Xuỵt, Đừng Nói Ta Yêu Hắn!
Chương 3
Sáng sớm, có một cô gái mang cái đầu tóc phồng to, đứng ở trên sàn nhà cạnh giường, vẻ mặt ảo não.
"Nghĩ không ra, trời ạ, ta nghĩ không ra... Tối ngày hôm qua rốt cuộc tại sao?"
Hùng Bảo Bảo kêu thảm, trí nhớ giống như bị rút sạch một đoạn.
Hùng Hoa Anh bưng bát cháo đi vào, ngồi ở trên ghế bên giường.
"Ngày hôm qua ba bị con hù chết, hơn nửa đêm, có người gọi điện thoại tới mở đầu bằng một câu —— "xin hỏi bác có phải là thân nhân của Hùng
Bảo Bảo không?". Wow liệt ~~ nghĩ đến con cùng với người khác đánh nhau, cảnh sát gọi điện thoại tới gọi ta đi bão lãnh!"
Hùng lão sư kích động vỗ bàn.
Trước đây, Bảo Bảo thời đi học thường xuyên phát sinh chuyện như vậy, bình thường cũng là vì giúp bằng hữu bị bắt nạt cùng người khác đánh nhau, đáng tiếc cô hữu dũng vô mưu, sau khi đánh xong, người cũng bị đưa vào cục cảnh sát. Cô còn từng bởi vì không ưa mấy tên thiếu niên lang thang bất lương khi dễ chó hoang, tiến lên ngăn cản, một lời không hợp mà đánh nhau.
Ai, chuyện này khiến cho Hùng Hoa Anh tức chết. Cô đem thiếu niên kia đánh cho giống như đầu heo, cha mẹ hắn lại là nghị viên, kiên trì đòi kiện, như thế nào cũng không chịu giải hòa. Cha của tên thiếu niên kia muốn Hùng gia nói lời xin lỗi, Bảo Bảo chết cũng không chịu. Được rồi, cô có cốt khí, nhưng được gì? Lại bởi vì tội thương tổn người khác mà bị buộc thôi học, thật hỏng bét ai!
Hùng lão sư vỗ vỗ ngực.
"May là không phải là lại cùng người ta đánh nhau, chẳng qua là uống rượu say."
"Con uống rượu say?"
Bảo Bảo níu chặt tóc.
"Không thể nào, tửu lượng của con rất tốt."
"Nhưng là con thật say đến bất tỉnh nhân sự ai, tên con trai kia ôm con trở về, đem con lên giường, con cũng không có cảm giác."
"Không thể nào a! Cái gì con trai? Con ngày hôm qua cùng Tử Nhu hẹn ở PUB gặp mặt, sau đó..."
Bảo Bảo cố gắng hồi tưởng, còn nhớ rõ Đinh Tử Nhu gọi điện thoại nói muốn cùng Kiều Đại Vĩ tái hợp, còn nhớ rõ nửa đường gặp phải học sinh, tịch thu một túi phim SEX, phim SEX? Phim SEX!
"A ——"
Bảo Bảo chợt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cha mình.
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm qua... Ừ..."
Lúng túng. Cha nhìn thấy phim SEX sao? Cô ấp úng nói:
"Ừ, đây không phải là của con, cái kia..."
"Cái gì không phải là của con?"
Hùng lão sư ánh mắt rùng mình.
Bảo Bảo giải thích:
"Một ít túi... Cái kia..."
Trời ạ, cha nhìn thấy sao? Quá mất mặt nữa!
"Nga ~~"
Hùng lão sư phất tay một cái.
"Ba để ở trên bàn trong phòng khách."
"Đừng hiểu lầm, đây không phải là của con!"
Bảo Bảo nhảy dựng lên giải thích, nhất định phải nói rõ ràng.
"Bảo Bảo a..."
Hùng lão sư lắc đầu.
"Sặx, làm chi?"
"Ai!"
"Ai cái gì ai? Đều nói không là của con, con tại sao có thể có loại đồ vật này ——"
Bảo Bảo sinh khí .
Hùng lão sư nhìn Bảo Bảo.
"May là ngày hôm qua anh ta giúp con cầm lại, nếu không đồ đã mất nhìn nhìn con làm sao?"
"A?"
Rất nghiêm trọng sao? Phim SEX vừa không có viết tên của cô, đã mất liền mất, còn như thế nào?
"Dù sao không phải là đồ đạc của con, không thấy coi như xong."
Gã đàn ông kia không cầm tốt hơn, cha cũng sẽ không nhìn thấy, cái này giải thích thế nào cũng rất kỳ quái.
"Ba biết con có cái thói xấu này, chẳng qua là không biết làm sao mở miệng nói với người khác. Ai, bé con à, như vậy rất không tốt... Rất tổn thương thân thể ai."
Hùng lão sư bưng lấy đầu, rất ảo não.
Wow liệt! Bảo Bảo mặt đỏ tới mang tai kích động nói:
"Đều nói đây không phải là của con, ba không tin?"
