìn hắn. “Không biết”. “Aiz?”