Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 55
Khi Đằng và Mạc trở về trông rất nhếch nhác, trên người đều có vài thương tích, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng vì có máu lẫn bùn, nên nhìn qua rất đáng sợ.
“Mấy con dã thú kia đã phá đá xông vào sơn động, lúc chúng ta đang đi thì đụng phải chúng.” Sau khi rửa ráy sạch sẽ ở bên hồ, Mạc vừa uống canh cá vừa nói “Chúng ta vất vả lắm mới thoát khỏi chúng, sau đó dùng đá chặn đường thông qua bên này lại, rồi mới trở về. Nếu để chúng tìm tới, sẽ rất phiền toái.”
Nơi này tuyệt đối không thể để cho đám dã thú đó phá hủy. Bách Nhĩ quyết định rất nhanh, dẫn người bỏ hai ngày để lấy bùn trong hồ và đá đi bịt kín lại lối thông chật hẹp tối om với sơn động kia, để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Nay ngoại trừ đường sông đã không còn đường ra nào khác. Bởi vậy các thú nhân ban đầu là chơi đùa liền biến thành luyện tập nghiêm túc. Giữa dòng nước chảy xiết, yêu cầu kỹ thuật chèo bè rất cao, sau khi thành thạo chèo bè xong, Bách Nhĩ liền bảo hai nhóm lấy hình thức thi đấu để tăng cường luyện tập, ở giữa xen thêm tấn công lẫn nhau. Luyện tập như thế mười ngày, dù cây sào hay bè của đối phương đụng vào, cũng có thể thoải mái tránh đi, đồng thời mấy thú nhân bị thương cũng đã khỏe hẳn, thời điểm này cũng chính là lúc rời đi.
Điều khiến Bách Nhĩ kinh ngạc là cái chân bị gãy của Kỳ đã lành lại, nhanh hơn nhiều so với dự tính của y. Tuy còn chưa thể hoàn toàn dùng sức, nhưng cũng đủ để các thú nhân vui mừng. Có lẽ thêm mười ngày nữa là có thể khôi phục như ban đầu.
“Nếu trước kia…” Không biết là ai nói ra câu này, nhưng chưa nói hết, không khí vui mừng trong phút chốc liền lạnh đi. Không có ai không hiểu mấy chữ sau biểu đạt cho ý gì, cha chú của bọn họ, đồng bạn của bọn họ, không biết có bao nhiêu người vì gãy chân mà mất đi khả năng sinh hoạt, cuối cùng bị vứt bỏ trong mùa tuyết rơi. Nếu trước đây, không cắn đứt chân bị thương, mà là có người thử nối lại, nói không chừng những người đó còn có thể cùng săn thú với họ.
“Được rồi, xuất phát thôi.” Bách Nhĩ phá tan trầm mặc. Trên thế gian này chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, cũng không có hai chữ “nếu như”, điều duy nhất nó đại biểu chính là bất lực thay đổi sự thật.
Các thú nhân vốn không phải là người đa sầu đa cảm, vừa bị người ta lái theo hướng khác, lập tức dời lực chú ý đi, đổi thành chờ mong cho hành trình sắp tới. Vì để bè trúc càng vững vàng trong dòng nước chảy xiết, cũng giảm bớt thời gian săn thú trên đường, ở trong thung lũng, họ săn đủ con mồi để đổi muối rồi mang theo. Có lẽ vì sông nước dồi dào, cỏ cây tươi tốt, cộng thêm không có thiên địch, cuộc sống lại nhàn nhã, nên thịt của động vật trong thung lũng tươi ngon hơn so với dã thú bên ngoài. Vì thế, các thú nhân nghĩ tới liền sẽ nhắc đi nhắc lại một câu, nói bộ lạc Đại Sơn hời quá rồi.
Cởi bỏ dây leo, chống sào lên bờ, nhanh chóng bị nước cuốn vào giữa sông. Sau khi bối rối vì ngay từ đầu trải qua hoàn cảnh xa lạ, các thú nhân chống sào nhanh chóng thích ứng với dòng nước mới, vững vàng chèo bè xuôi dòng. Lúc này đương nhiên không thể để Cổ chèo, dù sao nó cũng còn nhỏ, nếu gặp chuyện ngoài ý muốn chỉ e nó không thể khống chế được.