"Rõ ràng là của con, nằm ở trong túi con, còn nói sạo?"
Hùng lão sư sắc mặt đột biến.
Bảo Bảo lặng rồi một giây.
"Ba, ba đang nói cái gì?"
"Thuốc lá a? Ba biết con chỉ khi tâm tình không tốt mới hút một, hai điếu, nhưng là hút thuốc lá đối với thân thể không tốt. Bảo Bảo, hay là con bỏ đi, có được hay không?"
"..."
*****
Bảo Bảo thoáng chốc buồn vui cùng lúc nảy nở.
Buồn chính là bị cha phát hiện ra cô hút thuốc lá, vui chính là cha cô không phát hiện mấy cuốn phim SEX, ha ha ha ha... Nhưng mới vừa yên lòng, cô lại muốn —— kia... Kia phim SEX đâu? Sẽ không phải là còn đang ở PUB kia chứ? Tốt nhất, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh, cô không cần đi lấy, người nào nhặt được coi như tiện nghi cho người đó. Ừ
ừ, cứ như vậy, thuyền xuôi theo nước, tạm biệt phim SEX.
"Ba nói nãy giờ con có nghe thấy không?"
"Có, được rồi, con sẽ hút ít một chút."
"Không nên hút nữa!"
"Sẽ tận lực, tận lực."
Bảo Bảo đáp cho có lệ.
"Con rất không đáng tin, thuốc lá này ta tịch thu."
"Xin ba, đã bao tuổi rồi, còn tịch thu đồ đạc của con?"
Bảo Bảo cười.
Hùng lão sư cũng cười, xoa xoa tay hỏi:
"Bảo Bảo a, người hôm qua là bạn nam của con sao? Bạn trai?"
"Không phải a? Đại khái chẳng qua là một người tốt bụng đưa con về, không có ấn tượng..."
Cô hướng salon ngồi xuống, hoàn toàn nghĩ không ra.
"Không phải là bạn con?"
Đáng tiếc, tên con trai kia cảm giác rất ưu tú.
Bảo Bảo cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ rõ ở PUB có người gọi cô một tiếng "Hùng tiểu thư", sau đó, cô đầu váng mắt hoa... Đúng rồi, từ lúc này bắt đầu không có ấn tượng, thật sự là uống rượu say sao? Là lạ.
"Cậu ta đi chiếc ô-tô đua thể thao, con không phải là thích nhất xe thể thao? Cậu ấy bộ dạng cao lớn anh tuấn, ba nhìn rất phù hợp..."
"Xe đua thể thao?"
Gặp quỷ, gần đây rất nhiều người mua xe đua thể thao? Luôn gặp gỡ đàn ông đi xe đua thể thao.
Đinh ~~ chuông cửa vang.
"Con đi mở cửa."
Bảo Bảo nhảy xuống giường, xuống lầu, xuyên qua sân trước, kéo cửa sắt. Vừa nhìn thấy mặt người trước cửa, "phanh" một tiếng liền đóng cửa lại.
"Lão Đại!"
Ngoài cửa, Đinh Tử Nhu dùng sức gõ cửa.
"Đừng như vậy mà, Lão Đại. Ai u, cậu cũng đừng tuyệt tình như vậy chứ, mình sẽ giải thích với cậu, mình cả buổi tối cũng không ngủ ai."
Không ngủ? Bận rộn cùng Kiều Đại Vĩ thân mật sao? Hừ, Bảo Bảo hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm cửa.
"Đinh, Tử, Nhu, Hùng Bảo Bảo mình không có bằng hữu nhu nhược như cậu, cậu cút đi ~~ "
"Ô... Lão Đại đừng có như vậy mà, mình không thể không có cậu..."
Đinh Tử Nhu làm nũng.
"Cậu có Kiều Đại Vĩ là đủ rồi."
Bảo Bảo thờ ơ.
"Kia không giống, tha thứ cho mình một lần, có được hay không?"
"Mình với cậu tuyệt giao."
"Không muốn."
Đinh Tử Nhu làm nũng.
Bảo Bảo rống:
"Ai quan tâm câu có muốn hay không!"
Da mặt thật dầy ai.
"Mình không quan tâm, mình không quan tâm, mình không muốn ~~ "
"Bệnh thần kinh, mình vào đây, cậu từ từ chơi."
Bảo Bảo xoay người rời đi.
Đinh Tử Nhu dùng ôn tình tấn công.
"Mình biết mình khiến cậu rất thất vọng, mình quỳ xuống là được rồi chứ? Quỳ đến khi cậu tha thứ cho mình. Đinh Tử Nhu mình là người trọng cảm tình, bên bạn tốt, bên người yêu, mình rất khó chọn lựa a, cả hai mình đều không nguyện ý buông tay. Lão Đại, mình nên làm cái gì bây giờ? Làm người tại sao khổ cực như vậy?"
Vừa nói vừa gào khóc .
Mặt dầy! Bảo Bảo dừng bước. Cô ta thật sự đứng ngoài cửa mà diễn trò?!
