Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng
Chương 158
Thảm thực vật ở vùng đất hoang giống như bởi vì chậm hơn nơi khác mà đang cố đuổi theo thời gian, mặt trời vừa mọc lên đã sinh sôi với tốc độ chóng mặt, hôm nay còn ở trạng thái mầm non xanh nhạt, hôm sau đã mọc dài lên, tới khi cả mảnh đất xanh rì một màu, nhóm người Bách Nhĩ rốt cuộc thấy được dấu chân người.
Là bộ lạc Trường Mao Ngưu, cũng có khoảng bảy, tám mươi người, vô luận là thú nhân hay á thú, ngoại hình đều thô kệch, cao lớn, nước da ngăm đen, thế nhưng tính cách lại rất ôn hòa. Nhìn thấy đám người xa lạ bọn họ, không chỉ không hề đề phòng, mà còn rất nhiệt tình. Nhưng điều khiến người ta tiếc nuối là ngôn ngữ của họ lại bất đồng.
Đây quả là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dù sao vô luận là ở rừng rậm Lam Nguyệt, hay là thảo nguyên, ven biển, mặc dù các thế hệ trước Bách Nhĩ qua lại với nhau rất ít, thế nhưng lại không có chướng ngại về ngôn ngữ, điều này cũng trực tiếp khiến họ cho rằng khắp đại lục dùng chung một loại ngôn ngữ thông dụng, ai ngờ tới đây lại không giống như thế.
Ở lại bộ lạc này vài ngày, bởi vì không tiện trao đổi, thu hoạch cũng không được quá nhiều, chỉ biết phía Bắc còn có mấy bộ lạc khác, thế nhưng chuyện thú quả lại không dò hỏi được gì. Sau này quả nhiên lại gặp được mấy bộ lạc, ngoại trừ trâu lông dài, còn có dê bốn sừng, ngựa có bướu, đều là thú nhân có tính ôn hòa và thân thiết. Ngôn ngữ mỗi bộ lạc mỗi khác, khiến nhóm người Bách Nhĩ rất đau đầu.
Mất gần ba lần trăng tròn quanh đi quẩn lại giữa các bộ lạc đó, thấy thực vật ở vùng đất hoang bắt đầu khô héo, tàn úa, mà họ lại chẳng có tiến triển gì về việc tìm kiếm thú quả. Mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý sẽ tìm kiếm trường kỳ, nên cũng không ai sốt ruột. Chỉ là mùa nóng ở đây quá ngắn, chỉ có ba lần trăng tròn, đồng cỏ mới xanh lên, chỉ chớp mắt đã xám xịt, giống như cảnh tượng sức sống mạnh mẽ kia là ảo giác của mọi người vậy.
So với rừng rậm Lam Nguyệt, mùa tuyết rơi ở đây tới sớm hơn một lần trăng tròn, hiện tại tuyết đã rơi rồi. Lúc này đám người Bách Nhĩ đã tới chân dãy núi cao lớn nhấp nhô liên tiếp, ở nhờ tại bộ lạc Hoang Nguyên Hầu. Bộ lạc này ở trong khe giữa hai ngọn núi sừng sững, có một con sông rộng lớn, êm đềm chảy qua, bên sườn núi quay về phía mặt trời, mọc cả một đồng cỏ xanh rờn, đi tiếp lên trên, là những cái cây xanh, đỏ, vàng chọc trời. Lúc nhóm người Bách Nhĩ mới đến, nơi đây khắp chốn đều là hương hoa, quả dại trĩu cành, ở nơi hoang vu một màu buồn tẻ này, nó giống như một viên ngọc sáng chói mắt và quý báu. Có điều giờ đã bị tuyết trắng thay thế, chỉ còn một hai điểm màu xanh đậm thỉnh thoảng lộ ra ở sườn núi, biểu hiện sự um tùm, phát triển trước đây của nó.
Có lẽ nhờ vào huyết thống gần nhau, nên Phong có thể trao đổi cùng với thú nhân bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, vì thế chuyện thú quả rốt cuộc có chút tiến triển. Thế nhưng loại tiến triển này lại không phải là điều nhóm người Bách Nhĩ chờ mong, bởi vì theo lời của thú nhân bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, các bộ lạc thú nhân ở vùng hoang vu từ xưa tới nay không có sinh ra thú, nên thú quả là cái gì họ cũng chưa từng nghe tới. Nhưng hồ băng thì lại có biết, chỉ là không biết nó có phải là hồ băng ở cực Bắc như lời họ nói không.
Không thể không nói, khi biết được sự thật này, trong lòng mọi người đều hơi trĩu nặng, thế nhưng vẫn hỏi vị trí hồ băng ở đâu. Sau đó họ biết được phải vượt qua núi tuyết, đi lên hướng Bắc thêm hai lần trăng tròn nữa mới đến được.
“Bên kia núi còn lạnh hơn bên này, một năm chỉ có một lần trăng tròn là nhiệt độ khá cao, thích hợp cho cây cỏ sinh trưởng, còn những lúc khác đều là băng tuyết tràn ngập.” Hầu A Phác nói. Bên này đặt tên cũng không giống như bên rừng rậm Lam Nguyệt, không có phân biệt thú nhân và á thú bằng cách giới hạn tên một chữ hay hai chữ, mà trước tên của họ sẽ có một chữ đại biểu cho chủng tộc của mình. Tựa như thú nhân trâu lông dài, sẽ đặt là Ngưu gì đó, dê bốn sừng đặt là Dương gì đó. Đối với chuyện này, các thú nhân đều cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện bắt chước theo, dù sao bộ lạc của họ vốn có rất nhiều loài thú, để chữ đầu tiên theo chủng tộc làm họ, vô hình trung lại tạo thành ngăn cách như có như không giữa mọi người, gây bất lợi cho sự hòa hợp giữa các tộc.
