Y nữ lạnh nhạt vs tướng quân nóng tính
Chương 19 : Ta phải tìm được nàng
“Đại ca! Hôm nay lại có mấy kẻ lẻn vào trại, chúng ta còn tổn thất vài huynh đệ!” Vẻ mặt Kiều Kha tràn ngập lo lắng, trong tháng này, đây đã là lần thứ năm, cũng không biết tên khốn kiếp nào đã đi tung tin đồn đáng giận như vậy! Bàn tay nổi đầy gân xanh của hắn không khỏi nắm chặt lại.
Tiêu Hồng Phi hung hăng nện một quyền lên bàn gỗ, khó tắt lửa giận trong lòng. Tên Ân Chuẩn chết tiệt kia, đánh không lại hắn liền giống như con rùa đen rút đầu, trốn ở xó xỉnh nào đó tung tin đồn!
“Núi Tuyệt Phi không thể ở lại nữa rồi!” Rốt cục hắn cũng đưa ra quyết định cuối cùng, mấy ngày qua hắn vẫn luôn do dự.
“Chẳng lẽ chỉ vì những kẻ đó mà vứt bỏ cơ nghiệp nhiều năm chúng ta gầy dựng sao!” Kiều Kha kêu lên.
“Ta không nói vứt bỏ, chỉ là tạm thời rút lui khỏi thôi.” Tiêu Hồng Phi nói, “chuyện này là nhằm vào ta, ta không thể để các huynh đệ bởi vì ta mà mất đi tính mạng! Núi Lão Hổ không phải là đã thu phục cả rồi sao, đệ cùng lão Tam mang theo các huynh đệ của Phi Thiên trại tới núi Lão Hổ trốn trước đi.” Bí mật núi Tuyệt Phi không có chiếc chìa khóa kia chắc sẽ không bại lộ, cho dù tạm thời bỏ đi, dựa vào những kẻ đó thì dù chúng có ở trên núi cũng chẳng tìm được gì.
“Đại ca, còn huynh thì sao?” Kiều Kha không nhịn được hỏi.
“Ta tạm thời rời khỏi một thời gian, chờ chuyện này được giải quyết rồi chúng ta lại cùng quay về núi Tuyệt Phi!” Tiếp tục ở cùng huynh đệ nữa sẽ chỉ liên lụy bọn họ, huống chi, hắn còn có một việc quan trọng phải làm.
Hắn đã tìm một tháng, nhưng vẫn không có tin tức của nàng! Dù vậy, hắn sẽ không từ bỏ, nàng sẽ không chết, hắn chắc chắn trong lòng, nữ nhân mạnh mẽ quật cường như nàng sao có thể dễ dàng chết được!
Nữ nhân, ta nhất định phải tìm được nàng! Khóe miệng Tiêu Hồng Phi nhếch lên một nụ cười.
Phi Thiên trại biến mất! Cả giang hồ đều kinh ngạc chấn động. Phi Thiên trại trong một đêm người đi nhà trống, nhân sĩ giang hồ cùng người trong quan phủ đã lật tung toàn bộ núi Tuyệt Phi cũng không tìm thấy chút dấu vết nào về bảo tàng. Tiêu Hồng Phi! Mấu chốt vẫn ở trên người Tiêu Hồng Phi, thế là tất cả giang hồ khắp nơi đều đang tìm kiếm tung tích của Tiêu Hồng Phi.
Trên đường thông đến thành Tương Dương, một nông phu râu quai nón xồm xoàm, đang đánh một chiếc xe bò từ từ đi tới. Trên xe chở rất nhiều rơm rạ chất cao, hắn đã đi bán cho từng thôn làng dọc theo sông Trường Giang vài ngày nay, nhưng mà dường như chuyện làm ăn không tốt lắm, rơm rạ trên xe vẫn còn chất một đống cao.
Đột nhiên có hai con ngựa cao to vụt qua bên cạnh xe bò, không được bao lâu lại chạy trở về, một hán tử giắt đại đao bên người lập tức lớn tiếng hỏi nông phu: “Ngươi có từng nhìn thấy một nam nhân đại khái cao thế này, có bộ dạng rất dễ nhìn hay không?” Hắn vừa nói vừa khoa tay múa chân một chút.
“Nam nhân dễ nhìn là như thế nào, giống như ta vậy à?” Nông phu nhếch môi cười rộ lên lộ ra hàm răng vàng vàng, mang theo một chút ngu ngốc.