"Ai vậy?"
Hùng lão sư đi ra.
"Bảo Bảo, sao không mở cửa?"
"Bác Hùng, ô wow..."
Đinh Tử Nhu nghe thấy thanh âm của ông vội vàng khóc lớn tiếng hơn.
"Là Tử Nhu a?"
Hùng Hoa Anh tiến lại mở cửa.
"Không nên mở!"
Bảo Bảo ngăn cản ba mình
"Tại sao?"
Hùng lão sư buồn bực.
Đinh Tử Nhu gõ cửa khóc:
"Bảo Bảo muốn tuyệt giao với cháu, ô ô ô ô ~~ "
"Bảo Bảo! Sao tự dưng tính tình lại hư hỏng như vậy? Hai đứa vừa gây lộn?"
Hùng Hoa Anh mắng con gái.
Xin đi ~~ Bảo Bảo trợn trắng mắt.
"Ba lẽ nào không biết, cậu ấy...giỏi nhất là khóc, đừng để ý tới cậu
ấy! Con sau này sẽ không để ý đến cậu ấy nữa, cứ mặc cho cậu ấy khóc đi. Cậu ấy là tự làm tự chịu."
"Wow ~~"
Đinh Tử Nhu lên tiếng khóc lớn.
Hùng lão sư chịu không nổi tiếng khóc đáng thương kia, không để ý sự phản đối của con gái, kéo cửa ra.
"Mau vào mau vào, Hùng ba ba có nấu bát cháo, đi vào cùng nhau ăn."
Wow liệt! Bảo Bảo nhìn ba ba từ mi thiện mục đỡ dậy Đinh Tử Nhu nước mắt lưng tròng.
"Bác Hùng, bác thật tốt ..."
Đinh Tử Nhu đáng thương đi theo Hùng lão sư vào nhà, bỏ lại Hùng Bảo Bảo.
"Uy, uy! Làm cái gì?"
Còn giả bộ đáng thương? Nghe thấy Bảo Bảo nhắc đi nhắc lại, Đinh Tử
Nhu quay đầu lại, đối với cô làm cái mặt quỷ. Đáng giận, thật sự là giả bộ ai! Bảo Bảo vừa tức vừa buồn cười.
*****
Ăn sáng xong, hai cô gái trốn ở trong phòng, Đinh Tử Nhu nghe chuyện "kỳ ngộ" tối qua của Bảo Bảo, cười đến rung cả giường.
"Ha ha ha, phim SEX! Trời ạ, tên đàn ông kia có phải hay không đem mấy cuốn phim SEX trộm đi rồi?"
"Còn cười?"
Tất nhiên! Đinh Tử Nhu cười đến mức lộ hết cả răng.
(Clair: Thục nữ bình thường cười không lộ răng, người bình thường cười thì lộ 6 cái răng phía trước, mà Đinh Tử Nhu nàng cười đến lộ hết cả răng, chắc miệng cũng ngoác đến tận mang tai rồi)
"Ha ha ha, sẽ không phải là bởi vì muốn mấy cuốn phim SEX kia, cho nên mới tận tâm đưa cậu về nhà chứ?"
"Cười đã chưa? A? Là ai hại?"
"Là cậu tự mình uống say mà."
Đinh Tử Nhu hì hì cười.
"Không nghĩ tới bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm như vậy, mười sáu tuổi đã lén mua phim SEX."
"May là không có để cho ba mình nhìn thấy, nếu không sẽ rắc rối lớn."
Bảo Bảo nằm ở trên giường, hai tay gối dưới đầu.
Đinh Tử Nhu dựa tới.
"Uy, tên này cũng thật tốt a, cậu say đến bất tỉnh nhân sự, còn rất quân tử đưa cậu về nhà, không những không có thừa cơ chiếm tiện nghi, cũng không muốn cậu tạ ơn anh ta, cứ như vậy mà biến mất."
"Thì thế nào?"
Bảo Bảo liếc xéo cô, Đinh Tử Nhu lộ ra ánh mắt mơ màng.
"Không biết là kiểu đàn ông như thế nào..."
Thật là hiếu kỳ.
"Ba mình nói anh ta lái một chiếc xe đua thể thao."
"Wow khốc!"
"Đàn ông nào cậu cũng nói khốc."
"Là ngưỡng mộ a."
"Trong mắt cậu không có không ngưỡng mộ."
Đinh Tử Nhu sắc mặt trầm xuống.
"Xin cậu đấy, mình nói thật với cậu, tỷ lệ có thể gặp gỡ một người đàn ông đi xe đua thể thao thấp thế nào cậu có biết không? Thật hâm mộ cậu đó!"
Đinh Tử Nhu vẻ mặt say mê.
"Mình cũng muốn ngồi trên một chiếc xe đua thể thao như vậy. Lão Đại, cảm giác như thế nào a?"
"Mìn cái gì cảm giác cũng không có."
Gì cũng không nhớ rõ.
