Xuyên Việt Uy Vũ, Vương Phi Có Cái APP

Chương 111 : Cô nương quý gia

Editor: Luna Huang Mộ Tiêu Thư hôm nay đối với chuyện của Lân vương phủ cơ hồ là hoàn toàn không biết gì cả, cầm bạc của vương phủ, nàng lại hầu như chưa làm chuyện gì. Công sự của Lân vương phủ càng ngày càng nhiều rơi xuống tay của Quế ma ma, đến đây hỏi qua ý kiến Mộ Tiêu Thư, càng ngày càng ít. Mộ Tiêu Thư bận về việc long bào, có lúc còn phải xử lý chuyện dược phường bên kia, đối với vương phủ liền sơ sót. Kinh qua nhiều ngày nỗ lực, long bào kia rốt cục hoàn thành ở trên tay của nàng. Mộ Tiêu Thư cho người gọi Mộ Tiêu Chiêu qua đây, trông thấy thành phẩm này. Mộ Tiêu Chiêu hoan thiên hỉ địa tới, vừa vào cửa liền gọi "Muội muội muội muội" thân thiết. "Nhanh như vậy liền hoàn thành, ta còn lo lắng không kịp." Mộ Tiêu Chiêu cười đến gương mặt ửng đỏ, nhìn qua là thật rất vui vẻ. Mộ Tiêu Thư nói: "Nếu ta đáp ứng, nhất định sẽ làm được." Mộ Tiêu Chiêu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện xung quanh cũng không có đồ dạng long bào, nghi ngờ nhìn về phía Mộ Tiêu Thư. "Ngươi đi theo ta." Mộ Tiêu Thư đứng dậy, dẫn Mộ Tiêu Chiêu đi tới trong tú thất. Vô số sợi tơ vây quanh, gian nhà ngay chính giữa, đứng thẳng một cái giá, bên ngoài đang đắp bố. Mộ Tiêu Thư đi tới trước mặt cái giá kia, một tay kéo lấy bày một góc, nói rằng: "Ngươi cần chuẩn bị tâm lý thật tốt, đây là long bào, so với tác phẩm trước kia, ảnh hưởng cường liệt hơn nhiều." Mộ Tiêu Chiêu gật đầu, ngón tay thật chặt nắm y phục của mình, rất có chút khẩn trương. Mộ Tiêu Thư kéo khối bố kia xuống, Mộ Tiêu Chiêu hai đầu gối lập tức cong, quỳ ở trên mặt đất, trong miệng không tự chủ hô lên: "Ngô hoàng vạn tuế!" Thời gian một nén nhang, Mộ Tiêu Chiêu sắc mặt ửng đỏ, bưng một tách trà uống. Nàng bất quá là gặp thấy nhất kiện long bào, tâm thần thất thủ, không tự chủ quỳ gối quỳ lạy. Nghĩ đến long bào là Mộ Tiêu Thư làm, trong lòng của nàng bốc lên chút tư vị cổ quái. "Ai lần đầu tiên thấy cũng sẽ như vậy, ngươi không nên tự trách. Long uy của thiên tử, tất nhiên là cần vạn dân thần phục." Trong miệng Mộ Tiêu Thư nói như vậy, trong lòng cũng chẳng thèm. Muốn vạn dân thần phục, dựa vào là một bộ y phục, nếu nói thiên tử sợ là cũng có chút bất chính thống. "Ngươi giúp ta lần này, chờ sau này tìm được biện pháp giải cổ, ta tuyệt không thoái thác." Mộ Tiêu Thư cười nói cảm tạ, hai người lá mặt lá trái một phen, cũng đều tự tâm mang ý xấu. Sau đó Mộ Tiêu Chiêu trì hoãn đến đây, cũng không dám long bào đó nhìn nữa, mà là do Mộ Tiêu Thư xếp đẹp, để cho nàng mang đi. Mộ Tiêu Thư vừa tiễn Mộ Tiêu Chiêu, thì có khách mới tới cửa, người này lại là Quế ma ma. Hôm nay Quế ma ma khôi phục cung kính lúc ban đầu nhìn thấy nàng, trở nên phá lệ có lễ phép. Dáng tươi