“Thôi, ngươi hỏi cái kẻ ngu này làm gì! Hắn là một tên làm ruộng, lại không hiểu biết, dù có nhìn thấy hắn cũng chẳng chú ý đâu!” Một đại hán khác thoáng mang theo chút khinh bỉ liếc nhìn nông phu một cái, nói với đồng bọn. Hai người ghì dây cương quay đầu ngựa, đồng thời hét lớn một tiếng, con ngựa lập tức lại chạy như bay, tung lên một trận bụi mù.
Nông phu che miệng ho khan hai tiếng, nhìn hai con ngựa biến mất trong tầm mắt, lúc này mới tiếp tục đánh xe bò của hắn, khóe miệng ẩn giấu dưới râu quai nón lộ ra nụ cười khẽ không dễ phát hiện.
Chiếc xe bò cuối cùng dừng lại ở một ngõ cụt trong thành Tương Dương, trên xe chứa đầy rơm rạ chất cao.
“Công tử, sao người lại tới đây!” Trong phòng, thư sinh có chút khẩn trương hỏi.
“Gần đây trong thành có tin tức gì không?” Tiêu Hồng Phi không để ý đến vấn đề của hắn, hỏi thẳng.
Thư sinh lắc lắc đầu, nói: “Công tử, người vẫn nên lên núi Thiên Trụ đi, hiện giờ quan phủ cùng người trong giang hồ đều đang tìm người khắp nơi, người tạm rời khỏi vùng Kinh Châu là tốt nhất.”
Tiêu Hồng Phi lắc đầu: “Ta còn có việc quan trọng chưa làm xong!”
“Người có chuyện gì cứ nói cho thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ làm thay người!”
Thư sinh xung phong nhận việc làm cho Tiêu Hồng Phi thoáng nhìn không vui, hắn khoát tay áo, ngắt lời thư sinh còn muốn nói tiếp, hỏi: “Dạo gần đây ở lân cận thành Tương Dương có nghe nói đến vị thần y nào hay không?” Nếu như nàng bình an, ắt hẳn nàng sẽ lại làm nghề cũ, hắn đối với điểm ấy rất có lòng tin.
“Hơn 20 ngày trước có một vị Hoa thần y tới đây, nhưng mà hình như cách đây mấy hôm ông ta đã đi rồi.”
“Nam hay nữ? Tên là gì?” Tiêu Hồng Phi lập tức hỏi.
“Tên là Hoa Đà, ông ta là thần y nổi danh vùng này!” Thư sinh liếc công tử nhà mình một cái, trong lòng buồn bực hắn làm gì mà ngay cả Hoa Đà cũng không biết.
“Bên cạnh ông ta còn có đồ đệ hoặc là bằng hữu nào hay không?” Tiêu Hồng Phi lại hỏi.
“Thuộc hạ không biết.”
“Ông ta đã đi hướng nào?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Vậy ngươi có thể biết cái gì!” Tiêu Hồng Phi phát giận.
Nữ nhân! Nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Thành Nam Dương.
“Chúng ta thế này thoạt nhìn thật giống một đôi tỷ muội ruột!” Hoàng Nguyệt Anh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt cười thành nửa vầng trăng.
“Là tỷ muội ruột cũng không tồi.” Hoa Tố Vấn trả lời, trong lòng lại có một sự thoải mái trước nay chưa từng có. Nếu như có thể lựa chọn, nàng tình nguyện làm một “xấu nữ” hạnh phúc vui vẻ giống như Hoàng Nguyệt Anh vậy.
“Ông trời sẽ mắng ta, ai bảo ta làm phung phí của trời như vậy.” Hoàng Nguyệt Anh vẫn cười như trước, đây chỉ là câu nói đùa, kỳ thật trong lòng nàng cảm thấy, Hoa Tố Vấn có dung mạo xấu như bây giờ mới thể mang đến an toàn cho nàng ấy. Trước khi rời khỏi nhà, nàng dùng nhọ nồi bôi lên mặt Hoa Tố Vấn, lấy khăn trùm đầu bọc tóc nàng ấy lại, điểm làm cho mọi người chú ý đến nàng ấy nhất chính là dung mạo cùng tóc ngắn.
Các nàng dừng lại trước một gian hàng bán son phấn, Hoàng Nguyệt Anh chọn trúng một hộp son, hỏi Hoa Tố Vấn: “Sao cô nương không chọn một hộp?”
Hoa Tố Vấn khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Ta chưa bao giờ dùng những thứ đó!”