"Đáng tiếc, anh ta cứ như vậy biến mất, cũng không biết bộ dạng như thế nào."
Đinh ~~ chuông cửa vừa vang lên.
"Là ai?"
Bảo Bảo nhảy xuống giường, xông xuống lầu mở cửa.
Đang muốn mở cửa đã thấy cha cô đứng ở của gọi vọng vào:
"Bảo Bảo, con có điện tín."
"Dạ."
Bảo Bảo cầm con dấu đi qua ký nhận.
Trở về phòng, mở thư ra, giấy viết thư trắng như tuyết, chất giấy mềm mịn, bên trên khảm điêu văn màu vàng. Còn chưa thấy rõ nội dung, đã ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta liên tưởng mùi cây tùng tự nhiên.
"Thư gì vậy, thu gì vậy? Viết cái gì?"
Đinh Tử Nhu áp tới dựa vào bả vai Bảo Bảo nhìn.
Hai người xem bức thư, một hồi lâu, nói không ra lời.
Hai giây sau, Bảo Bảo cất tiếng:
"Đây là cái gì a? Không giải thích được!"
Đinh Tử Nhu đoạt lấy bức thư cẩn thận nhìn đi nhìn lai.
"Wow! Là khu vực cạnh nhà cậu a."
Trong thư vẽ một cái bản đồ, địa điểm là ngọn núi trong công viên gần đó, con đường nhỏ được vẽ rất rõ ràng. Ở trong rừng, có một cây đại thụ bên cạnh đường mòn, dưới tàng cây có một đống đá lớn, trên tảng đá làm dấu sao, còn kéo ra một hàng chữ ——
Hùng tiểu thư:
Cô khỏe chứ? Tôi là Đàm Hạ Thụ. Tối hôm qua đưa cô về nhà, đồ vật của cô để quên trên xe. Tôi đem chôn ở ở dưới đất, bên trên có viết tên của cô, nếu cô nhớ được thì đi lấy.
"Thứ gì a?"
Đinh Tử Nhu hỏi.
Hai người hai mặt nhìn nhau ngây người vài giây, đồng thời kinh hô ——
"Phim SEX!"
Còn viết tên lên?! Bảo Bảo a một tiếng, đạp giường mắng câu:
"Shit!"
*****
Trong nhà hàng Nam Dương được trang hoàng theo phong cách của một nhà hàng phương Tây, đám nữ khách ở cửa bàn luận xôn xao, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía hai người đàn ông ngồi ở cửa.
Ánh mặt trời tràn vào cửa sổ, tỏa sáng chỗ ngồi của của một trong hai người. Anh vừa dùng xong món điểm tâm Italy, lấy ra khăn ăn trắng tinh, lau miệng, ánh mắt tinh anh, khóe miệng ẩn chứa vẻ cười.
"Tối hôm qua thật vui vẻ."
Hạ Thụ cười nhìn bạn tốt Hàn Chấn Thanh.
"Là cậu vui vẻ?"
Hàn Chấn Thanh ở chỗ khuất, vẻ mặt đạm mạc.
Hạ Thụ cười nói:
"Nghe Trầm Khải nói, cậu muốn định cư ở Đài Loan? Tại sao? Chân trời góc biển lùng bắt đồ cổ, không phải là hứng thú của cậu sao? Định đổi nghề?"
"Chỉ là muốn có một địa chỉ cố định."
Hàn Chấn Thanh nhẹ vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên tay trái.
"Muốn kết thúc cuộc sống lưu lạc thiên nhai?"
Hàn Chấn Thanh rút ra một điếu thuốc thơm cắm trong miệng. Cầm lấy hộp diêm, tìm một cây, nhìn chăm chú vào ánh lửa, châm thuốc.
"Cũng đã đến thời điểm kết thúc hợp đồng với bên kia."
"Không muốn tục ký hợp đồng?"
"Tôi định tự mình làm, tương đối tự do."
Lại hỏi Hạ Thụ:
"Góp vốn mở PUB, như thế nào?"
"Không có hứng thú."
Hạ Thụ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Đang lúc chuẩn bị nhà, không làm."
"Tôi bỏ vốn, cậu giúp tôi thiết kế mặt tiền cửa hàng, coi như là phần góp của cậu."
"Cái này..."
Hạ Thụ suy nghĩ .
"Nhà cậu mở nhà hàng, giao cho cậu chuẩn bị, tôi an tâm."
"Nhà hàng là do mẹ tôi làm, cậu cũng biết tôi từ trước không có nhúng tay vào, tôi chỉ chuyên sống phóng túng."
Đàm Hạ Thụ thiếu hứng thú.
"Tôi sẽ kiêm bán xì gà, nhập khẩu thuốc lá cao cấp, mở thành quầy rượu, xem như cậu có thêm chỗ giết thời gian."
Lợi dụ không được, Hàn Chấn Thanh chuyển ý.
Hạ Thụ ha hả cười, sửa lời nói:
"Tôi suy nghĩ một chút."