cười của nàng ôn hòa, hình như cho tới bây giờ chưa từng có hiềm khích với Mộ Tiêu Thư. "Lão thân ngày hôm nay qua đây, là muốn mời nhị tiểu thư đến Lân vương phủ một chuyến." "Đây là ý tứ của ngươi, hay là ý tứ của Vương gia?" Kỳ quái, nếu như là ý tứ của Đàm Hạo Uyên, hắn sẽ không phái Quế ma ma đến truyền lời, nói như vậy là ý của bản thân Quế ma ma? Mộ Tiêu Thư phải thật tốt châm chước, nàng đến cùng muốn làm gì? "Là ý tứ của của lão thân." Quế ma ma đáp, "Vương gia trước kia mang nội vụ vương phủ giao cho nhị tiểu thư, hôm nay nhị tiểu thư không ở, trong phủ thực tại tích lũy không ít sự vụ phải xử lý." "Việc của vương phủ, không phải là có ma ma sao? Ta nhớ kỹ ma ma thích quản lý nội vụ của vương phủ." Quế ma ma đỏ mặt lên, nói rằng: "Lão thân từ trước không hiểu chuyện, còn thỉnh nhị tiểu thư thứ lỗi." Như thế một xấp tuổi dầy, còn không hiểu chuyện, không xấu hổ sao a? Mộ Tiêu Thư oán thầm. Cảm thấy nàng nhất định là có mưu đồ, một người dã tâm bừng bừng, đột nhiên vứt bỏ dã tâm, đây rất không thích hợp. Nàng ly khai vương phủ, cao hứng nhất chính là Quế ma ma mới đúng, lúc này tại sao lại muốn thỉnh nàng hồi đi xem? "Ta không thể đi, Quế ma ma, có việc ngươi xem rồi xử lý, thực sự không được, trở lại nói cho ta biết." "Nhị tiểu thư, kỳ thực còn có một việc, lão thân còn chưa nói." Mộ Tiêu Thư dừng lại cước bộ chuẩn bị rời đi, nhìn về phía lão nhân này. "Có người muốn gặp nhị tiểu thư." Mộ Tiêu Thư khẽ cau mày, có người muốn gặp nàng, người này ở trong vương phủ, lại cũng không phải Đàm Hạo Uyên, lại là Quế ma ma truyền lời, chẳng lẽ nàng là... "Ngươi chỉ chẳng lẽ là tẩu tẩu của Vương gia? "Đúng vậy! Nhị tiểu thư thật thông minh, lão thân còn chưa nói, nhị tiểu thư liền đoán được. Tiểu thư nàng trước đó không lâu từ Tịnh Nguyệt am đã trở về, muốn gặp nhị tiểu thư một mặt." "Nàng trở về đã bao lâu?" "Không lâu sau, cũng mới ba ngày." Ba ngày, nhưng không ai đến nói cho nàng biết chuyện này, trong lòng Mộ Tiêu Thư có điểm không phải là tư vị. Bất luận là Mộ Tiêu Chiêu từng cho Đàm Hạo Uyên thấy tâm ý, hay là Nam Minh Châu trước mặt mọi người nói thích Đàm Hạo Uyên, Mộ Tiêu Thư đều không thèm để ý. Duy có một người nàng quan tâm, đó chính là Quý Thanh Nguyệt. Đàm Hạo Uyên một lần muốn thú nàng vi Vương phi, nếu không phải hoàng đế ngăn cản, bọn họ sớm thành thân rồi. Lý do Đàm Hạo Uyên muốn thú Quý Thanh Nguyệt, thật chỉ là bởi vì vị hoàng huynh kia của hắn sao? Mộ Tiêu Thư nói với Quế ma ma: "Ta hiện tại rảnh, cũng muốn gặp nàng, chúng ta đi thôi." Đến vương phủ, Mộ Tiêu Thư được lãnh đến một tòa viện nàng chưa hề đi vào lần nào. Ở Lân vương lâu như vậy, chỉ có lần này nàng minh xác cảm giác được mình là khách nhân, mà Quý Thanh Nguyệt sắp tiếp đãi nàng, mới là chủ nhân của nơi