Bách Nhĩ khoanh tay đứng ở đuôi bè, nhìn vách núi hai bên bờ sông nhanh chóng thụt lùi, y có cảm giác như đang đi ngược lại thời gian. Năm đó, y rời kinh xuôi Nam, sau đó quay về Tây Bắc nhập ngũ, cũng từng đứng ở đuôi thuyền, giữa tiếng khỉ kêu, nhìn mây và sương mù bao trùm lên vách đá cheo leo, núi cao hiểm trở lướt nhanh qua mắt mình. Khi đó tuổi trẻ khí thịnh, khí khái cao ngất, thề vùng vẫy một phen tạo lập sự nghiệp. Nào ai ngờ, có một ngày giữa cảnh vật tương tự ấy, tâm tư lại khác đi rất nhiều rồi.
Sinh tồn, sinh tồn, sinh tồn… Trên đại lục hoang dã này, chỉ có hai chữ đó. Cái gì phú quý, công lao sự nghiệp, cái gì lưu danh sử sách, ở trong này so với một củ khoai lang tím có thể ăn còn không bằng.
Nghĩ đến đây, Bách Nhĩ mỉm cười, ném hết mọi thứ khỏi đầu. Nếu còn sống, vậy hãy sống cho tốt đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?
Gần được nửa ngày, những ngọn núi sừng sững hai bên như người khổng lồ rốt cuộc trở nên thưa thớt, bằng phẳng, cuối cùng được thay bằng những ngọn đồi và rừng rậm. Bầu trời trong xanh cũng trở thành màu xanh xám âm u, mặt trời cũng không còn ló dạng nữa. Trong rừng núi thỉnh thoảng có vài con dã thú thấy người mà xông ra, nhưng chưa kịp tới gần, đã bị bỏ xa lơ xa lắc phía sau rồi.
Các thú nhân thay phiên, người chèo sào, người nghỉ ngơi, mãi cho tới khi trời sắp tối, mới tìm một vách núi khá an toàn qua đêm. Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, đã tiếp tục lên đường. Vào buổi chiều, Đồ đột nhiên chỉ một ngọn núi phủ lưng chừng tuyết cách đây không xa “Chính là chỗ đó.”
Tinh thần mọi người đều phấn khởi, không ngờ đi đường thủy lại nhanh như vậy, dù cho bọn họ trì hoãn ở trong thung lũng hơn mười ngày, thế nhưng vẫn tới sớm hơn so với thời gian dự tính.
Bách Nhĩ cảm thấy đi được khoảng gần nửa canh, cuối cùng dưới chỉ thị của Đồ mà cập bờ. Bờ là một bãi bùn, chất đầy đá lớn đá nhỏ, bọn họ giấu bè trúc ở giữa khe đá, sau đó cột lại, khiêng con mồi đã bị dã thú ngửi thấy mà đuổi tới, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Không phải không nghĩ tới việc phái người đi tìm hiểu tình hình trước, mà là sợ như vậy sẽ dẫn tới dã thú vây khốn, chặn đường, nên chỉ đành bỏ ý nghĩ này đi.
Nhưng nằm ngoài dự kiến của mọi người, dọc đường từ bãi sông tới bộ lạc Đại Sơn, dã thú lại rất ít, thế nhưng không ai vì vậy mà buông lơi cảnh giác. Bởi vì tình huống này rất kỳ quái, kỳ quái đến mức khiến lòng người bất an.
“Đốt đuốc lên.” Bách Nhĩ lấy cung tên đeo trên lưng xuống, sắc mặt ngưng trọng hạ lệnh.
“Sao vậy?” Đồ khiêng một con thú, đi đầu tiên dẫn đường, nghe vậy, hắn không khỏi quay đầu nhìn Bách Nhĩ, hỏi.
