Tiêu Hồng Phi trơ mắt nhìn Ân Chuẩn nằm trên mặt đất chậm rãi đứng lên. “Xem ra, ai thắng ai bại ông trời tự có quyết định nhỉ! Cái này gọi là trời không diệt ta đây mà!” Ân Chuẩn cười lên ha hả, gần như điên cuồng. Hắn từ từ nhặt thanh đao trên mặt đất lên, từng bước một tiến tới gần Tiêu Hồng Phi. “Rốt cuộc ngươi là ai! Vì sao lại lập kế với ta như vậy? Cho dù như thế nào, chúng ta cũng từng là huynh đệ mà!” Tiêu Hồng Phi hét lớn. “Hừ! Ngươi muốn kéo dài thời gian ư, nói cho ngươi biết, ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu! Bất quá, ta cũng không muốn để ngươi được chết thống khoái, trước tiên ta sẽ chặt đứt một cánh tay của ngươi rồi sau đó sẽ đem chân tướng sự tình nói cho ngươi biết!” Hắn nói xong giơ đao lên, hung hăng hướng về cánh tay Tiêu Hồng Phi chém tới. “Không được!” Đúng lúc này, một thân hình nhào tới, kèm theo một tiếng kêu thê thảm. Đao, chém xuống, chém vào trên lưng Hoa Tố Vấn! Máu, văng ra tung tóe, văng đến trong lòng Tiêu Hồng Phi! Ân Chuẩn ngẩn ngơ, nhìn nữ nhân trước mắt đang ôm chặt Tiêu Hồng Phi. Nàng dùng lưng thay Tiêu Hồng Phi ngăn một đao, trong nháy mắt chỉ mành treo chuông, động tác của nàng lại nhanh như vậy! Tiêu Hồng Phi rốt cuộc có cái gì tốt, lại có thể khiến cho một nữ nhân vì hắn mà ngay cả mạng cũng không cần thế chứ! Hắn giơ thanh đao máu chảy đầm đìa lên, lớn tiếng gào thét: “Ngươi tránh ra cho ta!” Hoa Tố Vấn chịu đựng đau đớn kịch liệt trên lưng, xoay người lại, lạnh lùng trừng mắt Ân Chuẩn, cũng lớn tiếng quát lại: “Ta không tránh!” “Được! Ngươi không tránh! Ngươi cam nguyện vì hắn mà chết, vậy ta cho ngươi được chết thống khoái!” Ân Chuẩn một tay bóp chặt cổ nàng, hung hăng quăng nàng trên mặt đất, thù hận cùng ghen ghét khơi dậy dục vọng của hắn, hắn dùng chân chận hai chân của nàng, bất chấp hai tay nàng ra sức đánh vẫn phát điên xé rách váy của nàng. Máu tươi trên lưng nhiễm đỏ mặt sàn bên dưới người nàng, Hoa Tố Vấn bất chấp đau đớn do vết đao, ra sức đánh nam nhân ở bên trên mình! Nhưng mà tên nam nhân này điên rồi, đánh như vậy căn bản không có bất kỳ tác dụng gì với hắn. Hoa Tố Vấn cảm thấy khuất nhục trước nay chưa từng có! Từ khi đi tới thời đại này thì liên tiếp bắt đầu bị nam nhân đùa giỡn, nàng cũng không chỉ một lần nghĩ đến loại thời khắc này. Thời đại này là thời đại hỗn loạn, là thời đại cướp bóc cưỡng đoạt, nữ nhân mà nhất là nữ nhân xinh đẹp ở trong thời đại này bất luận mạnh mẽ cỡ nào thì chung quy cũng là kẻ yếu, cho nên nàng không sợ bị mất đi trinh tiết, bởi vì nàng trước nay cũng chưa từng nghĩ qua sẽ giao trái tim mình cho bất cứ nam nhân nào. Nhưng mà, giờ đây, nàng đã yêu thương người nam nhân lạnh lùng bá đạo kia, lại phải bị làm nhục trước mặt nam nhân ấy! Điều này bảo nàng làm sao mà chịu nổi? Nước mắt của nàng theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, nhỏ trên mặt đất, cũng nhỏ vào trong lòng Tiêu Hồng Phi! “Tiêu Hồng Phi! Ta muốn ngươi tận mắt thấy nữ nhân ngươi yêu mến bị ta chà đạp, chà đạp đến chết! Ha ha ha ha!” Tiêu