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn một cái đồng hồ đeo tay.
"Sao vậy? Có hẹn?"
Hàn Chấn Thanh hỏi.
"Cậu có tin chuyện vừa thấy đã yêu không?"
Đàm Hạ Thụ hỏi ngược lại lão hữu.
Hàn Chấn Thanh cười quỷ dị.
"Cậu đang yêu?"
Hạ Thụ đốt thuốc, dựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng phun ra một vòng khói thuốc.
"Là cô gái hôm qua?"
Hàn Chấn Thanh tròng mắt đen phát sáng.
Đàm Hạ Thụ không thừa nhận, nhưng nụ cười trên mặt rõ rành rành.
"Nhận rồi sao?"
Hàn Chấn Thanh rít thuốc, nhả ra khói.
Đàm Hạ Thụ chẳng qua là hứng thú dạt dào cười.
"Cô ấy đối với cậu ấn tượng thế nào?"
"Rất tốt."
Đàm Hạ Thụ nháy mắt mấy cái.
*****
Thái dương (mặt trời) trên cao, hai cô gái theo con đường đá lên ngọn núi nhỏ.
"Mẹ kiếp, bọn mình tại sao lại phải làm cái trò này?"
Bảo Bảo cầm tấm địa đồ vừa đi vừa mắng:
"Chưa từng thấy tên đàn ông nào nhàm chán như vậy. Tốt nhất đừng để mình gặp phải, mình sẽ đánh chết hắn! Khốn kiếp! Biến thái!"
Còn vẽ bản đồ, hắn là học sinh tiểu học sao? Trẻ con !
Nếu như là học sinh tiểu học chôn đồ ở công viên rồi vẽ bản đồ kho báu, kia còn có thể cho qua được đi. Nhưng là một người trưởng thành biết lái xe, đi PUB, còn chơi trò đi tìm bảo vật này, quả thực là ăn no rửng mỡ, tức chết.
"Anh ta có thể là không tiện đem phim SEX trực tiếp giao cho ba cậu, đành phải vì cậu mà suy nghĩ."
Đinh Tử Nhu rơi ở phía sau Bảo Bảo nhiều cái bậc thang, thở hồng hộc.
"Suy nghĩ cho mình? Cho nên chạy tới này đem đồ chôn dưới mặt đất? Mẹ kiếp, gặp phải người điên."
Đinh Tử Nhu phốc cười to.
"Rất có tâm a, so với để ba cậu biết được không phải tốt hơn?"
"Mình nghĩ tên này chắc chắn bị điên, hắn rõ ràng muốn chơi mình."
Bảo Bảo vò nát tấm địa đồ, càng xem càng hỏa.
"Còn viết tên của mình nữa, mình muốn không đến lấy cũng không được, cái gì tâm? Gặp quỷ."
Rốt cục cũng leo lên eo núi, theo như tấm địa đồ chỉ thị, tìm được đại thụ, nhìn thấy một đống đá lớn, bên dưới quả nhiên có cảm giác đất mới bị đào xới.
"Tốt lắm, chính nơi này, đào mau."
Bảo Bảo ném bản đồ, chùi chùi mồ hôi.
"Dùng cái gì đào a?"
Đinh Tử Nhu nhìn trái phải nhìn, nhưng ngay sau đó nhặt được nhánh cây, ngồi cạnh đào.
Bảo Bảo mắt trợn trắng.
"Xin cậu, dùng nhánh cây muốn đào tới khi nào?"
"Vậy làm sao bây giờ?"
Tử Nhu quắt miệng.
"Hai tay là vạn năng, cậu không biết?"
Bảo Bảo ngồi xổm xuống, tay không bới đất.
Thật thô lỗ!
"Mình không muốn, móng tay của mình sẽ gãy mất."
Đinh Tử Nhu ồn ào, quyết định bàng quan.
"Cậu đào đi, Lão Đại, mình sẽ ủng hộ tinh thần cho cậu."
"Cậu nếu không đào, chờ một chút mình sẽ nhổ sạch móng tay của cậu."
Bảo Bảo ba ba ba hất bùn đất, ngại Bảo Bảo uy hiếp, Đinh Tử Nhu đành phải gia nhập đội "đào bảo vật", nhưng cô vẫn kiên trì dùng nhánh cây gẩy gẩy.
"Làm sao lại sâu như vậy? Gặp quỷ, ta thật là xui xẻo!"
Bảo Bảo bên đào bên mắng.
"Có thể là sợ bị người ta trộm đi!"
Đinh Tử Nhu ha ha cười. Tại sao có thể có chuyện như vậy? Quá buồn cười .
"Có rồi!"
Bảo Bảo ném ra chiếc túi, túi còn dùng sợi dây buộc.
"Cậu nói xem, hắn ta có phải hay không rất biến thái? Còn dùng dây buộc lại?"
Wow ha ha ha, Đinh Tử Nhu cười đến trời long đất lở.
"Này tỏ vẻ anh ta rất cẩn thận a."