“Rất có khả năng dã thú đều tập trung bên ngoài bộ lạc Đại Sơn.” Nhìn thấy đi xuyên qua cánh rừng này chính là tới bộ lạc Đại Sơn, Bách Nhĩ nhanh chóng đáp. Nghe thấy lời giải thích của y, các thú nhân không hề trì hoãn, lập tức cầm đuốc đã chuẩn bị, lấy đá châm lửa, sau đó vây quanh bên ngoài, giơ đuốc lên, để thú nhân khiêng thịt và Bách Nhĩ, Tiểu Cổ đi ở giữa.
Gạt nhẹ đám cây bụi cuối cùng che ở trước mắt, mọi người nhất thời đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
Tuy bộ lạc Đại Sơn ở trong sơn động, thế nhưng trước ngọn núi của sơn động mà bọn họ cư trú có một cái khe lớn, trong khe chỉ có vài cỏ cây thưa thớt, còn lại đều là đá lởm chởm. Mà lúc này, cái khe rỗng đó lại bị dã thú chi chít lấp đầy, thậm chí còn tràn ra ngoài cốc.
Lúc đám người Bách Nhĩ vừa xuất hiện, một số dã thú lập tức chú ý tới, sau đó vây quanh lại đây. Mười chín người gom chặt vào một chỗ, lấy lửa chống chọi, trong lúc nhất thời, mấy con dã thú kia chỉ dám đứng cách đó không xa rít gào, không con nào dám tới gần.
“Muối của bộ lạc Đại Sơn từ đâu mà có? Chúng ta có thể tự đi lấy không?” Tay Bách Nhĩ cầm ba cái tên bằng gỗ, hỏi Đồ.
“Trong động của họ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu họ để bộ lạc sống trong sơn động đó.” Đồ bất đắc dĩ cười khổ. Nếu có thể tìm ở bên ngoài, bộ lạc Đại Sơn sao có thể phòng được nhiều người muốn lấy muối như vậy.
Cũng có nghĩa là tất yếu phải đi vào. Trong mắt Bách Nhĩ chợt lóe một tia dứt khoát, y quyết đoán nói “Đi thôi.” Nói xong, y kéo dây cung, ba mũi tên theo ba hướng khác nhau bay ra, xuyên vào mắt dã thú, đảo mắt một cái liền giết chết ba con dã thú đứng chặn trước đường đi của bọn họ. Đám thú sôi trào lên, theo phản xạ thối lui qua bên cạnh.
Các thú nhân đều giật mình nhìn về phía Bách Nhĩ, tuy phía trước cũng từng kề vai chiến đấu, nhưng lúc ấy tất cả mọi người đều giết đến đỏ cả mắt rồi, ai còn có thể chú ý tới người khác ra tay thế nào nữa, nên họ cũng không biết cung tên của Bách Nhĩ có thể lợi hại như vậy. Mà Đồ và Cổ đứng gần Bách Nhĩ là cảm thụ sâu sắc nhất. Vì khoảnh khắc Bách Nhĩ kéo cung bắn tên, trên người y toát ra sát khí lạnh thấu xương, khiến người ta dường như không thở nổi.
“Đi!” Bách Nhĩ thấy mọi người đực mặt ra, y quát một tiếng, sắc mặt đầy lạnh lùng. Các thú nhân lấy lại *** thần, không dám tiếp tục trì hoãn, thừa dịp dã thú tản ra mà nhanh chóng đi vào trong cốc. Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, trên mỗi người bọn họ đều có mười ngọn đuốc, lúc này dùng cả ba ngọn cũng không phải lo là không đủ dùng. Về phần Bách Nhĩ, nhân lúc rảnh rỗi, y vót thêm không ít mũi tên, bổ sung những tên đã dùng lúc trước, thành ra cũng còn rất nhiều.
Mãi tới khi đi đến đáy cốc, trong đầu Đồ vẫn còn hiện lên bộ dáng giương cung bắn tên của Bách Nhĩ, hắn cũng không rõ vì sao, chỉ là cảm giác tim mình đập nhanh hơn, có chút chờ mong, còn có chút hướng về y.