“Đi qua ngọn núi này cần một lần trăng tròn, nếu chờ thời tiết ấm lại, căn bản không kịp tới thời điểm ấm nhất ở bên kia.” Hầu A Phác nói tiếp, y thương yêu nhìn mấy đứa nhỏ, lắc đầu nói “Ta khuyên các ngươi vẫn là không nên đi, thú con sẽ chịu không nổi đâu.”
“Trước kia các ngươi có người đi tới hồ băng rồi à, nếu không sao lại biết rõ ràng như vậy?” Nghe Phong phiên dịch xong, Bách Nhĩ nhìn về dãy núi gần như bị tuyết phủ kín, cân nhắc hỏi. Ở lại đây đã vài ngày, đối với bản lĩnh của bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, y cũng có thể hiểu bảy tám phần, cảm thấy với năng lực của họ muốn vượt qua núi tuyết tựa hồ không có quá nhiều khả năng.
“Chúng ta chưa đi bao giờ hết. Có điều chuyện này thú nhân trên vùng hoang vu đều biết, là lưu truyền từ đời này qua đời khác cho tới nay.” Hầu A Phác nói. Mà lúc trước đám người Bách Nhĩ không nghe thấy, hiển nhiên là vì ngôn ngữ bất đồng, nếu không, cần gì phải quanh quẩn một vòng lớn như vậy.
Thế nhưng mặc kệ sự thật là thế nào, đám người Bách Nhĩ không có khả năng vượt qua núi cao trong thời điểm tuyết rơi nhiều, đừng nói là thú con và Đào Đào không chịu được, mà ngay cả thú nhân có nội lực hơi kém hơn e rằng cũng chịu không nổi. Cho nên, cuối cùng họ vẫn là quyết định ở đây tới mùa mưa sang năm.
Người Hoang Nguyên Hầu lấy loại quả màu xanh thẫm, to cỡ nắm tay làm thức ăn chính, quả xanh thẫm này có rất nhiều dầu, có thể buộc vào bụng để chống rét, sau khi nấu chín, thì thơm, mềm vô cùng, là một loại thức ăn rất ngon. Quan trọng là chúng ra trái rất nhiều, vào mùa mưa, cánh rừng hai bên sườn núi mọc nhiều tới mức ăn không hết, thu hái lại cũng đủ ăn trong một mùa nữa. Cho nên hiện tại liền tính thêm cả nhóm người Bách Nhĩ, thức ăn vẫn không thiếu. Có điều đám thú nhân Tát, Đồ không muốn ăn không, nên thỉnh thoảng họ sẽ ra ngoài săn vài con mồi đem về, cải thiện cuộc sống cho bộ lạc Hoang Nguyên Hầu không giỏi săn thú.
“Sao nơi này không sinh ra thú?” Một hôm, Bách Nhĩ hỏi Đồ, y vẫn cảm thấy việc này rất kỳ quái. Vùng hoang vu này giống như là nơi được thần thú thiên vị vậy, tuy một năm chỉ có ba lần trăng tròn là mùa mưa, thời gian khác đều bị tuyết bao phủ, thế nhưng cuộc sống của các bộ lạc rất an nhàn, vừa không thiếu thức ăn, vừa không cần lúc nào cũng phải lo lắng dã thú hung dữ tấn công, việc sinh đẻ có lẽ cũng không dễ dàng, thế nhưng lại không hề sinh ra thú. Vô luận nhìn thế nào, nơi tốt đẹp này đều phải khiến thú nhân bộ lạc khác ao ước. Nếu không phải phương Bắc của rừng rậm Lam Nguyệt tạo thành bức chắn thiên nhiên, thì e rằng từ lâu đã không thể giữ được vẻ yên bình, tốt lành này rồi.
Đối với vấn đề này, thật ra Đồ cũng rất thắc mắc, chỉ cảm thấy nếu có thể tìm ra nguyên nhân, nói không chừng không cần tìm thú quả, thú con nhà hắn cũng có thể biến hóa. Hiển nhiên Bách Nhĩ cũng có suy nghĩ như vậy, nên mới hỏi câu này.
Vì thế, sau hôm đó, Phong lại vác trách nhiệm to lớn, hỏi thăm một vài chuyện có khả năng sẽ ảnh hưởng tới việc biến hóa của thú con ở bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, cho dù những thứ đó có thể đối với người bản địa là không có gì đáng kể, nhưng có khi lại có tác dụng quan trọng trong việc biến hóa. Mà Bách Nhĩ và Đồ thì thường mạo hiểm lên núi tuyết xem xét địa hình, đợi mùa mưa tới, có thể tìm được đường tắt, mau chóng vượt qua núi cao. Còn những người khác, bao gồm mấy đứa nhỏ, không có việc gì đều cố gắng học ngôn ngữ của bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, để có thể thuận lợi trao đổi.
Nhưng mà, không đợi Phong hỏi thăm sự việc rõ ràng, Chiêu nghịch ngợm đã xảy ra chuyện.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
73 chương
40 chương
90 chương
984 chương