Trên sợi dây còn buộc vào một cái thẻ, viết tên Hùng Bảo Bảo. Bảo Bảo rút sợi dây, mở túi nhựa ra, bên trong còn bọc vải nhung màu lam.
"Có đủ nhàm chán, biến thái, biến thái, đại biến thái..."
Một tầng lại một tầng vải xanh, Bảo Bảo Vượt càng mở ra càng giận.
"Biến thái trăm năm khó gặp! Thừa thời gian, ăn no rửng mỡ, biến thái!"
A, cô mất đi tính nhẫn nại xé, lại xé.
Đinh Tử Nhu cười đến đau cả bụng.
Rốt cục, bóc ra tầng vải nhung cuối cùng, món đồ hiện ra, hai người ngắm trên mặt đất.
"Cái gì a?"
Đinh Tử Nhu nhặt, là một cái bình màu xanh đậm.
"Đây là cái gì? Phim SEX đâu?"
Bảo Bảo đoạt lấy cái bình, mở nút lọ, lấy ra một đóa hoa hồng, hoa hồng còn quấn theo một tờ giấy.
Bảo Bảo nắm hoa hồng kêu to:
"Wow a! Phim SEX của ta đâu?"
Nhìn chằm chằm hoa hồng, cô tâm trí đã muốn hỏng.
"Trên tờ giấy viết cái gì?"
Đinh Tử Nhu đoạt tờ giấy, lớn tiếng đọc lên ——
"Cưng ơi! "Hùng tiểu thư, hy vọng cô thích sự thú vị này. Tối nay tám giờ, nhà hàng Miracle, tôi đợi ở lầu một A, hy vọng được cùng cô ăn tối, thuận tiện trả lại đồ vaath của cô. Hạ Thụ". Wow! Thật lãng mạn ~~"
Đinh Tử Nhu nhìn về phía Hùng Bảo Bảo —— sắc mặt của cô một trận xanh một trận trắng, hai tay nắm chặt, lồng ngực kịch liệt phập phồng .
"Ách..."
Lão đại giống như rất tức giận, Đinh Tử Nhu lui về sau một bước.
"Bình... bình tĩnh!"
"Mình giết hắn!"
Bảo Bảo giật lấy tờ giấy, xé tan thành từng mảnh, đem hoa hồng vứt trên mặt đất dùng sức dẫm, tức đến không chịu nổi
*****
Nhà hàng Miracle, xung quanh đông nghịt người nhưng mỗi bàn đều được những cây cọ khéo léo che khuất, dưới ánh đèn hộp yếu ớt trên trường, trước bàn có ba người đang ngồi.
Hạ Thụ thanh thản dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn Hùng Bảo Bảo —— cô vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm anh, bộ dáng hoang dã khó thuần phục, ngược lại kích thích dục vọng muốn chinh phục trong anh.
Hôm nay cô cột tóc đuôi ngựa, ánh mắt sáng ngời, khí sắc hồng nhuận, mặc áo sơ mi trắng, quần jean màu lam, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đắc như đóa hoa bách hợp trắng. Anh rất muốn hôn lên đôi môi đang nhếch kia, mặc dù giờ phút này cô đang trưng ra bộ dạng muốn sống chớ gần.
Hùng Bảo Bảo cánh tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không kiên nhẫn, tâm tình ác liệt. Trải qua buổi trưa vất vả "truy tìm báu vật", lại mới vừa phát hiện Đàm Hạ Thụ chính là nam nhân lần trước tiếp cận cô không được, cô đối với anh chính là không thoải mái tới cực điểm .
Đinh Tử Nhu ngu ngốc, hai tay chống cằm, cười cười nhìn Hạ Thụ anh tuấn. Ô... Sắp chảy nước miếng. Hiển nhiên cô đã quên mất lập trường của mình, đầu quân đến bên Hạ Thụ.
Đinh Tử Nhu ngồi quay lưng về phía lối ra, bên phải là Hùng Bảo Bảo, bên trái là Đàm tiên sinh. Bên phải đằng đằng sát khí, bên trái thư giãn thích ý.
"Đồ đâu?"
Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm Hạ Thụ, lửa giận bừng bừng hỏi, định bụng sau khi lấy được đồ liền lập tức rời đi! Phiền chết!
"Trước dùng cơm đã."
Hạ Thụ thanh thanh cổ họng, cười mở ra thực đơn.
"Trả đồ cho tôi trước."
Cười cười cười, cười đến cô muốn tát cho hắn mấy cái.
"Thích thịt bò hay thịt dê? Nơi này có món dê hồi hương rất ngon."
Anh chủ động đề nghị.
"Có thật không? Tôi muôn ăn thịt dê nướng."
Ngọt ngào tiếng nói đến từ Đinh Tử Nhu. Bảo Bảo đạp cô một cước, đau đến cô khẽ rên.
Bảo Bảo từ trong túi lấy ra tấm bản đồ đã bị cô giày xéo cho nát bét, ném lên trên bàn. Tức giận hỏi:
"Đàm Hạ Thụ, anh thực là vừa nhàm chán vừa trẻ con , trò này rất vui sao?"