“Nghĩ gì vậy? Bách Nhĩ bảo ngươi gọi người ra kéo chúng ta lên đấy.” Trên vai đột nhiên bị vỗ một cái, Đằng giơ cây đuốc che ở trước người, quay đầu nghi hoặc nhắc nhở hắn. Thế nhưng sau khi thất thần, tai Đồ lại nóng lên, bất giác nhìn qua Bách Nhĩ, thấy y đang quay lưng về phía hắn, tay giương cung tên hướng về đám thú, không hề nhìn qua hắn, Đồ không khỏi âm thầm thở nhẹ ra, ngẩng đầu nhìn thạch động ở lưng chừng núi, mà gầm lên mấy tiếng.
Chỉ thoáng chốc, liền có một thú nhân tóc đỏ nhô đầu ra, khi nhìn thấy bọn họ, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bởi vì biết Đồ, nên không có dài dòng liền ném một sợi dây thừng làm bằng dây leo xuống. Đám Đồ đưa thịt thú lên trước, sau đó mới tới lượt người lên. Đầu tiên là Cổ và Kỳ, sau đó là Bách Nhĩ, cuối cùng mới là các thú nhân. Bởi vì có Bách Nhĩ ở trên dùng cung tên bảo vệ, nên mọi người đều bình an vào động.
“Sao các ngươi lại tới đây? Năm ngoái không phải đã đổi đủ để dùng một thời gian rồi sao?” Thú nhân tóc đỏ kia cùng với Đồ đập ngực vào nhau, hiếu kì hỏi.
“Lúc thú triều đến, chúng ta không có phòng bị, đã làm mất rất nhiều muối. Nên không đủ ăn, ai biết bao giờ thú triều mới chấm dứt, không thể không ăn muối mãi được.” Đồ làm ra bộ dáng hết cách rồi, nói.
“Trên đường thế nào? Không mất ai chứ?” Mắt thú nhân tóc đỏ đảo qua các thú nhân cũng không thấy chật vật gì, sau đó dừng một lát trên người Bách Nhĩ và Cổ. Vừa nãy gã tận mắt thấy á thú này vì để các thú nhân tranh thủ thời gian đi lên, đã dùng một thứ gì đó kỳ lạ giết chết không ít dã thú.
“Không có, chỉ bị dã thú đột kích thôi, mọi người bị thương, dưỡng khỏe lên mới đi tiếp được.” Đồ chú ý tới ánh mắt của thú nhân kia, trong lòng hơi mất hứng, trước khi suy nghĩ cẩn thận hắn đã chắn trước mặt Bách Nhĩ. Nhìn như có vẻ đâu ra đấy trả lời câu hỏi của đối phương, nhưng thật ra lại chưa nói cái gì cả.
Chuyện thung lũng, trước khi tới đây mọi người đều nhất trí quyết không nói cho bất luận kẻ nào. Nơi như vậy, tin rằng bất cứ bộ lạc nào đều muốn có được. Bọn họ sẽ không biếu không cho kẻ khác đâu.
“Á thú này cũng là người bộ lạc các ngươi à? Y giỏi thật đấy.” Thú nhân tóc đỏ không nhận ra Đồ cố ý ngăn cản ánh mắt gã, mà lại xích qua bên cạnh, nhìn Bách Nhĩ, cười hỏi. Tuy á thú này không đẹp, thế nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng đối phương bắn chết dã thú vừa nãy, gã liền cảm thấy ngoại hình gì đó đều không quan trọng. Không đợi Đồ trả lời, gã đã cất bước đi tới chỗ Bách Nhĩ, tự giới thiệu “Ta tên là Dực, ngươi tên gì?”
“Y tên là Bách Nhĩ.” Đồ giành trả lời, đồng thời đi tới tiếp tục chắn Bách Nhĩ ở phía sau mình, hỏi “Tộc trưởng các ngươi đâu, đổi muối cho chúng ta đi.”
Bách Nhĩ nhìn bóng dáng cao lớn, cường tráng trước mặt mình, có chút khó hiểu. Không chỉ mình y, mà Tát vẫn thờ ơ, lạnh nhạt cũng nhìn ra có gì đó không thích hợp.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
122 chương
26 chương
59 chương
11 chương