Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 33 : Nữ nhân vọng tưởng làm Thương Vương phi (2)

Edit: ThienDa Nàng phẫn nộ quát: "Đế Thương!" Thân là công chúa Hoàng tộc, có ai mà không thờ phụng nàng? Nam nhân này lại dám đối với nàng như vậy! Liền đem nàng tới địa phương, nàng như vậy mà bị ghét bỏ! "Đưa nàng ném ra ngoài!" Thời điểm Đế Thương quay người, đúng lúc Lục công chúa muốn kéo tay của hắn... Kết quả, bởi vì hắn xoay người, mới tránh được tay của Lục công chúa, nhưng cho dù như thế, đầu ngón tay nàng vẫn trượt qua ống tay áo... Chân mày Đế Thương nhíu lại. Bọn nha hoàn thị vệ xung quanh đều sợ tới mức quỳ xuống, cúi đầu run bần bật. Có lẽ Lục công chúa không biết Đế Thương nhíu mày đại biểu cho cái gì, nhưng bọn hắn theo bên người Đế Thương mấy năm, khi mà hắn làm động tác này, chứng tỏ có người xui xẻo! "Đế Thương," Lục công chúa thấy Đế Thương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm, "Bản công chúa thực sự thích ngươi, ngươi cũng biết, ngươi chỉ là Vương gia khác họ, không danh chính ngôn thuận là người Hoàng tộc! Nếu ngươi thành phu quân của bản công chúa, ngươi sẽ thành người hoàng tộc chân chính!" Tay Đế Thương dùng chút lực, đánh bay phần ống tay áo, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra dưới ánh mặt trời. Lục công chúa nhìn đến ngây người, nàng không nghĩ tới, có người có một bàn tay... đẹp đến trình độ này! Nếu là được bàn tay này nắm ra khỏi Thương Vương phủ, có dùng cả đời vinh hoa phú quý tới đổi, nàng cũng cam tâm tình nguyện! "Vừa rồi, là ngón tay nào của ngươi chạm vào bổn vương?" Thời điểm Lục công chúa còn đang mơ mộng, thanh âm lạnh nhạt lại lần nữa như gió xẹt qua tai, làm tâm nàng nhát mắt bị kết thành băng, lạnh rùng mình một cái. "Thương Vương, ta..." Lục công chúa nhìn Thương Vương tiến về phía mình, sắc mặt có chút khó coi, nàng không nhịn được lui về phía sau vài bước, giờ nhắc này, nam nhân kia khí thế cường đại, nàng đột nhiên có xúc động muốn xoay người chạy trốn. Nam nhân này quả nhiên đáng sợ như lời đồn đại trên phố, thật là đáng sợ! Lần đầu tiên, Lục công chúa có một cảm giác hối hận. "Ngón tay nào?" Đế Thương bước tới hai bước, mặt hắn không biểu tình, mắt phượng chứa ảnh thị huyết tàn nhẫn. Thấy Lục công chúa vẫn như cũ không trả lời hắn, thanh âm trầm thấp của Đế Thương lại lần nữa vang lên. "Nếu ngươi không nói, hai tay ta đều chặt." Lục công chúa sợ tới mức hai chân nhũn ra, nàng thiếu chút nữa ngã xuống đất: "Thương Vương, tốt xấu gì ta cũng là công chúa hoàng thất, ngươi đối xử với ta như vậy không sợ phụ hòang tìm ngươi gây phiền toái?" Cho dù trong lòng sợ hãi, công chúa cũng không thể yếu thế trước Đế Thương, nàng gắt gao cắn răng, nàng nghiến răng nói ra mấy chữ này. Đế Thương cười lạnh một tiếng: "Tìm ta gây phiền toái? Cũng phải xem xem hẳn có hay không cái lá gan đó!" Thanh âm nam nhân khí phách, Lục công chúa cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, môi cắn chặt càng run rẩy lợi hại. "Vương gia," một tên thị vệ biết tính cách của hắn, sợ hắn giận dữ đem hai bàn tay của Lục công chúa chặt đi, vội vàng nói, "Vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy, công chúa là dùng ngón trỏ tay phải đụng vào người." Vương gia nhà hắn từ trước tới nay có thói quen ở sạch, không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào hắn! Lục công chúa biết tính cách của hắn, cố tình còn tới trêu chọc, chẳng phải là muốn tìm chết? "Đem ngón trỏ tay phải nàng chặt đi, lại đem nàng ném ra ngoài." Đế Thương lạnh nhạt nói, "Nếu như lại đến Vương phủ của bổn vương một bước, ngón chân nào bước vào chặt ngón đó!" Thị vệ sợ tới mức giật nảy mình, sắc mặt hắn đầy hoảng sợ, hắn hôm nay đắc tội Vương gia hay sao? Vì sao việc khó xử như vậy, Vương gia cố tình hạ lệnh cho hắn đi làm?