"Tôi nghĩ là em sẽ thích trò này."
Anh đáy mắt chứa đầy nụ cười.
"Tôi rất thích... A!"
Đinh Tử Nhu bị Bảo Bảo đá một cái.
"Cậu câm miệng."
Có nhờ hay không bản thân nên đứng về phía cô a? Ngu ngốc!
Hạ Thụ cười nhẹ.
"Yên tâm, Hùng tiểu thư, phim của em tôi để ở trong xe."
Anh hướng cô vươn ra ngón trỏ quơ quơ.
"Một mảnh cũng không thiếu "
"Chờ một chút!"
Bảo Bảo sắc mặt chợt hồng, chuyện này muốn nói rõ ràng.
"Đây không phải là của tôi, tôi cũng không xem loại phim này, đó là..."
"Chúng ta có thể trước ăn chút gì đi?"
Hạ Thụ cho gọi nhân viên phục vụ tới, không có hứng thú nghe cô giải thích.
"Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chuyện này không có gì."
Nói xong còn cùng cô nháy mắt, bộ dạng thấu hiểu.
Shit! Bảo Bảo gầm nhẹ:
"Tôi nói đây không phải là của tôi!"
"Thật tốt tốt, không phải là em."
Hạ Thụ khẩu khí có lệ, giống như ở cùng đứa trẻ giận dỗi nói chuyện, đem Bảo Bảo giận đến mặt một trận xanh, một trận trắng.
"Phốc ~~"
Đinh Tử Nhu nhịn cười không được, bị Bảo Bảo trừng một cái, vội vàng cúi đầu.
Nhân viên phục vụ sinh tới, Đàm Hạ Thụ thay mọi người chọn món.
"Ba phần dê hồi hương nướng, sau khi ăn xong cho món điểm tâm ngọt... Ừ, bánh ngọt Boston, ba chén cà phê nóng ——OK?"
Anh dùng ánh mắt hỏi thăm Bảo Bảo.
"O~~K~~"
Đinh Tử Nhu dùng tay ra dấu OK, còn giả bộ khả ái hướng anh le lưỡi, cười đến thanh thuần ngọt ngào.
Đinh Tử Nhu này cũng thật quá thể! Bảo Bảo mắt trợn trắng, buồn nôn.
Cô từ trong tay Hạ Thụ đoạt lấy thực đơn, hắng giọng hướng nhân viên phục vụ nói:
"Tôi không thích thịt dê, đổi thành cá tuyết Ai-xơ-len. Đồ ngọt cũng không lấy bánh ngọt, đổi thành trà xanh đông lạnh, đồ uống không lấy cà phê, cho tôi trà Ô Long."
Đổi đổi đổi, toàn bộ đều đổi.
Nhân viên phục vụ lặng một giây, nói:
"Tiểu thư, bánh ngọt Boston là món điểm tâm được ưa chuộng nhất của nhà hàng chúng tôi, cô không muốn thử?"
Vị tiên sinh kia là khách quen nơi này, những thứ anh chọn đều là những món ăn được ưa chuộng của nhà hàng.
"Boston tốt, chọn Boston tốt lắm."
Đinh Tử Nhu vỗ vỗ Bảo Bảo, lập tức bị một cái liếc mắt xem thường.
"Tôi không thích ăn bánh ngọt."
Ba ! Bảo Bảo khép lại thực đơn, đem những món ăn Đàm Hạ Thụ đề nghị toàn bộ phủ quyết.
Người phục vụ rời đi, ba người trầm mặc, thật lâu không ai lên tiếng, không khí có chút lúng túng.
Đinh Tử Nhu nhìn Bảo Bảo, cô vẻ mặt phẳng lặng, tỏ rõ không muốn nói chuyện phiếm. Nhìn nhìn lại Đàm Hạ Thụ, anh cười cười nhìn Bảo Bảo, vẻ trầm mặc của cô hoàn toàn không chút nào ảnh hưởng đến anh.
Ách, Đinh Tử Nhu tìm đề tài:
"Đàm tiên sinh chẳng hay công tác ở đâu?"
"Tôi không có đi làm."
"A? Thật sao?"
Vậy tại sao có thể mua xe đua thể thao, lại còn mặc một bộ âu phục cao cấp?
Nhìn ra nghi vấn của Đinh Tử Nhu, anh giải thích:
"Nhà tôi mở nhà hàng, nhà hàng Hạ Thụ."
"Nga, nga nha."
Đinh Tử Nhu cười nói:
"Tôi có nghe qua, chính là nhà hàng hiện đang rất nổi tiếng, nhận được bình luận rất tốt, còn từng xuất hiện trên tạp chí thời thượng đấy!"
"Quá khen, mẹ tôi nếu nghe được nhất định rất cao hứng."
"Cho nên, ăn trong nhà, dùng trong nhà, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng."
Bảo Bảo cười lạnh.
