Ông Lộ nghe thấy tiếng thì quay đầu lại hỏi, “Chuyện gì mà cười vui vậy?” Lộ Dao nhìn Tưởng Trì Hoài, cơ bắp của anh đều đã căng chặt, sắc mặt âm u nhìn chòng chọc vào Hoắc Viễn Chu. Biểu hiện của Hoắc Viễn Chu trước sau vẫn thờ ơ, anh bỏ miếng cà chua vào trong miệng mình, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống. Tưởng Trì Hoài đưa lưng về phía ông Lộ, nên ông Lộ không thể nhìn thấy được trạng thái buồn bực và mất hứng của anh sau khi bị đùa giỡn. Lộ Dao ho khan hai tiếng, nói: “Vừa nãy Tưởng Trì Hoài đã kể một câu truyện cười, cười chết con rồi.” Nói xong cô lại cười rộ lên, bả vai cũng bắt đầu run bần bật. Ông Lộ ngạc nhiên đóng mở miệng nửa ngày cũng không thể phát ra tiếng, ông quá hiểu Tưởng Trì Hoài, trời sinh ít khi nói cười, không thích nói chuyện, một chút tế bào hài hước cũng không có. Định thần lại, ông Lộ nói với Tưởng Trì Hoài: “Trì Hoài, em còn kể cả truyện cười sao? Truyện cười gì thế, nào, nói cho thầy nghe đi." Nghe vậy, gương mặt của Tưởng Trì Hoài càng đen hơn. Lộ Dao cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài. Tưởng Trì Hoài nói với giáo sư Lộ một câu: “Bảo Hoắc Viễn Chu nói lại lần nữa cho thầy nghe đi, em đi vệ sinh đây ạ.” Nói xong thì cũng đuổi theo Lộ Dao đi ra khỏi phòng bếp. Ông Lộ vẫn theo đuổi không buông, hướng tầm mắt chờ mong về phía Hoắc Viễn Chu: “Viễn Chu, cậu nói cho anh nghe đi, cuối cùng là truyện cười gì mà cười vui vậy, anh thấy Dao Dao cười mà chảy cả nước mắt ra đến nơi rồi.” Hoắc Viễn Chu: “...” Anh còn không có tế bào hài hước hơn cả Tưởng Trì Hoài, cho nên, câu truyện cười này phải kể thế nào đây? ... Lộ Dao còn chưa ra đến phòng khách thì đã bị Tưởng Trì Hoài nắm chặt cánh tay kéo trở lại, Lộ Dao đứng không vững, theo quán tính, đầu cô đập vào ngực anh, nhưng cũng không rảnh lo cơn đau đớn ở đầu, cô vội vàng lùi về sau hai bước, nhưng lại bị Tưởng Trì Hoài ôm vào trong lòng một lần nữa. Hai tay Lộ Dao chống trước ngực anh, cố gắng để không dính sát vào anh, cô thấp giọng cảnh cáo, “Tưởng Trì Hoài, anh buông tôi ra, đây là nhà tôi!” “Vậy thì sao?” Tưởng Trì Hoài bị chọc tức, lồng ngực vẫn không ngừng phập phồng. Lộ Dao: “... Anh còn không buông ra, tôi sẽ kêu lên đó!” Chung quanh đều bị bao phủ bởi mùi hormone mát lạnh từ cơ thể của Tưởng Trì Hoài, cùng với sự áp bức và tính xâm lược không thể giải thích được, Lộ Dao không thể chống đỡ, cô ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không làm nên tích sự gì. Bỗng Tưởng Trì Hoài cúi đầu xuống, môi nhẹ nhàng cọ qua vành tai cô, gần như là dính chặt vào tai cô và nói, “Em dám kêu, tôi dám hôn em, không tin em thử xem!” “Lưu manh!” Trước tiên Tưởng Trì Hoài buông cô ra, rồi nói một câu: “Ai cũng có thể cười tôi, tôi không quan tâm, nhưng em thì không thể.” Lộ Dao hơi choáng váng, lời này quá dễ dàng làm người khác hiểu lầm mà. Trái tim cô vẫn còn rung động dữ dội. ... Sau khi ăn cơm trưa xong, ông Lộ theo chân hai người bọn họ nói chuyện phiếm một hồi rồi cũng quay về phòng ngủ nghỉ trưa, phòng khách ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Nhịp tim của nhau cũng có thể nghe thấy rõ ràng Lúc ông Lộ có ở đây, bọn họ vẫn giữ một ít thể diện cho nhau, thi thoảng còn có thể nói đôi ba câu. Nhưng ông Lộ đi rồi, thì giữa bọn họ ngoại trừ không vừa mắt nhau ra, thì không còn gì khác. Lộ Dao cảm thấy cuộc chiến khói thuốc súng giữa Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài đã bắt đầu khai hỏa. Mà ngòi nổ chính là miếng cà chua kia, theo cách nói trào lưu là “Cà chua hấp hối”. Lộ Dao hắng giọng, hỏi Hoắc Viễn Chu: “Cháu đưa chú đi xem phòng của chú nhé?” Hoắc Viễn Chu hơi ngạc nhiên: “Còn có phòng chú nữa à?” “Có ạ, lúc trước trang hoàng lại, ba Lộ cố ý để lại một phòng cho chú, nói rằng sau này chú trở về sống thì sẽ tiện hơn.” Nếu Hoắc Viễn Chu hoảng hốt, thì giọng của anh sẽ khàn hơn bình thường, “Đi thôi, vừa lúc chú đang cần mang vali hành lý lên.” Sau khi vào phòng, Hoắc Viễn Chu mở vali hành lý ra, lấy áo khoác treo lên, rồi anh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp được đóng gói sang