“Đúng vậy, cô trời sinh xinh đẹp, không cần dùng. Bất quá, thích đẹp là thiên tính của nữ nhân, cô chưa từng nghe qua câu ‘nữ vi duyệt kỷ giả dung*’ sao, đến khi người trong lòng cô đứng ở trước mặt cô, cô sẽ chỉ e những phấn son này không thể khiến cô xinh đẹp hơn thôi!” Lúc Hoàng Nguyệt Anh nói chuyện, đôi mắt lóe sáng, kết quả làm cho khuôn mặt nhìn như bình thường kia của nàng lại phá lệ trở nên sinh động.
*nữ vi duyệt kỷ giả dung: Người con gái làm đẹp vì người mình yêu.
“Cô… thích huynh ta phải không?” Hoa Tố Vấn nhìn đôi mắt tràn ngập ánh sáng của nàng ấy, nhẹ nhàng hỏi.
Hoàng Nguyệt Anh mang theo một nụ cười thỏa mãn mà hạnh phúc, chậm rãi gật đầu.
Bà chủ bán son phấn bực mình nhìn hai tỷ muội trước mắt có khuôn mặt như nhọ nồi, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Cô nương, nếu cô muốn mua thì trả tiền đi! Ta còn phải bán cho người khác nữa!” Các nàng xấu như vậy, đứng ở chỗ này sẽ chỉ ảnh hưởng đến việc buôn bán của bà.
Hoàng Nguyệt Anh nghịch ngợm thè lưỡi, trả tiền, kéo tay Hoa Tố Vấn cười nói: “Đi, chúng ta đi mua rơm!”
Trên chợ, một chiếc xe bò dừng lại, trên xe chất một đống rơm cao. Hoàng Nguyệt Anh dừng bước chân, đưa tay ngắt ngắt rơm, nói với Hoa Tố Vấn: “Rơm này không tệ, là năm nay mới gặt xong, làm nệm rơm nhất định sẽ ấm áp, hơn nữa rơm lót phòng cũng cần thêm một ít, chúng ta mua nhiều một chút.” Nàng nhìn chung quanh tìm kiếm người bán rơm, nhưng không tìm thấy.
Người nông phu bán gạo bên cạnh lại gần nói: “Người bán rơm không có ở đây, hắn nhờ tôi trông hàng giúp, nhưng mà tôi lại không rõ giá bán của hắn lắm, hay là một lát nữa hai người quay lại đi.”
Hoàng Nguyệt Anh suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi, ông chuyển lời đến hắn giúp, nói là ta muốn mua hết xe rơm của hắn, nếu như hắn có thời gian thì đánh xe đến Ngọa Long Cương (đồi Ngọa Long) một chuyến, giá cả nhất định ta sẽ không bạc đãi hắn.” Người nông phu bán gạo gật đầu lia lịa.
Hoàng Nguyệt Anh kéo tay Hoa Tố Vấn xoay người nói: “Đi, chúng ta đến tiệm sách xem một chút!”
Trên chợ người đến người đi, hai nữ nhân tay nắm tay ở trong đám người qua lại không ngớt. Phía trước có một nông phu râu quai nón xồm xoàm, đi rất nhanh, khi đi qua các nàng không cẩn thận liền đụng phải cánh tay Hoàng Nguyệt Anh. Hoàng Nguyệt Anh kêu lên một tiếng, nông phu dừng bước, quay đầu nhìn nàng một cái, cúi đầu nói tiếng “xin lỗi” rồi lại vội vã đi tiếp.
Hoa Tố Vấn xoay người lại, nhìn bóng lưng vội vã của nông phu, một loại cảm giác quen thuộc vô cớ dâng lên trong lòng.
“Cô nương làm sao vậy?” Hoàng Nguyệt Anh thấy Hoa Tố Vấn ngơ ngác nhìn ra sau, không khỏi tò mò hỏi.
“A, không có gì.” Hoa Tố Vấn đáp, khẽ xua tay một cái, xua đi cảm giác kỳ quái trong lòng, không khỏi tự giễu, mình làm sao vậy, chỉ là một nông phu thôi mà.
Tiêu Hồng Phi đã đi rất xa, đột nhiên dừng bước, trong đầu hiện ra gương mặt bình thường vừa mới gặp, sao lại cảm thấy khuôn mặt đó có chút quen thuộc nhỉ? Hắn đứng suy nghĩ một lúc, đột nhiên trong đầu lóe sáng, nàng ta là nữ nhi của Hoàng Thừa Ngạn, hắn nhớ là nàng ta và Hoa Đà có chút giao tình, có lẽ nàng ta biết được Hoa Đà ở đâu. Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng xoay người đuổi theo. Thế nhưng trong biển người mù mịt, đâu còn nhìn thấy bóng dáng nữ nhân kia?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
133 chương
73 chương
64 chương
10 chương
9 chương
7 chương