đây. Quế ma ma dẫn Mộ Tiêu Thư đi vào trong, bóng lưng của nàng có vẻ có chút cồng kềnh, cước bộ cũng rất ổn, phảng phất vị Quý cô nương này, sau khi đến có có Quế ma ma là tâm phúc. Một trận thanh mõ nhỏ nhẹ truyền vào cái lỗ tai của Mộ Tiêu Thư, Quế ma ma ở trên cửa nhẹ nhàng gõ, thanh mõ bên trong ngừng, nàng mới lên tiếng: "Tiểu thư, Mộ gia nhị tiểu thư tới." Thất nội yên tĩnh, bất quá Mộ Tiêu Thư vẫn là nghe được một ít động tĩnh, đó là tiếng va chạm của y phục, có người chậm rãi đi tới cửa trước. Nàng từng bước một tới gần, sau đó hai tay mở cửa ra. Mộ Tiêu Thư nhìn thấy hé ra mặt ôn nhu, một thân xiêm y nhan sắc trắng trong thuần khiết, lại hết lần này tới lần khác lại là hình thức cung trang phiền phức. Đôi môi chu hồng, nét mặt hơi thi phấn trang điểm. Mộc mạc cùng diễm lệ đồng thời xuất hiện ở trên người của nàng, kỳ quái vi cùng, lại không rõ có vài phần cảm giác phối hợp. Luận bên ngoài, nàng không thể nghi ngờ là ưu tú. "Quý cô nương?" Mộ Tiêu Thư đi đầu mở miệng. Quý Thanh Nguyệt thu hồi ánh mắt quan sát của nàng, né người sang một bên, nhường cửa khẩu lại: "Nhị tiểu thư mời đến. Ta a, sớm muốn gặp nhị tiểu thư một lần." Quế ma ma gật đầu lui ra, Mộ Tiêu Thư vào phòng, đánh giá tình cảnh của thất nội. Đây là một căn phòng của cực kỳ thanh lịch, thất nội cũng không bất luận cái ghế gì, chỉ có một bồ đoàn, trung gian hơi ao hãm, là chỗ mới vừa rồi Quý Thanh Nguyệt ngồi. Một đôi chu hồng cùng thanh lịch của Quý Thanh Nguyệt, lại một lần nữa hướng Mộ Tiêu Thư. Quý Thanh Nguyệt theo đường nhìn của Mộ Tiêu Thư nhìn lại, lúc này mới ý thức được không thích hợp, nói rằng: "Ta ở trong am lâu, có một số việc cũng sơ sót, chúng ta đổi địa phương đi, ở đây đến một chỗ ngồi cùng không có." Mộ Tiêu Thư không có kiên trì, cùng Quý Thanh Nguyệt đi một gian phòng khác. Hai người ngồi xong, Quế ma ma tự mình mang trà sang, đồng thời chờ ở một bên, không có ý tứ muốn ly khai. Quý Thanh Nguyệt thỉnh Mộ Tiêu Thư uống trà nói: "Ngày sinh hoạt ở Tịnh Nguyệt am, khác ta cũng không niệm, chỉ có trà này là ta dứt bỏ không được. Thủ nghệ pha trà của Quế ma ma không coi là thượng thừa, thế nhưng nàng bồi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, nếm được cái mùi này, ta cũng nhớ tới ngày vẫn còn sinh hoạt ở quý phủ." Mộ Tiêu Thư nghe Quý Thanh Nguyệt nói, nếm thử một miếng nước trà, rất không khách khí nghĩ: "Thủ nghệ của Quế ma ma quả thực không được tốt lắm." Quế ma ma cũng nghe được có chút lệ nóng doanh tròng, len lén lau nước mắt của mình. "Trong mấy ngày ta không có ở đây, nghe nói Quế ma ma đối với nhị tiểu thư có nhiều đắc tội, ta thay nàng hướng ngươi bồi tội." Động tác bưng trà của Mộ Tiêu Thư ngừng lại, nhìn về phía Quý Thanh Nguyệt. Quý Thanh Nguyệt mỉm cười, nói tiếp: "Vương gia đã