Hồng Phi nghe tiếng cười điên cuồng của Ân Chuẩn, nhìn dáng vẻ thê thảm bất lực của Hoa Tố Vấn, trong lòng đau đớn một hồi, gần như không thở nổi. Hắn điên cuồng muốn giết người, muốn băm kẻ thú tính đại phát trước mắt này thành từng mảnh vụn, thế nhưng hắn bất lực! Vài tiếng y phục bị xé rách ‘soạt soạt’, chân tuyết trắng lộ ra, dưới ánh nến mờ nhạt, tuyết trắng như vậy thật là chói mắt, đâm vào trong lòng Tiêu Hồng Phi đang rỉ máu, cũng đâm vào hai mắt Ân Chuẩn đang đỏ lên! Hắn càng thêm điên cuồng mà xé bỏ đi quần lót nho nhỏ của Hoa Tố Vấn, nửa người dưới cũng dán lên. “Không được!” Hoa Tố Vấn quát to một tiếng, không biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên vặn vẹo được nửa người trên một chút, với tới chỗ thanh đao bị ném ở cách đó không xa, không hề nghĩ ngợi liền hướng trên người nam nhân này chém tới. Đao chém xuống mặc dù khí lực không lớn, nhưng lại đúng lúc ngăn cản Ân Chuẩn tiến thêm một bước hành động. “Ngươi cái nữ nhân thối này!” Ân Chuẩn hung hăng đánh cho nàng một bạt tai, đao sáng loáng dọa hắn nhảy dựng, cũng dọa dục vọng dâng cao của hắn giảm xuống không ít. Lúc này, hắn nhớ tới Tiêu Hồng Phi, liền thay đổi chủ ý, nữ nhân này hắn là tình thế bắt buộc, vẫn nên giết chết Tiêu Hồng Phi trước, rồi lại tận tình hưởng thụ nữ nhân này vậy! Hắn đoạt lấy đao trong tay Hoa Tố Vấn, đứng dậy, lại một lần nữa giơ đao lên với Tiêu Hồng Phi! Đao, chém xuống! Nhưng không chém tới người Tiêu Hồng Phi, mà là bị Tiêu Hồng Phi một tay nắm chặt! Máu từ trong tay Tiêu Hồng Phi từ từ chảy ra, nhỏ trên mặt đất, cùng máu Hoa Tố Vấn trên mặt sàn hòa lẫn vào nhau. Một đao kia là hắn cố ý lấy tay đón, đây là hình phạt nghiêm khắc hắn dành cho mình vì không thể bảo vệ nữ nhân yêu mến! Hiệu lực thuốc của hắn nhanh như vậy đã hết! Ân Chuẩn bắt đầu kinh hãi, hắn từ trong mắt Tiêu Hồng Phi thấy được tia khát máu, loại tia này rất hiếm thấy! Hắn nhanh chóng rút đao, xoay người túm lấy Hoa Tố Vấn quần áo không chỉnh tề, máu tươi đầm đìa, đem đao đặt trên cổ nàng. “Nếu ngươi tới gần thêm một bước, ta sẽ giết ả!” Ân Chuẩn lớn tiếng hét, chậm rãi túm Hoa Tố Vấn thoái lui ra ngoài phòng. Hôm nay giết hắn ta xem chừng là vô vọng, vẫn nên chạy trốn trước. Hoa Tố Vấn gần như bị kéo đi, bởi vì mất máu quá nhiều nàng đã dần dần rơi vào trạng thái hôn mê. Tiêu Hồng Phi chậm rãi tiến từng bước tới gần, hắn không thể quá nóng nảy, nhất định phải tìm cơ hội, hắn không thể để cho nàng lại bị thương tổn một lần nữa! Ân Chuẩn túm Hoa Tố Vấn từ từ đi lên trên boong thuyền, hơi lạnh của gió sông ban đêm thổi đến hai chân gần như trần trụi của Hoa Tố Vấn, không khỏi làm cho nàng rùng mình một cái, ý thức cũng tỉnh táo không ít. “Ngươi rốt cuộc có thù hận gì với ta?” Tiêu Hồng Phi hỏi, cố gắng dời đi sự chú ý của Ân Chuẩn, chờ cơ hội cứu Hoa Tố Vấn ra. “Hừ hừ! Thù hận!” Ân Chuẩn cười lạnh một tiếng, khuôn mặt dữ tợn dưới ánh trăng mờ nhạt càng thêm vẻ kinh khủng, “ngươi biết Ân Kế Tổ chứ?” Tiêu Hồng Phi lộp bộp trong lòng, thì ra là hắn! “Ngươi