trọng. Lúc Lộ Dao nhìn lén anh, vừa lúc nhìn thấy chiếc hộp trong tay anh, tim cô không khỏi đập tăng tốc, đó là cái khuy măng sét mà cô đã bí mật bỏ vào trong túi áo của anh. Hoắc Viễn Chu đã bước đến trước mặt cô, đưa chiếc hộp nhỏ qua rồi nói, “Giúp chú đeo nó đi.” Lộ Dao cúi đầu xuống, nhận lấy cái hộp nhỏ, đầu ngón tay cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Hoắc Viễn Chu buông ống tay áo mà anh đã xắn lên, rồi vuốt phẳng cổ tay áo, Lộ Dao vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, thì chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, cô lại lập tức cúi đầu xuống. Hoắc Viễn Chu nói: “Bỏ khuy măng sét vào túi của chú cũng không nói một tiếng, lỡ đâu rơi mất thì sao?” “...” Mặt của Lộ Dao đỏ lên có thể so với bầu trời ráng đỏ của tháng sáu. Khuy măng sét là do cô bỏ vào túi áo của anh lúc còn ở Nara, mấy ngày liền đến công viên Nara chơi, anh đã không đeo nó, và cũng không nhắc đến. Mấy ngày nay cô luôn lo được lo mất, cho rằng anh muốn xử lý lạnh chuyện này. Cho nên buổi trưa lúc đến cổng tiểu khu đón anh, cô đã nhịn không được hỏi vài câu, kết quả là cô hỏi một đằng anh trả lời một nẻo, và rồi anh đánh lừa cô, cô cũng chỉ có thể giả ngốc. Lộ Dao nghiêm túc đeo khuy măng sét cho Hoắc Viễn Chu, và chỉ trong chớp mắt cô đã trở lại năm cô mười tuổi. Lúc đó cô vẫn thường xuyên cài nút ở cổ tay áo sơ mi cho anh, rõ ràng có thể cài xong rất nhanh, nhưng cô lại cọ tới cọ lui, anh cũng rất nhẫn nại mặc cho cô phá. Lúc này một giọng nói dịu dàng vang lên từ đỉnh đầu, “Chú sẽ đến Bắc Kinh vào đầu tháng tới.” Động tác trên tay Lộ Dao khẽ khựng lại, bây giờ đang là cuối tháng ba, cho nên có thể nhìn thấy rất sớm sao? Cô vẫn cúi đầu, hỏi anh: “Cụ thể là khi nào vậy ạ?” “Vẫn chưa xác định, khoảng ngày năm hoặc ngày sáu.” Bầu không khí ấm áp và ám muội đã bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại dồn dập. Lộ Dao lấy điện thoại ra, là một dãy số Bắc Kinh lạ, cô do dự một lát, vẫn nghe máy, “Xin chào, ai thế?” “Là tôi.” Giọng điệu của Lộ Dao lập tức trở thành khách sáo và xa lạ, “Có việc gì không?” Tưởng Trì Hoài: “Đưa tôi đến công ty con đi, có chút việc gấp cần phải xử lý, khu biệt thự bên này không bắt xe được.” Lộ Dao theo bản năng liếc mắt nhìn Hoắc Viễn Chu, rồi nói với Tưởng Trì Hoài: “Tôi cho anh mượn xe.” “Buổi trưa tôi đã uống không ít rượu, quên rồi à?” Lộ Dao vừa định nói, tôi sẽ tải phần mềm taxi để gọi một chiếc xe cho anh, nhưng lời còn chưa nói ra, điện thoại đã bị Hoắc Viễn Chu cầm lấy. Anh nói vào ống nghe: “Tôi đưa anh đi.” Sau đó anh cúp máy và trả lại điện thoại cho Lộ Dao. Lộ Dao không khỏi cau mày: “Hình như chú không có bằng lái xe trong nước thì phải?” Hoắc Viễn Chu gật đầu, nói tiếp: “Ai lại đi kiểm tra xe vào buổi trưa, nếu thật sự phải kiểm tra xe, cháu còn sợ Tưởng Trì Hoài không bất bình sao?” Lộ Dao vẫn nhất quyết nói: “Không được, cháu phải ngồi trên xe thì mới có thể yên tâm.” Hoắc Viễn Chu không cho, “Chú cần nói với Tưởng Trì Hoài về các vấn đề kinh doanh, không phải đi dạo phố.” Lộ Dao chỉ có thể từ bỏ. Sau khi Hoắc Viễn Chu và Tưởng Trì Hoài rời đi, Lộ Dao chán đến chết, cô vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ trưa, nhưng sau khi nằm xuống giường rồi, lại trằn trọc, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào cả. Điện thoại đặt bên gối vang lên, cô phấn khích cầm lấy, còn tưởng là Hoắc Viễn Chu gọi cho cô, kết quả lại là một số máy cố định. Sau khi Lộ Dao bắt máy, bên kia là giọng của một người đàn ông xa lạ: “Xin chào, cho hỏi có phải cô Lộ không?” Lộ Dao đề phòng rất mạnh, không có lựa chọn nào khác, mà hỏi: “Anh là ai? Có chuyện gì thế?” “Tôi là xxx cảnh sát tuần tra đại đội 2 xxx, chuyện là như thế này, chiếc Audi A7 màu trắng có biển số xe Thượng Hải Axxxxx thuộc sở hữu của cô, đã bị chặn lại trong quá trình kiểm tra định kỳ của chúng tôi, hai người trong xe đều không có bằng lái, còn từ chối cung cấp bất kỳ thông tin cá nhân nào, chúng tôi nghi ngờ bọn họ trộm ô tô của cô, nên muốn xác minh tình hình với cô một chút...” Lộ Dao: “...” Edit: Củ Lạc