đem sự vụ trong phủ giao phó cho ngươi, Quế ma ma liền không có tiện nhúng tay nữa. Từ giờ trở đi, nàng sẽ không xen vào chuyện không nên quản nữa, chỉ ở bên cạnh ta hầu hạ." Phản ứng đầu tiên của Mộ Tiêu Thư là giương mắt nhìn Quế ma ma, đối phương lại rũ đầu, nhìn qua có điểm buồn bã ỉu xìu, tựa hồ còn đang là Quý Thanh Nguyệt nói mà sầu não. Quý Thanh Nguyệt là có ý gì? Quế ma ma hao tổn tâm cơ, mới rốt cục nắm trong tay hơn nửa vương phủ, hôm nay nàng cứ như vậy buông tay? Nàng cam tâm sao? Lại nhìn Quý Thanh Nguyệt, thần sắc nàng bình tĩnh, mang theo an bình bàng quan. "Nhị tiểu thư ý như thế nào?" Nàng lại hỏi. Mộ Tiêu Thư trầm ngâm chỉ chốc lát, cười nói: "Sớm nên thế." Vừa dứt lời, chỉ thấy Quế ma ma biến sắc, tay nắm chặt góc áo. Mặc kệ trong hồ lô của các nàng đang bán thuốc gì, Mộ Tiêu Thư cũng dám tiếp được, nội vụ của vương phủ nàng còn có thể xử lý không được? "Quế ma ma, ngươi đã nghe thấy được? Hôm nay chi nội, đem việc này làm thỏa đáng, không thể để nhị tiểu thư thêm phiền phức." Quế ma ma thấp giọng đáp: "Vâng." Quý Thanh Nguyệt nói xong chuyện này, lại nhắc tới Đàm Hạo Uyên, căn dặn Mộ Tiêu Thư chiếu cố hắn thật tốt. "Vương gia tang mẫu sớm, lại mất đi huynh trưởng, đây đối với hắn đả kích rất lớn. Hy vọng Mộ tiểu thư có thể hảo hảo bồi bên người của hắn, vô luận kinh lịch dạng mưa gió gì, đều bất ly bất khí." "Ta minh bạch." "Lần trước ta thấy hắn, hay là ở Anh Nguyên hoa nở tiết, hắn mới từ biên cảnh trở về, cả người đều gầy, còn một thân thương. Người kiên cường hơn nữa, đều không phải là thiết đả. Mộ cô nương, thân thể hắn ngươi cũng phải chiếu cố kỹ lưỡng." Mộ Tiêu Thư lúc nàng nói "Anh Nguyên hoa nở" "Mới từ biên cảnh trở về", cũng có chút sửng sốt. Quý Thanh Nguyệt chỉ, là lúc nào? "Tiêu Thư đã ở?" Bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nam, một thân ảnh cao lớn bước vào phòng. Đàm Hạo Uyên gặp được hai nữ nhân trong phòng, mỉm cười, nói: "Hai người quan trọng nhất của bổn vương đềuở chỗ này, không bằng cùng nhau bữa tối đi. Tiêu Thư, ngươi cảm thấy thế nào?" Mộ Tiêu Thư đứng lên: "Hảo, hiện tại ta có chút muốn đi làm, đến thời gian cho người gọi ta, Quế ma ma?" "Vâng." Quế ma ma hướng Đàm Hạo Uyên hành một cái lễ, theo Mộ Tiêu Thư đi ra. Mộ Tiêu Thư đi tới ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy Đàm Hạo Uyên cúi đầu, cùng Quý Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói gì đó. Trai tài gái sắc, nhìn qua thực sự rất xứng đôi. Mộ Tiêu Thư thu hồi ánh mắt, mang theo Quế ma ma ly khai. Lúc này xử lý nội vụ vương phủ, quá trình đặc biệt thuận lợi. Mộ Tiêu Thư cùng Quế ma ma hoàn thành giao tiếp không lâu sau, thì có người thỉnh nàng đi dùng cơm tối. Sau khi ăn xong, Mộ Tiêu Thư chuẩn bị trở về Mộ gia, Đàm Hạo Uyên tiễn nàng.