"Khó trách có thời gian rảnh chơi trò truy tìm kho báu."
Cô xem thường nhất người như thế.
"Ha hả a, ai u ~~"
Tử Nhu đụng một cái khuỷu tay Bảo Bảo, cố gắng hóa giải sự lúng túng.
"Đàm tiên sinh giúp công việc ở nhà hàng của gia đinh, làm sao có thể nói là chơi bời lêu lổng?"
Chợt nhìn Hạ Thụ nói:
"Anh chắc rất vất vả giúp bác gái phải không? Thật hiếu thuận a!"
Anh cười nói:
"Hiểu lầm, thật xấu hổ. Tôi từ trước không có nhúng tay chuyện của nhà hàng, kinh doanh nhà hàng là hứng thú của mẹ tôi, tôi chỉ phụ trách sống phóng túng, dù sao cũng không thiếu tiền, không cần phải đi làm."
Chỉ là đảm nhiệm cố vấn cho công ty chế khóa chuyên nghiệp, thù lao kiếm được cũng đủ chi tiêu hàng ngày.
"Thân là một người đàn ông, hết ăn lại nằm, không cảm thấy mất thể diện?"
Bảo Bảo vẻ mặt khinh thường.
"Ha hả ha hả..."
Bảo Bảo vừa mở miệng đã không nhân nhượng, Đinh Tử Nhu nghe xong đổ mồ hôi lạnh.
"Lão Đại, đừng như vậy."
Đàm Hạ Thụ phong độ thực quá tốt, Bảo Bảo xúc phạm anh, anh chẳng những không tức giận, vẻ mặt còn mang nụ cười, dường như rất hưởng thụ.
"Xem ra ấn tượng tôi để lại với em thực rất kém cỏi."
Anh hỏi Bảo Bảo.
Vừa lúc món ăn bưng lên, Bảo Bảo giũ khăn ăn.
"Đúng."
Cô không chút che dấu sự chán ghét đối với anh. Đó là đương nhiên, nam nhân nên có bản lĩnh, giống như vậy ăn trong nhà, dùng trong nhà, thật đáng xấu hổ.
"Nguy rồi, tôi còn muốn theo đuổi em."
Anh ha hả cười nói.
"Nga? Anh có bảo hiểm không?"
"Có ý gì?"
Đinh Tử Nhu phốc xích cười.
"Muốn làm bạn trai của Bảo Bảo, phỉa đánh thắng được cô ấy."
Bảo Bảo cũng cười.
"Đúng a."
"Tại sao?"
Hạ Thụ tò mò.
Bảo Bảo nói:
"Tôi chỉ để ý đến người đàn ông nào có thể đánh thắng được tôi."
Đinh Tử Nhu xen mồm:
"Thần tượng của cô ấy là Lý Tiểu Long, người đàn ông kính nể nhất là Hoàng Phi Hùng, thích xem nhất Trung Hoa anh hùng."
"Nga?!"
Đàm Hạ Thụ cười nói:
"Thì ra là như vậy. Nhưng nhà em mở võ quán, nghe nói em lại là cô gái ba năm liền vô địch không thủ đạo, muốn đánh thắng em rất khó khăn."
"Đúng vậy a, cho nên cô ấy đến bây giờ cũng chưa từng quen bạn trai —— a!"
Ô... Đinh Tử Nhu lại bị đạp.
Hạ Thụ lại hỏi:
"Không cô đơn sao?"
"Một mình có rất nhiều niềm vui a ——"
Bảo Bảo nghiêng mắt nhìn Đinh Tử Nhu một cái, cố ý nói cho cô nghe:
"Ta thà thiếu còn hơn lầm."
Đinh Tử Nhu dùng sức đảo rau xà lách salad, làm bộ nghe không ra ý tứ trong lời nói của Bảo Bảo.
"Vậy cũng tốt!"
Hạ Thụ hít sâu một cái, xoa bóp cổ.
Bảo Bảo hỏi:
"Cái gì tốt?"
Hạ Thụ nâng chén hướng Bảo Bảo nói:
"Dùng cơm xong, chúng ta đi đánh đi."
Nói xong, làm làm một ngụm rượu khai vị.
"A?"
Đinh Tử Nhu khốn hoặc.
"Có ý gì?"
Bảo Bảo nghe không hiểu.
"Tôi nói, chờ chúng ta cơm nước xong, đánh thật tốt một trận."
Hạ Thụ nhìn thẳng cô, cười đến quỷ dị.
"Thật đánh?"
Bảo Bảo nhướng lên một bên lông mày. Anh là đang hạ chiến thư sao?
"Thật đánh."
Hạ Thụ nói rất kiên định.
Bảo Bảo ánh mắt sáng lên, rốt cục triển lộ nụ cười. Dầy! Đầu hắn lú lẫn rồi? Da hắn ngứa ngáy sao? Cùng cô đánh? Rất tốt, hắn chết chắc!
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
120 chương
6 chương
82 chương
481 chương
72 chương