là con trai của Ân Kế Tổ?” Hắn hỏi. “Không sai! Ta chính là con của ông ấy! Giờ ngươi đã biết vì sao ta lại hận ngươi như vậy rồi chứ! Thù giết cha không đội trời chung, ta làm sao không hận ngươi được!” “Ngươi đã muốn báo thù thì tìm ta là được rồi, cần gì phải làm liên lụy tới người khác! Lão Tam từ trước đến nay đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi phải hại hắn!” Tiêu Hồng Phi hận nhất chính là xem nhẹ tình huynh đệ. “Vậy chỉ phải trách ngươi! Ta ẩn núp bên cạnh ngươi, giữ lại mạng ngươi nhiều năm như vậy, chính là để báo thù, ta chẳng những muốn mạng của ngươi, còn muốn cướp đi tất cả của ngươi, cho ngươi cũng nếm thử mùi vị nhà tan cửa nát! Nhưng mà, ngươi quá lợi hại, rất khó ra tay, cho nên ta chỉ có thể từ từ diệt trừ vây cánh của ngươi trước!” “Ngươi chỉ đơn giản là muốn Phi Thiên trại, ta cho ngươi là được, chỉ cần ngươi thả nữ nhân này ra!” “Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta không hiểu ngươi sao, nếu như ta thả nữ nhân này, ta còn có thể sống ư!” “Vậy ngươi muốn như thế nào?” “Giao ra chìa khóa trong tay ngươi, sau đó tự chặt cánh tay phải của mình!” Ân Chuẩn nắm thật chặt thanh đao đặt trên cổ Hoa Tố Vấn, hung hăng nói. Lưỡi đao sắc bén đem cổ non mịn của Hoa Tố Vấn vạch ra một đường máu, giọt máu theo cổ chảy xuống, nhiễm đỏ tà áo của nàng. “Chìa khóa hiện không ở trong tay ta.” Tiêu Hồng Phi trong lòng cuống cuồng, nhưng không thể biểu hiện lên trên mặt, đành phải kéo dài thời gian trước. “Nói láo! Ngươi nghĩ rằng ta không biết sao, chìa khóa kia vẫn luôn nằm trong tay ngươi!” “Là ở trong tay ta, nhưng ta cũng không mang nó theo bên người, ngươi có bảo ta giao ra thế nào thì ta cũng không giao ra được! Như vậy đi, chờ thuyền đến gần bờ, ta dẫn ngươi đi lấy!” Hắn lặng lẽ đến gần thêm một bước. Ai ngờ Ân Chuẩn vô cùng cảnh giác, đang cẩn thận chú ý hành động của hắn, vừa thấy hắn đến gần, lập tức lui về phía sau một bước, tựa vào mạn thuyền, hét lớn: “Ngươi tới một bước nữa, ta lập tức giết ả!” Tiêu Hồng Phi dừng bước. “Ngươi tự chặt cánh tay phải trước!” Ân Chuẩn lại nói, hắn ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một khả năng hay cơ hội tấn công hắn. “Được!” Tiêu Hồng Phi trả lời, vì nàng, hắn mất một cánh tay có là gì! “Không được! Tiêu Hồng Phi!” Hoa Tố Vấn đột nhiên lớn tiếng kêu lên, nén nước mắt mang theo ưu thương nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó liền đột ngột xoay người ôm chặt lấy Ân Chuẩn, hung hăng nhào ra ngoài mạn thuyền. “Hoa Tố Vấn!” Tiêu Hồng Phi chạy như bay tới, đưa tay ra chụp lấy, nhưng chỉ chụp được một mảnh vải mang theo mùi thơm cơ thể nhàn nhạt! Hắn đem mảnh vải kia đặt vào trong ngực, không chút do dự nhảy vào nước sông lạnh giá. Thế nhưng, nước sông chảy xiết vô cùng, chỉ trong khoảnh khắc, đã làm cho hai người vĩnh viễn chia lìa! “Hoa Tố Vấn”, “Tiêu Hồng Phi”, vào khi sinh tử ở trước mắt, bọn họ đã gọi lên tên nhau! Kỳ thật, ngay từ ngày đầu tiên quen biết, hai cái tên này đã in sâu trong lòng hai người họ rồi!